Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 770: Điều kiện thành thục

Chương 770: Điều kiện thành thụcChương 770: Điều kiện thành thục
Thái Du rời đi, Triệu Cát chắp tay đi lại trong thư phòng. Y đang suy nghĩ Kim quốc giúp mình trở lại vị trí cũ rốt cuộc có tình khả thi hay không, còn có, đạt thành hiệp nghị cắt nhường đất đai với Kim quốc, có thể lưu lại chỗ bẩn cho mình sau này hay không?
Nhưng nói từ ý nghĩa hiện thực, đạt thành hiệp nghị cắt nhường ba trấn cũng không phải không được. Lúc Kim binh xuôi nam lần đầu, mình đã đạt thành hiệp nghị cắt nhường Phủ Chân Định với Kim binh, lúc ấy cũng không gây tranh luận quá lớn. Hiện giờ tăng thêm hai trấn Thái Nguyên Hà Gian, nếu như bởi vậy mà lấy lại Hà Đông và Hà Bắc, vậy mình vẫn là công lớn hơn tội.
Một điểm mấu chốt nhất, hiện giờ Hà Bắc Hà Đông đang nằm trong tay người Kim, ba trấn phương bắc trên thực tế đã bị Kim binh nuốt đi, mình cắt nhường ba trấn chẳng qua là thừa nhận hiện thực này thôi.
Sứ giá bí mật của Kim quốc là Tiêu Trọng Cung, thực ra y là đặc sứ do Hoàn Nhan Tà Dã phái ra, chỉ là vì phương án của Hoàn Nhan Tà Dã được Hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Thịnh ủng hộ, cho nên Tiêu Trọng Cung lợi dụng thân phận đặc sứ Kim quốc bí mật tới gặp gỡ Triệu Cát.
Tiêu Trọng Cung xuất thân quý tộc Khiết Đan, dung mạo gày gò, khí chất thư sinh rất nặng, cực kỳ ôn tồn lễ độ. Do y ra mặt, đầu tiên khí chất và hình tượng của y đã rất dễ nhận được tán thành của quan viên triều Tống, phương án cuối cùng mà y ném ra ngoài khả năng thành công cũng lớn hơn.
Hơn nửa canh giờ sau, Tiêu Trọng Cung đi theo Thái Du tới hành cung. Thái Du khẽ nói với Tiêu Trọng Cung:
- Chỉ cần Tiêu tiên sinh đưa ra thành ý, suy nghĩ bệ hạ nguyện ý hợp tác với quý quốc là cực kỳ cao!
Ba ngàn lạng hoàng kim vàng óng cũng không phải cho không, Thái Du đã sớm tỏ thái độ với Tiêu Trọng Cung, y sẽ dốc toàn lực thúc đẩy lần hợp tác này.
Tiêu Trọng Cung mỉm cười:
- Thành ý mà Thái Tướng công nói là chỉ cái gì?
- Cụ thể, phương án có thể thực hiện, đây mới là mấu chốt thuyết phục quan gia.
Dù sao Thái Du cũng từng làm Tướng quốc, mặc dù định vị trong lịch sử của y phần lớn là nịnh thần, nhưng bản thân y cũng có năng lực khá tốt, chỉ là năng lực của y không biểu hiện ở trị quốc, mà biểu hiện ở phỏng đoán tâm tư người bên trên, y có thể xưng là cao thủ trong đó, y biết rõ mấu chốt thuyết phục Triệu Cát ở nơi nào. Triệu Cát cực kỳ khát vọng trở lại vị trí cũ, nhưng trước mắt lại là một mớ lộn xộn, không tìm thấy biện pháp hữu hiệu trở lại vị trí cũ, đành phải ký thác hi vọng vào Lý Diên Khánh cũng không đáng tin cậy.
Nếu như Kim quốc có thể đưa ra một phương án hữu hiệu, lại thêm có mình thuyết phục, như vậy khả năng hai bên hợp tác sẽ lớn hơn.
Tiêu Trọng Cung mỉm cười gật đầu, đây là phong độ của y, bất kỳ thời điểm nào nụ cười trên mặt sẽ không biến mất, cho dù lúc rút dao đâm đối phương cũng như vậy.
Họ nhanh chóng đi tới trước cửa thư phòng của Triệu Cát. Hai người đứng chờ một lát trước cửa, một hoạn quan đi vào bẩm báo Triệu Cát. Không bao lâu, hoạn quan đi ra cửa cười nói:
- Bệ hạ cho mời!
Tiêu Trọng Cung đi theo Thái Du vào thư phòng, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế, mặc dù mặc áo thiền bình thường, nhưng khí chất quân lâm thiên hạ kia thì người bình thường không cách nào học được. Tiêu Trọng Cung vội vàng tiến lên một bước, cung kính quỳ xuống hành đại lễ:
- Vi thần Tiêu Trọng Cung bái kiến Thái Thượng Hoàng bệ hạ!
Y là quý tộc Khiết Đan, lại là trọng thần của Kim quốc, không cần quỳ xuống hành đại lễ, càng không cần tự xưng vi thần, nhưng y lại cho Triệu Cát đủ mặt mũi. Về phần xưng hô Thái Thượng Hoàng, đó là vì y đại biểu Kim quốc tới đây, lễ nghi trên quan trường phải làm đủ.
Triệu Cát thấy Tiêu Trọng Cung khí độ bất phàm, ôn tồn lễ độ, thiện cảm tỏa ra, liền vội vươn tay hơi nâng lên:
- Tiêu tiên sinh miễn lễ, mời ngồi!
- Tạ ơn bệ hạ!
Tiêu Trọng Cung ngồi xuống một bên. Thái Du trực tiếp ngồi xuống ghế phía đối diện y. Trong này có một chi tiết nhỏ, y ngồi xuống cũng không được Triệu Cát đồng ý. Tiêu Trọng Cung biết rõ trong lòng, đây là Thái Du đang cố ý biểu hiện quan hệ của y với Triệu Cát, Tiêu Trọng Cung không nhịn được khinh bỉ trong lòng, quả nhiên là nịnh thần.
Ngoài mặt Tiêu Trọng Cung mang theo một nụ cười thản nhiên, lấy ra một đầu lệnh Kim Lang đặt lên khay nhỏ:
- Đây là tín vật Thiên tử Kim quốc ban thưởng cho ta, nó có thể chứng minh thân phận Đặc sứ Kim quốc của ta.
Triệu Cát nhìn thoáng qua đầu lệnh Kim Lang, lại nói với Tiêu Trọng Cung:
- Ta nghe Thái Tướng công nói, lần này Tiêu tiên sinh đi sứ Giang Ninh mục đích chủ yếu là biểu đạt Kim quốc ủng hộ trẫm trở lại vị trí cũ. Trẫm hơi không hiểu, vì sao Kim quốc lại quan tâm tới nội vụ triều Tống như thế?
- Không gì khác, vì lợic ích!
Tiêu Trọng Cung mỉm cười.
Triệu Cát lập tức giật mình, chẳng lẽ trước mắt Tống Kim đàm phán bất lợi, Kim quốc mới muốn cầm được lợi ích lớn hơn từ chỗ mình, chỉ là… Kim quốc lại tin tưởng mình như vậy sao?
Trước đó Triệu Cát đã nghĩ thông suốt, y có thể đáp ứng điều kiện của Kim quốc, nhưng Kim quốc nhất định phải đưa ra phương án cụ thể khiến mình trở lại vị trí cũ, như vậy y mới có thể hợp tác với Kim quốc, nếu không, y cũng không muốn cõng thanh danh tư thông với Kim quốc.
Triệu Cát trầm ngâm thật lâu liền chậm rãi nói:
¬- Trước khi đáp ứng hợp tác với quý quốc, trẫm hi vọng quý quốc có thể đưa ra một phương án có thể thực hành khiến trẫm trở lại vị trí cũ, đây là tiền đề hợp tác, sau khi đưa ra phương án chúng ta lại nói tiếp.
Thái Du cười đắc ý với Tiêu Trọng Cung, dường như đang nói, ‘Ta nói không sai chứ! ’.
Tiêu Trọng Cung khẽ khom người, mặt mũi tràn ngập thành khẩn nói với Triệu Cát:
- Tại trung tuần tháng tư, Thiên tử Kim quốc chúng ta sẽ xuôi nam, mời Thiên tử quý quốc đi săn ở bờ nam Hoàng Hà. Điều này liên quan tới quyền sở hữu Hà Bắc, tin tưởng Thiên tử quý quốc nhất định sẽ tới gặp mặt. Lúc này, Thái Thượng Hoàng bệ hạ có thể phát động chính biến cung đình trong hoàng cung. Kim quốc hứa hẹn, sẽ lập tức thừa nhận bệ hạ trở lại vị trí cũ, đồng thời ngăn cản Thiên tử quý quốc về kinh.
Phải nói đây là chủ ý ngu ngốc, Kim quốc đã có thể giam lỏng Hoàng đế Đại Tống, vậy còn lợi ích gì không thể chiếm được? Hồng Môn Yến này Triệu Hoàn có chịu đi hay không còn là một chuyện.
Nhưng Tiêu Trọng Cung cũng không lo lắng, dục vọng tài phú và quyền lực của con người thường khiến che mờ lý trí, người trước là Thái Du, người sau là Triệu Cát.

Tiêu Trọng Cung cáo từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thái Du và Triệu Cát. Triệu Cát chắp tay đi vài bước, hỏi Thái Du:
- Ngươi cảm thấy phương án của Kim quốc có thể thực hiện hay không?
- Bệ hạ, vi thần xem ra, lần gặp gỡ này liên quan đến quyền sở hữu Hà Bắc, Triệu Hoàn không dám không đi. Có lẽ hắn sẽ từ chối nhã nhặn sắp xếp đi săn của Kim quốc, chỉ gặp mặt một lần với Lang Chủ Kim quốc. Nhưng dù thế nào hắn nhất định sẽ đi. Tiêu Trọng Cung nói đúng, chỉ cần Triệu Hoàn rời kinh, cơ hội của bệ hạ sẽ tới rồi.
Triệu Cát trầm tư nửa ngày, tự nhủ:
- Trung tuần tháng tư, thời gian đã không còn nhiều lắm.
- Bệ hạ, thời tiết trở nên ấm áp, thời cơ chúng ta về kinh đã thành thục rồi.
Ánh mắt Triệu Cát trở nên sắc bén:
- Trẫm không quay về, hắn còn cho rằng mình thực sự là chủ Đông Kinh!

Cao Cầu dẫn ba vạn Cấm Quân Thiên Long trú đóng một nơi cách huyện thành Giang Ninh hơn hai mươi dặm về phía bắc, cách Trường Giang không xa. Quân doanh chiếm diện tích rất lớn, bởi vì nơi này cách huyện thành xa một chút, cuộc sống của các binh sĩ có vài phần bất tiện. Nhưng có nhu cầu thì có cơ hội buôn bán, nhanh chóng có thương nhân khứu giác nhạy cảm phát hiện cơ hội buôn bán. Trong một tháng ngắn ngủi bãi đất trống đối diện quân doanh liền xuất hiện mười mấy cửa hàng giản dị dựng lên bằng gỗ, có quán rượu, kỹ quán, cá độ, khách sạn và cửa hàng tạp hóa vân vân…
Trong ba quán rượu, quán rượu lớn nhất gọi là ‘Quán rượu Bất Túy Bất Quy’, rượu cũng không tệ, làm ăn cực kỳ tốt. Cấm Quân Thiên Long là quân đội đãi ngộ cao nhất của Đại Tống, đội quân có phúc lợi cao nhất, ví tiền của binh sĩ cũng cực kỳ đầy đủ. Lại thêm hiện giờ không ở vào thời gian chiến tranh, quản lý binh sĩ cũng khá thoải mái, cho nên mỗi ngày đều ngồi đầy tướng sĩ tới quán rượu uống rượu.
Buổi chiều ngày nọ, một binh sĩ dáng người cường tráng đi vào quán rượu Bất Túy Bất Quy. Lúc này còn chưa tới giờ cơm, trong quán rượu không có bao nhiêu khách. Mấy tên tiểu nhị đang nắm chặt thời gian thiếp đi, ngay cả chưởng quỹ cũng ngủ gà ngủ gật phía sau quầy. Tên lính này gõ gõ quầy hàng, chưởng quỹ lập tức ngẩng đầu:
- Hiện giờ đã muốn uống…
Chưởng quỹ vẫn chưa nói xong, trên tay binh sĩ xuất hiện một tấm đồng bài. Chưởng quỹ lập tức biến sắc, vội vàng mở cửa nhỏ bên cạnh ra:
- Đi bên này!
Binh sĩ chợt lách người đi theo chưởng quỹ tiến vào cửa nhỏ.
Trong một kho hàng nhỏ đặt một chiếc bàn lộn xộn, hai người ngồi xuống đối diện.
- Tiêu tiên sinh sắp đi rồi sao?
Chưởng quỹ nhỏ giọng hỏi.
Câu này vừa ra, thân phận của gã liền công bố, gian tế Kim quốc. Chẳng qua quán rượu Bất Túy Bất Quy ban đầu là gian tế Liêu quốc, Liêu quốc và triều Tống đấu hơn trăm năm, đã sớm thẩm thấu triều Tống không đâu không có, thậm chí ngay cả hải cảng buôn bán bên ngoài như Tuyền Châu và Quảng Châu cũng có gian tế của họ. Liêu quốc lợi dụng ưu thế người Hán đông đảo ở khu vực Phủ Yên Kinh, phái trú rất nhiều gian tế tới các thành thị của triều Tống, trọng trấn Giang Nam như Phủ Giang Ninh này càng không thể tránh né.
Sau khi Liêu quốc diệt vong, Kim quốc hợp nhất phần lớn mật thám Liêu quốc xếp vào triều Tống, để họ tiếp tục phục vụ Kim quốc, quán rượu Bất Túy Bất Quy cũng hiệu trung với Kim quốc.
- Ngày mai Tiêu tiên sinh rời đi, trước khi đi hắn để ta tới xác nhận mấy chuyện, thứ nhất, thư bồ câu có vấn đề hay không?
Chưởng quỹ vội vàng lắc đầu:
- Không có vấn đề, hôm qua chúng ta còn nhận được thư bồ câu từ Phủ Đại Danh gửi tới.
- Như vậy là được rồi. Thứ hai, Tiêu tiên sinh để người giám thị nghiêm mật quân đội, một khi Cấm Quân Thiên Long bắc thượng, ngươi phải lập tức gửi thư bồ câu cho Phủ Đại Danh, ít nhất phải gửi ba phần, phòng ngừa vạn nhất, việc này cực kỳ quan trọng, ngươi phải nhớ kỹ!
Chưởng quỹ gật đầu:
- Ta biết, không có vấn đề.
- Thứ ba chính là các ngươi tốt nhất có thể đi theo Cấm Quân Thiên Long bắc thượng, nghĩ biện pháp gì đó để đi theo họ, như vậy có thể thông báo Phủ Đại Danh bất cứ lúc nào.
- Cái này cũng được, theo ta được biết, kỹ quán cũng sẽ đi theo quân đội bắc thượng, kinh doanh chuyện của họ bất cứ lúc nào, chúng ta cũng có thể đuổi theo quân đội làm ăn.
- Tự ngươi quyết định, chỉ ba điểm này, nhất là điểm thứ hai, đừng sơ sót.
Quân sĩ nói xong liền đứng dậy rời đi từ cửa sau. Chưởng quỹ suy nghĩ thật lâu, cũng đứng dậy đi vào hậu viện, bên kia nuôi mười mấy con bồ câu đưa thư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận