Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 779: Binh tới dưới thành.

Chương 779: Binh tới dưới thành.Chương 779: Binh tới dưới thành.
Chủ lực lính Kim còn tới thành Đông Kinh sớm hơn dự đoán của Lý Diên Khánh. Vừa qua giữa trưa, hai mươi vạn lính Kim đã vượt qua Ngũ Trượng Hà, tới doanh trại quân đội ở bên ngoài thành Biện Lương, cách thành mười dặm, cũng là nơi lính Kim trú đóng lần trước.
Cùng lúc đó, Hoàn Nhan Tông Hàn suất lĩnh ba vạn kỵ binh tinh nhuệ Nữ Chân tới trấn Xích Thương ở phía nam thành Biện Lương. Hoàn Nhan Tông Hàn lập tức cho người đem hơn mười vạn cái đầu quân Tống tới chủ doanh.
Trong chủ doanh, lính Kim đang bận rộn đóng quân. Hơn mười vạn lính Kim tản ra bốn phía chặt cây xây rào. Lần này Hoàn Nhan Tà Dã đã thay đổi sách lược trú quân, chia hai mươi vạn quân Kim trú đóng khắp bốn phương đông tây nam bắc, hoàn toàn bao vây thành Đông Kinh. Chủ doanh vẫn ở phía bắc, đồn trú mười vạn đại quân.
Mặc dù phía bắc chỉ có mười vạn đại quân nhưng quân doanh vẫn dài tới mười dặm, bao luôn cả vùng đồng ruộng rộng lớn và đất hoang quanh đó.
Từng tòa lều lớn bằng lông dê được dựng lên. Trong đó, lều lớn của Nguyên soái Hoàn Nhan Tà Dã nổi bật hẳn lên, là một cái lều hình hoa sen, ở giữa là lều chủ, bốn phía có năm lều phụ, chiếm diện tích chừng năm mẫu, là một tòa lều vua cực kỳ hùng vĩ. Trên đỉnh còn có một mũi tháp mạ vàng, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Trong lều lớn, các binh sĩ vẫn bận rộn sắp xếp bố trí, trải thảm, bày đồ trang trí. Hoàn Nhan Tà Dã thích nhất là đồ bằng vàng, trong lều của gã, tất cả vật phẩm đều đúc từ vàng, cả tòa lều lớn vàng lòe lòe lóa cả mắt, bước vào đó mà tưởng như bước vào kho vàng.
Binh sĩ bận bận rộn rộn, Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đứng một bên, nghe Hoàn Nhan Tông Vọng báo cáo.
Hoàn Nhan Tông Vọng đã cản được Thái Thượng hoàng Triệu Cát, khiến cho Hoàn Nhan Tà Dã rất hài lòng, cười nói với Hoàn Nhan Tông Vọng:
- Mặc dù Tông Hàn đã đại phá hai mươi vạn quân Tống, giết hơn mười vạn địch, nhưng trong mắt ta, chiến công của nó còn không bằng ngươi bắt được Thái Thượng Hoàng triều Tống.
Hoàn Nhan Tông Vọng mừng rỡ vội thưa:
- Cảm tạ Đô Nguyên soái hậu ái, ty chức sẽ tiếp tục cố gắng, không khiến cho Nguyên soái thất vọng!
Hoàn Nhan Tà Dã rất rất rõ ràng mâu thuẫn của Tông Hàn và Tông Vọng. Gã cũng không có ý định hòa giải, cứ để cho hai người ra sức cạnh tranh không phải tốt hơn sao? Thấy Hoàn Nhan Tông Vọng mừng rỡ như điên, đoán được tâm tư của gã, Hoàn Nhan Tà Dã liền thản nhiên nói:
- Ta chỉ có một nguyên tắc, công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách, bức được Hoàng đế triều Tống ra khỏi thành đầu hàng mới thực sự là chinh phục. Mặc dù giết người rất sảng khoái, nhưng đây chỉ là tiêu diệt nhục thể, chứ không phải chinh phục lòng người. Ngươi hiểu ý ta chứ?
- Ty chức hiểu!
- Nếu đã hiểu, ngươi nói xem làm thế nào tiến đánh Biện Kinh?
Hoàn Nhan Tông Vọng cúi đầu trầm tư một lát, đáp:
- Trước hết là đàm phán, đàm phán không được mới công thành. Sau đó, lại buộc bọn họ phải đàm phán, phối hợp đánh và đàm, cuối cùng bức Hoàng đế triều Tống rời thành đầu hàng.
Hoàn Nhan Tà Dã khẽ gật đầu cười:
- Nếu ngươi đã hiểu thì do ngươi phụ trách đánh, ta phụ trách đàm. Xem thử xem, vừa đấm vừa xoa, triều Tống có thể kiên trì đến khi nào?
- Vậy Tông Hàn phụ trách cái gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng hỏi nhỏ.
- Gã phụ trách bên ngoài, tiêu diệt những quân Tống chạy đi cần vương!
Hoàn Nhan Tông Vọng chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Đô Nguyên soái, việc sửa chữa số Chấn Thiên Lôi kia thế nào rồi?
Nói đến Chấn Thiên Lôi, ánh mắt bình thản của Hoàn Nhan Tà Dã lóe lên một tia tức giận khó che giấu. Hoàn Nhan Tông Hàn đánh hạ thành Thái Nguyên thu được hai ngàn Chấn Thiên Lôi, Hoàn Nhan Tà Dã mừng rỡ khôn xiết.
Nhưng sau khi Chấn Thiên Lôi được vận đến phủ Đại Danh, bọn họ mới phát hiện, hơn phân nửa số Chân Thiên Lôi này không có ngòi, đã bị quân Tống rút đi. Chấn Thiên Lôi không có ngòi chẳng khác gì một cục sắt, sau khi mấy tên công tượng về súng đạn hao tổn hết tâm cơ sử chữa lại, gắn ngồi, thì Chấn Thiên Lôi biến thành Ách Lôi (pháo câm), không thể dẫn nổ.
Hoàn Nhan Tà Dã lạnh lùng đáp:
- Còn chưa sửa xong. Lần này cứ dùng ba trăm quả trước, cũng đủ rồi!
Hoàn Nhan Tông Vọng thất vọng cúi rũ đầu. Ba trăm quả chỉ là một phần nhỏ trong hai ngàn quả Chấn Thiên Lôi hoàn chỉnh, nghe nói là phát hiện trong kho Quân Tư.
Hoàn Nhan Tà Dã mất hứng, bực bội phất phất tay:
- Nếu không có chuyện gì khác thì lui ra đi! Lúc nào công thành nghe lệnh ta!
Hoàn Nhan Tông Vọng lui xuống. Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đi qua đi lại trong phòng mấy bước, lát sau trong lòng đã bình tĩnh trở lại, quay đầu hỏi:
- Lương Trung Thư đã quay lại chưa?
- Đã về rồi!
- Bảo gã tới gặp ta!
Không bao lâu sau, Lương Trung Thư bưng một hộp gỗ bước nhanh vào lều lớn, quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến Đô Nguyên soái!
- Lương Tri phủ vất vả rồi. Mời đứng lên!
- Đa tạ Nguyên soái!
- Trong này có đầu của Lý Diên Khánh sao?
Hoàn Nhan Tà Dã liếc cái hộp gỗ, hỏi.
- Đúng vậy!
Hoàn Nhan Tà Dã gẩy gẩy mũi chân đẩy cái hộp, bên trong là đầu của một người đàn ông trẻ tuổi. Máu trên mặt đã được lau sạch, nhưng nhìn vẫn rất quỷ dị, cả mặt đen thui, rõ ràng là trúng độc mà chết.
- Lương Tri phủ, đây là Lý Diên Khánh sao?
Lương Trung Thư gật gật đầu:
- Ty chức biết Lý Diên Khánh, xem đầu hẳn là hắn. Mà hiện tại Lý Diên Khánh không nắm quân quyền, cũng tương đối dễ bị bắt. Nghe bọn họ nói đã phát hiện ra Lý Diên Khánh trong hầm ngầm Tào phủ, khi ấy hắn cùng đường mạt lộ mới uống thuốc độc tự sát.
- Người Tống nói chuyện đáng tin mấy phần?
Hoàn Nhan Tà Dã hừ lạnh, đá cái nắp hộp gỗ lên. Gã bắt Lý Diên Khánh chỉ là lấy một cái cớ, kiếm thêm chút ưu thế trên bàn đàm phán, quan trọng vẫn là đàm phán giao dịch, không thể chỉ vì giết được một Lý Diên Khánh thì không đi đàm phán nữa!
Từ chuyện này, Hoàn Nhan Tà Dã thăm dò ra được đối phương e ngại quân đội của mình. Gã trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đi nói cho đối phương biết, ta chấp nhận thành ý của bọn họ, có thể tiến hành đàm phán. Nhưng nhất định phải do ba Tướng quốc đại diện cho Đại TỐng đến đại doanh của ta hòa đàm.

Đại quân nước Kim đến dưới thành, lập tức cả Kinh thành nóng rực, thương nghiệp vừa mới khôi phục một chút đã như tiết tháng mười mùa đông gặp gió bấc lạnh thấu xương, lập tức tiêu điều vắng vẻ, nhà nhà đóng kín cửa, ngoài đường vắng tanh khác thường, thi thoảng có một cái xe bò chở đầy vật phẩm từ ngoài thành đi vào. Đây là cư dân từ bên ngoài thành trốn vào trong thành. Bên ngoài thành hiện nay cực kỳ thiếu an toàn. Theo đề nghị của Lý Diên Khánh, Từ Ninh phái binh lính tới từng nhà bên ngoài thành, báo cho dân cư rút lui vào trong.
Trong một tòa quan trạch gần cửa Chu Tước, Lý Diên Khánh gặp Vệ Đại Tướng quân Tào Thịnh. Mặc dù Tào Thịnh là phò mã, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Vận Vương Triệu Giai, từ khi Thái tử Triệu Hoàn đăng cơ vẫn đề phòng y, dùng cách minh thăng ám giáng đoạt quân quyền trong cấm quân của y, bổ nhiệm y làm Thượng tướng quân Kim Ngô Vệ, chỉ là một chức quan nhàn tản.
Dù vậy, với uy vọng của Tào gia, cùng với mấy chục năm giao thiệp trong quân của bản thân Tào Thịnh, Lý Diên Khánh vẫn phải tìm đến Tào Thịnh nhờ vả không ít chuyện.
- Giờ tiểu tử ngươi nhớ đến ta rồi hả?
Tào Thịnh tức giận trừng mắt với Lý Diên Khánh:
- Trước kia khi bị cấm quân lùng bắt, vì sao không tìm đến ta? Sợ ta không gánh nổi ngươi sao?
- Không phải, chỉ sợ liên lụy tới lão nhân gia người thôi!
Lý Diên Khánh cười hì hì đáp. Hắn cũng biết cách làm của mình sẽ làm Tào Thịnh nổi nóng, nhưng không có cách nào khác, hiện giờ hắn chỉ có thể mượn vai vãn bối, tí tởn cười đùa ứng phó.
- Tiểu tử ngươi đừng có giả vờ ngây thơ trước mặt ta. Đừng cho là ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi có xảy ra chuyện gì không hay, ngươi bảo ta phải trả lời lão gia tử thế nào? Bảo ta trả lời Uẩn Nương làm sao?
Vốn ban đầu Tào Thịnh không giận lắm, nhưng nghĩ tới Tri Chính Đường dám giao cái đầu giả của Lý Diên Khánh cho người Kim, chứng tỏ Tri Chính Đường thực sự muốn giết Lý Diên Khánh, y không nhịn được lửa giận, lời trách cứ cũng nghiêm nghị hơn.
Cảm nhận được lửa giận của Tào Thịnh, Lý Diên Khánh cũng cất vẻ mặt cười cợt đi, nửa ngày sau mới giải thích:
- Ta đã để lại Từ Ninh, đến lúc quan trọng, nhất định ta phải nắm chặt quân Tân Bắc.
- Vậy vì sao vừa rồi ngươi không nói thật? Ngươi cũng biết bây giờ là lúc quan trọng, còn có tâm tư nói đùa với ta sao?
Lý Diên Khánh im lặng gật đầu, áy náy:
- Lục thúc, thật xin lỗi!
Tào Thịnh oán hận thở dài:
- Thực ra ta không giận ngươi, mà là hận đám khốn kiếp Tri Chính Đường kia, chẳng có tí gan nào, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để thỏa hiệp cầu hòa. Ta không hiểu nổi, làm sao Tri Chính Đường lại biến thành gian nịnh rồi?
Lý Diên Khánh không nói gì. Nguyên nhân ai cũng biết, từ xưa tới nay, minh quân dưỡng danh tướng, hôn quân có gian tướng.
Tào Thịnh thấy hắn không nói gì, cũng không mắng nữa, chỉ hỏi:
- Ngươi nói đi, hôm nay tới tìm ta có chuyện gì?
- Hai vạn cấm quân trong thành. Lục thúc cho ta một câu đi!
Tào Thịnh hơi trầm ngâm một lát, trả lời:
- Điện Tiền Đô Chỉ Huy Sứ do Binh bộ Thị lang Vương Thì Ung kiêm nhậm, nhưng lão chỉ là quan văn, chỉ nắm phương hướng thôi. Lãnh đạo trực tiếp là Điện Tiền Phó Đô Chỉ Huy Sứ Vương Đạo Tề. Ngoài ra, Tri Chính Đường cũng khống chế hai ngàn binh sĩ, nhưng không đáng kể. Trong này nhân vật mấu chốt nhất là Vương Đạo Tề!
Vương Đạo Tề? Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới Vương Tuấn con trai của lão. Thật là oan gia ngõ hẹp. Mặc dù biết khả năng thành công không lớn, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng vào may mắn:
- Khả năng lôi kéo được Vương Đạo Tề là bao nhiêu?
- Ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Bị hỏi lại, Lý Diên Khánh im lặng. Tào Thịnh thở dài:
- Ngươi là Thượng thư Lễ bộ, lại là Lỗ Quốc Công, mặc dù Tri Chính Đường giả thánh chỉ lùng bắt ngươi, nhưng ngươi cũng không bị miễn chứng, Vương Đạo Tề hoàn toàn có quyền từ chối lùng bắt, nhưng lão vẫn tích cực phối hợp với Tri Chính Đường tận hết sức lực lùng bắt ngươi. Nhìn vậy đủ biết hận ý của người này với ngươi!
Câu trả lời của Tào Thịnh đã triệt để chặt đứt tia hy vọng trong lòng Lý Diên Khánh. Tào Thịnh nhìn hắn, cười khẽ:
- Mặc dù ta không lôi kéo được Vương Đạo Tề, nhưng cũng không phải không thể làm gì với cấm quân.
Lý Diên Khánh mừng rỡ:
- Ta biết Lục thúc sẽ không khiến ta thất vọng mà.
- Mặc dù ta cũng có chút ảnh hưởng ở cấm quân, nhưng quả thực không bằng ngươi.
- Ta?
Lý Diên Khánh khó hiểu, nhướn mày hỏi:
- Vì sao lại là ta?
Tào Thịnh cười khẽ:
- Ngươi còn nhớ Phan Nhạc không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận