Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 755: Lý Cương bị bãi chức

Chương 755: Lý Cương bị bãi chứcChương 755: Lý Cương bị bãi chức
Cùng thời điểm Bạch Thì Trung đang đêm tới gặp Ngô Mẫn, Trương Hổ xoay người xuống ngựa trước nha môn của phòng ngự sử, bước nhanh vào trong. Bởi vì gia quyến của Lý Diên Khánh không ở kinh thành, hiện nay Lý Diên Khánh tạm thời ở trong một tiểu viện phía sau quan nha môn. Trương Hổ đi tới trước tiểu viện, nói với hai binh sĩ đứng gác:
- Mau bẩm báo với Đô Thống giúp ta, nói ta có việc gấp!
- Xin Tham Quân chờ một chút!
Binh sĩ vội vàng đi vào, chỉ trong chốc lát lại đi ra, nói:
- Đô Thống cho tham quân vào!
Trương Hổ vội đi vào trong. Lúc này Lý Diên Khánh cũng không ngủ, mà đang ngồi đọc sách trong thư phòng, chỉ nghe ngoài cửa Trương Hổ nói:
- Đô Thống, ty chức Trương Hổ cầu kiến!
- Mời vào!
Trương Hổ rảo bước vào phòng, quỳ một gối hành lễ, nói:
- Tham kiến Đô Thống!
- Muộn thế này, tham quân có việc gấp gì vậy?
- Khởi bẩm Đô Thống, vừa rồi Hạ Nam đã đến gặp ty chức.
Hạ Nam là thủ lĩnh tình báo của nước Kim ở Đông Kinh, bị Lý Diên Khánh nắm nhược điểm, hiện nay y trở thành gián điệp hai mang, vừa giúp nước Kim khai thác tin tức của Tống triều, đồng thời cũng ngầm báo tin cho Lý Diên Khánh.
Lập tức Lý Diên Khánh tỏ ra hứng thú:
- Phía Hạ Nam có tin tức gì?
- Chiều hôm nay, Hoàn Nhan Tà phái một sứ giả bí mật tới gặp Hạ Nam, yêu cầu hắn nhất thiết phải kiếm được phương pháp phối chế và bản vẽ chế tạo của chấn thiên lôi, mặt khác, còn bảo Hạ Nam đi bái phỏng Vương Phủ.
“Vương Phủ?” Lý Diên Khánh hơi giật mình, bái phỏng tên quyền thần đó làm cái gì?
Trương Hổ cười nói:
- Nói tới Vương Phủ, sợ rằng còn có một việc cần bẩm báo với Đô Thống. Sáng nay, có người từ Giang Nam tới, lần lượt bái phỏng Thái Kinh, Vương Phủ và Lương Sư Thành. Ty chức đã điều tra được lai lịch của người đó, hắn tên là Chu Trung, là một hoạn quan.
Lý Diên Khánh liền hiểu ra:
- Chẳng lẽ là người được Triệu Cát phái tới?
Trương Hổ gật đầu:
- Hẳn là như vậy. Ty chức nghĩ rằng hắn tới đưa tin, bởi vậy thời gian bái phỏng rất nhanh, chỉ trong vòng một khắc là xong.
Lý Diên Khánh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại mấy bước trong phòng, tin này đối với hắn là nằm trong dự liệu. Vốn là Triệu Cát thoái vị để trốn tránh trách nhiệm, chứ không muốn thoái vị thật sự, hiện giờ kinh thành rõ ràng đã bảo vệ được, e rằng vị hoàng đế kia lại muốn trở về ngai vàng. Mối uy hiếp lớn nhất đối với Triệu Cát, là ông ta không có người trong triều, những cựu thần như Thái Kinh, Vương Phủ, Đồng Quán, Lý Ngạn, Lương Sư Thành, người thì chết, người thì bãi quan, người về hưu, tuy nhiên nhân mạch của bọn họ ở trong triều vẫn còn rất mạnh, nếu như Triệu Cát lợi dụng thảo đáng, thì thật sự có thể lật ngược tình thế.
Tuy nhiên, điều làm Lý Diên Khánh cảm thấy thứng thú, đó là người Kim vậy mà cũng tìm gặp Vương Phủ, chẳng lẽ Vương Phủ là gian tế của nước Kim?
Một trực giác báo cho Lý Diên Khánh biết, cho dù Vương Phủ không phải là gian tế của nước Kim, trước đó nhất định hắn cũng đã làm điều gì đó cho nước Kim.
- Sứ giả nước Kim tìm Vương Phủ làm cái gì?
Lý Diên Khánh hỏi.
Trương Hổ lắc đầu:
- Hạ Nam chỉ đi cùng sứ giả tới gặp Vương Phủ, hắn nói sứ giả đưa cho Vương Phủ một phong thư, hắn cũng không biết nội dung phong thư là cái gì.
- Vậy Hạ Nam nghĩ nội dung phong thư sẽ là gì?
- Hắn cho rằng có lẽ có liên quan tới đấu tranh quyền lực giữa hai vị hoàng đế, e rằng nước Kim muốn khơi mào nội loạn ở Tống triều.
Lý Diên Khánh trầm tư trong chốc lát, rồi nói:
- Ngươi tiếp tục phái người theo dõi Thái Kinh và Vương Phủ, ta đoán chừng bọn họ sẽ không tự đứng ra, mà sẽ phái người nhà ra mặt thay bọn họ, phải theo dõi chặt chẽ tất cả mọi người, không được sơ suất. Mặt khác, có thể bí mật bắt giữ đặc sứ nước Kim, chờ ta xử lý.
- Ty chức tuân lệnh!
Trương Hổ thi lễ rồi vội vã rời đi. Lý Diên Khánh trầm tư suy nghĩ, trong lịch sử, cái gọi là “lục tặc” bị Triệu Hoàn trừ diệt, trên thực tế chính là trong cuộc đấu tranh quyền lực với Triệu Cát, Triệu Hoàn đã diệt trừ các trọng thần bị dân chúng kêu ca của Triệu Cát, tuy bởi vì mình, lịch sử phát sinh một chút lệch lạc, việc diệt trừ lục tặc không xảy ra đúng hạn, nhưng cuộc đấu tranh quyền lực giữa hai vị hoàng đế không biến mất, vậy thì, Triệu Hoàn sẽ dùng thủ đoạn gì để tiêu diệt thế lực cũ của Triệu Cát còn sót lại trong triều?

Ở ngự hoa viên trong nội cung, Triệu Hoàn chắp tay sau lưng đi dạo trên một con đờng nhỏ yên tĩnh. Ngô Mẫn theo sau vị hoàng đế, cách đó chừng hai mươi mấy bước, là mười mấy tên thị vệ. Ngay trước đó một canh giờ, Thái Kinh phái con trai là Thái Tu tìm gặp Ngô Mẫn, tiết lộ một chuyện rất quan trọng, thái thượng hoàng đã bí mật liên hệ với cựu thần, đang chuẩn bị khôi phục ngai vàng.
Ngô Mẫn lập tức vội vã vào cung, báo cáo việc này với Triệu Hoàn, cũng trình lên thư tay do Triệu Cát viết cho Thái Kinh. Triệu Hoàn vừa sợ, vừa giận, y vốn hết sức bất mãn đối với việc phụ hoàng cứ mập mờ không chịu nhượng quyền, bây giờ phụ hoàng lại muốn trở lại vị trí cũ, còn giao phó người khác hành động, việc này khiến Triệu Hoàn không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
- Bệ hạ, tuy chuyện này xem ra rất nghiêm trọng, nhưng nếu muốn thật sự đạt được mục tiêu, cũng không dễ dàng. Bệ hạ đăng cơ với thân phận thái tử một cách danh chính ngôn thuận, lại có chiếu thư thoái vị của thái thượng hoàng, không có lý do chính đáng, thì không thể tùy tiện phế truất. Ty chức suy xét rất kỹ, nếu thái thượng hoàng muốn trở lại vị trí cũ, trên thực tế chỉ có một biện pháp.
- Nói tiếp ta nghe!
Triệu Hoàn lạnh lùng nói.
- Bệ hạ, tạm thời chưa nói tới việc niên đại lâu đời, Đường triều ba trăm năm trước, cho chúng ta rất nhiều gợi ý, từ Võ Chu cho tới Huyền Tông, thiên tử thay đổi như đèn kéo quân, sau lưng cũng là những cuộc chính biến cung đình diễn ra liên tiếp.
- Ngươi nói là chính biến?
Ngô Mẫn chậm rãi gật đầu:
- Chỉ có chính biến mới là cơ hội duy nhất để thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ.
- Muốn chính biến thì phải có quân đội ủng hộ mới được!
- Bệ hạ, trong tay thái thượng hoàng có Cao Cầu thống lĩnh ba vạn Thiên Long cấm quân, sức chiến đấu rất mạnh mẽ, trung thành và tận tụy với thái thượng hoàng. Vi thần nghĩ, hiện nay điều quan trọng nhất đối với bệ hạ, là sự trung thành và tận tụy của quân đội.
Triệu Hoàn chắp tay sau lưng đi tới đi lui mấy bước, đột nhiên hỏi:
- Ngươi cảm thấy Lý Diên Khánh như thế nào?
Ngô Mẫn thản nhiên nói:
- Thật ra thì nếu phải chọn, thần nghiêng về Đổng Bình.
- Nhưng Đổng Bình cũng là do Cao Cầu đề bạt.
- Là ai đề bạt thì thật sự cũng không quan trọng, từ lần hòa đàm này, có thể thấy được, Đổng Bình thật sự trung thành và tận tâm với bệ hạ, mấu chốt là bệ hạ có thể khống chế được hắn.
- Ý ngươi nói “khống chế” là chỉ cái gì?
- Hiện nay, cha mẹ và vợ con Đổng Bình đều ở kinh thành, dưới ơn trạch của bệ hạ, đó là khống chế, còn Lý Diên Khánh thì không như vậy. Tào gia ở Hàng Châu, phụ thân và vợ con của hắn không ở kinh thành, về mặt này, có rất nhiều điều mà bệ hạ không nhìn thấy được. Thần tin rằng, nhất định thái thượng hoàng đã phái người bí mật tiếp xúc với bọn họp rồi.
Triệu Hoàn lạnh người, lúc này y mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề này. Hoàng đế hoàn toàn tin tưởng lời nói của Ngô Mẫn, phụ hoàng nhất định đã phái người tiếp xúc với Tào gia và Lý Đại Khí. Nếu phụ hoàng muốn khôi phục ngai vàng, Lý Diên Khánh chính là một tảng đá lớn mà phụ hoàng không thể không vượt qua.
“Mình thật sự không ngờ điểm này, thực sự là có phần sơ suất.”
- Vậy bây giờ trẫm nên làm thế nào? Trực tước đi quân quyền trong tay Lý Diên Khánh?
Triệu Hoàn sốt ruột hỏi.
- Bệ hạ không nên làm như vậy! Nếu nóng vội, tất nhiên sẽ rất có hại, chuyện này cần phải tiến hành từ từ.
Ngô Mẫn rất hiểu Triệu Hoàn, vị hoàng đế này có tính cách nhu nhược và không có chủ kiến, rất dễ tin vào lời gièm pha, đó cũng là nguyên nhân Bạch Thì Trung tới lôi kéo mình. Bạch Thì Trung là thầy của Triệu Hoàn, đối với y, Triệu Hoàn hầu như là nói gì nghe nấy.
Ngô Mẫn lại nói:
- Trước hết bệ hạ có thể đưa tay ra với Đổng Bình, để trong tay có một đội quân trung thành, thứ hai là tiêu diệt mối họa từ đám Vương Phủ, khiến thái thượng hoàng mất đi sự trợ giúp từ trong triều, bước thứ ba mới là đối phó Lý Diên Khánh. Đồng thời, bệ hạ phải hết sức lôi kéo các trọng thần như Bạch Thì Trung, Cảnh Nam Trọng, Trương Bang Xương, khiến triều thần có thể hoàn toàn thuần phục đối với bệ hạ, bên mất, bên được, hoàng quyền của bệ hạ sẽ được củng cố.
Triệu Hoàn thở ra một hơi thật dài:
- Mấy bước đầu tiên mà Ngô tướng công nói, đều dễ làm, trẩm cảm thấy xử lý Lý Diên Khánh mới là việc nan giải nhất.
- Bệ hạ, Lý Diên Khánh nhất định phải từ từ mad tính, càng không thể đánh rắn động cỏ. Bệ hạ có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa Bạch Thì Trung và hắn, để từng bước làm suy yếu những quan viên bên vợ hắn trong triều, khiến cho hắn nghĩ là Bạch Thì Trung đối phó hắn.
Triệu Hoàn gật đầu:
- Bạch Thì Trung vạch tội Lý Cương xử trí bất lực đối với việc dân chúng chạy về phía nam, chuyện này trẫm đã nói trước, nếu xử trí bất lực chắc chắn trẫm sẽ truy cứu trách nhiệm, trẫm không muốn nuốt lời. Tuy nhiên, niệm tình hắn có công ở Quân Nghị đường, trẫm để hắn từ chức!
Trong lòng rất vui mừng, nhưng Ngô Mẫn không thể để Triệu Hoàn phát hiện ý đồ của mình nhằm vào Lý Cương, liền nói:
- Bệ hạ, ngoài Lý Cương ra, còn có Cao Thâm, hắn là đồng minh kiên định của Tào gia, cũng là người bên nhà vợ trợ giúp Lý Diên Khánh đắc lực nhất. Vi thần kiến nghị, điều Cao Thâm đi Ba Thục, nhậm chức chuyển vận sứ ở lộ Tử Châu và phủ Thành Đô, kiếm tài lực cho trì đình.
Triệu Hoàn trầm tư trong chốc lát:
- Chuyện này không vội, chờ diệt trừ bọn Vương Phủ xong hãy nói!
Triệu Hoàn lập tức ra lệnh:
- Truyền ý chỉ của trẫm, bảo Lý Cương tới ngự thư phòng gặp trẫm!

Buổi sáng cùng ngày, vì bất lực trong việc xử trí dân chúng chạy về phía nam, Lý Cương xin với Triệu Hoàn được từ chức tướng quốc, Triệu Hoàn lập tức hạ chỉ, bổ nhiệm Lý Cương làm tri phủ Kinh Triệu, lập tức rời kinh đi nhậm chức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận