Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 308: Sáu người trong cục.

Chương 308: Sáu người trong cục.Chương 308: Sáu người trong cục.
Bên trong một con hẻm gọi là ngõ Đại Hòe Thụ ở đông thành huyện Dương Khúc có một căn nhà diện tích chừng mười mẫu. Bình thường cửa cổng đóng chặt. Hàng xóm cũng không biết ai ở trong nhà. Mọi người chỉ nhớ mang máng tòa nhà này có quan hệ với một quan viên đã qua đời.
Trong đêm, con ngõ nhỏ hoàn toàn yên tĩnh. Đa số mọi người đã nghỉ. Thi thoảng vang lên tiếng mèo rên thảm ở đâu đó càng khiến màn đêm trở nên yên tĩnh khác thường.
Lúc này, một người áo đen vội vàng đi vào trong ngõ. Tới trước chiếc cửa lớn đóng chặt quanh năm, y nhìn quanh hai bên rồi vỗ vào trong cửa một cách có quy luật. Không bao lâu sau, cửa két một tiếng mở ra. Người áo đen lách mình đi vào, cửa cũng lập tức được đóng lại.
Ánh đèn yếu ớt trong sân chiếu lên khuôn mặt của người áo đen. Chỉ thấy đó là một khuôn mặt đen gầy, cái cằm dài lộ ra bên ngoài. Tuổi y chắc hơn bốn chục, mặt mũi âm trầm. Đây chính là Triệu Nguyên, lục sự tham quân quân nha phủ Thái Nguyên.
Triệu Nguyên vừa mới nghe Dương Hòe bẩm báo. Trong lòng y có chút bất an, liền lập tức tìm người thương lượng.
- Trương quản sự đã đi rồi sao?
Triệu Nguyên gấp giọng hỏi.
- Còn chưa đi.
Triệu Nguyên nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh vào trong phủ.
Trên đại sảnh chất đầy khoảng chục cái hòm xiểng, to có, nhỏ có. Có thể nhận ra chủ nhân của ngôi nhà chuẩn bị phải đi xa một chuyến.một tên đàn ông đang ngồi xổm ở trước rương lớn dọn dẹp cái gì đó. Y ngẩng đầu một cái, thấy Triệu Nguyên đi đến, liền đứng dậy cười nói:
- Triệu tham quân đưa tin tức tốt cho ta hả!
- Chỉ sợ đã để Trương quản sự thất vọng.
- Lời này của ngươi có ý gì?
Người đàn ông biến sắc mặt, nụ cười trong nháy mắt biến mất tiêu, nói:
- Ngươi muốn nói là việc không thành hả?
- Vốn là thành. Nhưng thằng chó mệnh lớn, tránh được đao của người Tây Hạ quay về. Mà người Tây Hạ cũng quá ngu xuẩn. Hai trăm tên mà không giết nổi hắn, còn bị diệt hết cả.
Tên đàn ông hết sức thất vọng, ôm đầu ngồi xuống, oán hận hồi lâu rồi nói:
- Có chút việc mà làm không xong. Ngươi để ta phải quay về báo cáo với Thái Úy thế nào đây?
- Cái này cũng không phải trách nhiệm của ta. Ta thu xếp đầy đủ rồi, nhưng người Tây Hạ làm việc vô dụng. Sao trách ta được.
Tên đàn ông trầm mặt lạnh lùng hỏi lại:
- Thế là trách nhiệm của Thái úy đúng không?
- Ta đâu có ý này. Ta chỉ nói bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Chúng ta phải cân nhắc từng bước hành động. Nhân lúc Lý Diên Khánh còn chưa phát hiện chân tướng, chúng ta có thể ra tay lần nữa. Nhất định phải đưa hắn vào chỗ chết.
Tên đàn ông lắc đầu, nói:
- Ngươi căn bản không hiểu ý Thái Úy. Nếu như chỉ là vì giết Lý Diên Khánh, thế thì cần gì phải chờ hắn đi biên cương mới ra tay? Tìm một thích khách, buổi tối hôm nay là có thể giải quyết xong xuôi. Thái úy là muốn hắn bị người Tây Hạ giết chết. Như vậy, Chủng Sư Đạo mới có không cách nào trốn tránh trách nhiệm. Ngươi không thể chỉ nghĩ đến ích lợi của mình, mà hỏng đại sự của Thái úy.
Triệu Nguyên cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:
- Ta hi vọng có được chỉ thị tiếp theo của Thái Úy.
Tên đàn ông nhìn y một lúc rồi nói:
- Sáng mai ta sẽ gửi thư bồ câu đưa tin. Chậm nhất là tối ngày kia sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
Ngừng một chút, tên đàn ông lại nói:
- Ngoài ra, ngươi phải giữ liên hệ với bên Tây Hạ. Không chừng lần tới ta vẫn phải phối hợp với bên đó.
- Ta hiểu rồi. Vậy ta cáo từ trước.
Triệu Nguyên đứng dậy đi rồi, tên đàn ông đi đến trước đại đường. Nhìn theo bóng lưng Triệu Nguyên đi xa dân, y cũng cảm thấy đau cả đầu. Thế mà chuyện lại thất bại. Thế này thì y phải báo cáo lại vớiThái úy thế nào đây?
Màn đêm bao phủ xuống, quân doanh cũng yên tĩnh khác thường. Đại bộ phận binh sĩ đều đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn mấy đỉnh đại trướng vẫn đang có ánh đèn. Dương Tái Hưng vội vã đi vào đại trướng của Lý Diên Khánh. Trong đại trướng đèn đuốc sáng trưng, Lý Diên Khánh đang xử lý tất cả những việc mà đoạn thời gian trước đang dồn lại.
- Diên Khánh, có tin tức!
Dương Tái Hưng vào tới cửa đã nói bằng giọng đầy hưng phấn.
Lý Diên Khánh để bút xuống cười nói:
- Đã có tin tức nhanh như vậy?
Dương Tái Hưng đưa cho Lý Diên Khánh một phần tình báo, nói:
- Ngay tại nửa canh giờ trước, Triệu Nguyên đi đến một ngôi nhà ở ngõ Đại Hòe Thụ. Y ở đó chưa đầy một khắc đồng hồ đã vội vàng đi luôn.
Lý Diên Khánh đứng dậy lấy tới một tấm địa đồ huyện Dương Khúc, đặt lên bàn mở ra. Hắn nhanh chóng đông tìm được ngõ Đại Hòe Thụ ở phía Đông huyện thành. Dùng bút đánh dấu ký hiệu xong, hắn quay ra nói với Dương Tái Hưng:
- Cử hai huynh đệ cải trang một chút, đến gần đó thuê một gian nhà dân giá cao. Phải nghiêm mật giám sát người bên trong này.
- Giám sát cái gì?
Chủng Sư Đạo bước nhanh từ ngoài trướng đi vào.
Dương Tái Hưng vội vàng một chân quỳ xuống hành lễ với đại soái. Lý Diên Khánh cũng khom người thi lễ. Chủng Sư Đạo khoát khoát tay, cười hỏi:
- Hình như có thu hoạch rồi hửm?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Thủ hạ Dương tướng quân phát hiện người liên hệ với Triệu Nguyên. Giờ ta muốn cho người giám sát chỗ ở của bọn chúng.
Lý Diên Khánh chỉ vào địa đồ, nói:
- ở bên trong một tòa nhà ở ngõ Đại Hòe Thụ.
Chủng Sư Đạo ngây người ra một chút, hỏi:
- Làm sao lại có thể là ở chỗ này?
- Đại soái biết toà này tòa nhà?
Chủng Sư Đạo gật gật đầu, nói:
- Đây vốn là nhà riêng của Lưu Trọng Vũ, nhân vật số hai quân Tây Bắc. Sau khi Lưu Trọng Vũ năm qua đời năm trước, ngôi nhà này vẫn để không suốt.
Lúc này, Lý Diên Khánh lấy ra một tờ giấy trắng, vẽ lên trên năm cái vòng. Một cái là Tây Hạ, một cái là Triệu Nguyên, một cái là thế lực nào đó ở kinh thành. Hai cái còn lại chính là Chủng Sư Đạo và hắn Lý Diên Khánh. Tuy nhiên hắn để mình ở vòng tròn trung tâm.
Hắn nói với Chủng Sư Đạo:
- Cái này chính đồ miêu tả tình trạng có kẻ muốn mượn tay của người Tây Hạ tới diệt trừ ta. Ta đã sắp xếp lại một chút. Nếu ta bị người Tây Hạ bắt đi trong đất Tống, tất nhiên sẽ tạo thành dư luận cực lớn. Kẻ có tâm sẽ nhân cơ hội này vạch tội đại soái. Thế nào mà lại để cho Tây Hạ vào đất tống bắt đi một tiến sĩ. Dù đại soái có giải thích kiểu gì thì cũng không trốn được trách nhiệm trong vụ thất trách nghiêm trọng này. Nếu đại soái mất chức chủ soái thì ai sẽ tiếp tục vào vị trí này/ ta cảm thấy đây mới là điều mấu chốt của thế cục.
Lý Diên Khánh vẽ vòng tròn thứ sáu lên tờ giấy trắng, nói:
- Đại soái hẳn phải biết người này là ai chứ?
Chủng Sư Đạo hiểu rõ ý tứ của Lý Diên Khánh. Y trầm ngâm thật lâu rồi nhìn thoáng qua Dương Tái Hưng. Dương Tái Hưng lập tức thi lễ lui ra. Chủng Sư Đạo lúc này mới chậm rãi nói:
- Sau khi Lưu Trọng Vũ qua đời, con của hắn Lưu Kỹ tiếp tục làm tướng ở quân Tây Bắc. Gã còn rất trẻ tuổi, chắc chỉ tầm hai mươi tuổi đầu. Nhưng gã thăng chức rất nhanh. Chỉ trong vòng năm năm thăng lên liền ba cấp. Hiện giờ gã đã là Đô Ngu Hầu hàng Ngũ phẩm Bộ binh, thấp hơn với ta có nửa phẩm. Gã dẫn đầu một vạn quân đội hiện giờ đang ở tuyến 1 phủ Duyên An, là mãnh tướng thủ hạ thứ nhất của ta. Tuy nhiên, nếu bảo gã có cấu kết với người Tây Hạ, ta là tuyệt đối không tin. Vả lại gã tuổi còn rất trẻ, lý lịch của gã còn lâu mới đủ để tiếp nhận chức vụ chủ soái.
Hóa ra là Lưu Kỹ, danh tướng trong lịch sử kháng Kim nổi tiếng. Lý Diên Khánh đương nhiên biết hắn không thể cấu kết với địch. Tuy nhiên luận sự, cạnh tranh chốn quan trường tạm thời không quan hệ với chuyện thông đồng với địch. Nhưng người này tuổi còn rất trẻ, hẳn là một người khác hoàn toàn. Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:
- Ngoại trừ Lưu Kỹ ra thì toà kia tòa nhà còn liên quan tới ai nữa?
- Nếu không thì chính là Lưu Duyên Khánh. Y là em của Lưu Trọng Vũ. Y vốn cũng là tướng lĩnh trọng yếu quân Tây Bắc. Nhưng năm ngoái y đã bị điều đi trấn áp vụ Phương Tịch quân Tây Bắc, hắn là người của Đồng Quán.
Lý Diên Khánh nửa ngày không nói gì. Thực ra hắn đã hoài nghi người ở phía trên là Đồng Quán, chỉ có Đồng Quán mới có động cơ giết hắn.
Lý Diên Khánh viết ba chữ tên Lưu Duyên Khánh ở bên trong vòng tròn còn trống. Người này lại cùng tên với hắn.
Lần này trật tự đã rất rõ ràng. Chủng Sư Đạo nhìn chăm chú bản vẽ rất lâu rồi hỏi:
- Lý tham quân cảm thấy bước kế tiếp bọn chúng sẽ làm thế nào?
Lý Diên Khánh dùng bút chỉ chỉ Triệu Nguyên, nói:
- Đây là một tai hoạ ngầm rất lớn bên trong. Chính là người này, y đi theo đại soái cả mười năm nay. Có thể nói y chính là phụ tá đắc lực của đại soái. Nếu như y bị túm chứng cớ tội cấu kết với người Tây Hạ thì chỉ sợ đại soái nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
Sắc mặt Chủng Sư Đạo bỗng tái nhợt. Đây thực sự là điều y lo lắng nhât. Nếu như Triệu Nguyên thật thực sự cấu kết với người Tây Hạ, chỉ e rằng chính y cũng phải tự nhận lỗi từ chức.
Triệu Nguyên trước khi đi theo đại soái thì làm cái gì?
Lúc trước hắn là một cử nhân Thạch châu. Mười năm trước ta chiêu mộ quan văn, y đến đây tham gia. Ta cảm thấy y là kẻ rất khôn khéo tài giỏi, nên đã giữ lại. Nhưng trong thời gian này hắn cũng không phải vẫn luôn ở bên cạnh ta. Y từng đảm nhiệm chức ti sĩ và văn học Thạch trong khoảng thời gian sáu năm. Thời gian hắn thực thực sự theo ta không đến bốn năm.
Nói đến đây, Chủng Sư Đạo trầm thấp thở dài một tiếng lại nói:
- Ta biết ngươi bị oan trong chuyện người Tây Hạ phục kích. Giờ đang muốn hung hăng đánh trả bọn hắn. Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng việc Triệu Nguyên bị dây dưa càng lâu, thì ta lại càng bị động. Nếu bị người khác vượt lên trước bắt được y, giống như ngươi nói vậy, ta nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Giờ việc gấp trước mắt là phải khống chế y. Không thể để cho y bị người khác bắt đi, ngươi nói phải không?
Lý Diên Khánh yên lặng khẽ gật đầu, nói:
- Ta có thể hiểu được chỗ khó xử của đại soái, nhưng chúng ta bây giờ không biết liệu có phải Triệu Nguyên cấu kết với Tây Hạ hay không. Nếu như không phải Triệu Nguyên, một khi chúng ta bắt người thì sẽ đánh cỏ động rắn. Lúc ấy mà muốn bắt kẻ thực sự cấu kết với Tây Hạ sẽ khó khăn. Đại soái hãy cho ta một hai ngày. Bởi vì người Tây Hạ bị diệt toàn quân, nên nhất định có người cũng muốn biết thái độ người Tây Hạ. Nếu như Triệu Nguyên thật sự là gian tế Tây Hạ, như vậy ta suy đoán nhất định sẽ liên hệ với người Tây Hạ trong mấy ngày tới.
Chủng Sư Đạo trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không tóm được Triệu Nguyên ngay lập tức. Tuy nhiên y vẫn cố gắng khắc chế, gật đầu nói:
- Vậy ta cho ngươi nhiều nhất là hai ngày nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận