Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 649: Dìu dắt bằng hữu cũ

Chương 649: Dìu dắt bằng hữu cũChương 649: Dìu dắt bằng hữu cũ
Lúc này, Thang Viên Nhi mang theo ấm trà chậm rãi đi tới. Nàng cũng vừa mới sinh con tròn tháng, thân thể còn tương đối yếu ớt. Vương Quý vội vàng tiến tới nhận lấy ấm trà, oán trách nàng:
- Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, để nha hoàn tới đây là được rồi!
Thang Viên Nhi cười một tiếng:
- Người khác ta mặc kệ, lão Lý là khách quý, ta không dám thất lễ!
Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười:
- A Viên, ngươi nói như vậy, chút nội tình này của ta ngươi còn không rõ ràng lắm sao, trước mặt hai người các ngươi ta đâu tính là khách quý gì?
- Nếu là lúc trước ta mới lười rót trà cho ngươi, hiện giờ thì không giống, ta không dám đắc tội cấp trên của A Quý.
Thang Viên Nhi vừa cười vừa rót một chén trà đậm cho Lý Diên Khánh:
- Chẳng qua ta vẫn rất cảm kích ngươi, ngươi chưa từng mang A Quý tới nơi bướm hoa, không giống một số người, bản thân muốn đi uống hoa tửu, còn giật dây A Quý nhà ta.
Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười, xem ra Ngưu Cao chọc vị Thang phu nhân này không vui vẻ, hắn cũng nói đùa:
- Ta nói A Viên này, có phải ngươi nên cân nhắc nạp thiếp cho A Quý rồi hay không?
Vương Quý sợ hãi mặt mũi trắng bệch, đứng sau lưng thê tử vội vàng vung tay với Lý Diên Khánh. Thang Viên Nhi lại tủm tỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể nạp thiếp, nhưng phải nuôi nổi mới được. Một Chỉ Huy Sứ nho nhỏ như hắn có được bao nhiêu bổng lộc, coi như ta có lòng này hắn cũng không có năng lực như thế.
- Ồ? Vậy A Quý cần tới trình độ nào mới có tư cách nạp thiếp đây? Docful l.vn- đọc tr miễn phí
Đôi mắt Thang Viên Nhi đảo đảo:
- Ta thấy ít nhất phải tới Đô Chỉ Huy Sứ!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Yêu cầu này không cao, cũng chỉ hai ba năm.
Thang Viên Nhi hé miệng cười một tiếng:
- Lão Lý đã hi vọng A Quý nhà ta sớm nạp thiếp, vậy cũng phải giúp hắn một chút mới được.
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Ta hiểu được, A Viên yên tâm đi! Ta nhất định sẽ khiến A Quý sớm được như nguyện.
Vương Quý trợn trắng mắt, cái gì gọi là để cho mình sớm được như nguyện? Vị đang mang bầu của mình ở Thái Nguyên kia còn có thể kéo tới khi nào?
Thang Viên Nhi đặt bình trà xuống quay người rời đi. Vương Quý vội vàng đỡ lấy nàng đi ra ngoài:
- Trong viện trơn trượt, ngươi cẩn thận một chút!
Ra khỏi phòng, Thang Viên Nhi như cười như không nhìn trượng phu:
- Xem ngươi kia, có phải lão Lý nói tới tâm khảm của ngươi hay không?
- Hắn đang nói đùa, ta nào có suy nghĩ này. Lại nói, thăng Đô Chỉ Huy Sứ nào dễ dàng như vậy?
Thang Viên Nhi duỗi đầu ngón tay ấn mạnh vào trán gã:
- Còn nói không có suy nghĩ này. Đừng có nằm mơ, coi như ngươi làm tới Thái Úy cũng đừng hòng nạp thiếp!
Trong lòng Vương Quý thầm mắng Lý Diên Khánh nhiều chuyện. Chuyện kia chỉ có thể chậm rãi giải thích, nước chảy thành sông, hiện giờ bị Lý Diên Khánh kéo ra, chẳng phải biến khéo thành vụng. Vương Quý đành phải liên tục đáp ứng, đưa thê tử trở về phòng.
- Lão Lý à! Trò đùa này về sau đừng đùa linh tinh, sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng.
- Ngươi đi luôn đi!
Lý Diên Khánh khinh bỉ nhìn Vương Quý:
- Tiểu tử ngươi chớ giả vờ trước mặt ta, ca kỹ của ngươi ở Thái Nguyên làm sao bây giờ? Người ta đã mang thai con của ngươi, ngươi còn muốn kéo tới khi nào. Đưa đầu một đao rụt đầu cũng một đao, dứt khoát nói sớm ra một chút. A Viên cũng không phải người không nói lý, chẳng lẽ nàng thực sự không cho con của ngươi vào cửa?
- Vậy ta nói thế nào?
- Cho nên ta để ngươi đổi nhà, phòng ốc rộng hơn, nhà sau có hai viện tử, ít nhất điều kiện sống không thành vấn đề, mọi người có thể mắt không thấy lòng không phiền. Căn viện này của ngươi, nếu ngươi nói ra, A Viên chắc chắn sẽ buồn bực các nàng ở chỗ nào? Đổi nhà sẽ giảm bớt rất nhiều lực cản, tiểu tử ngươi động chút đầu óc có được hay không?
Qua nửa ngày Vương Quý mới lầm bầm một câu:
- Được rồi!
- Chuyện này ngươi đừng lo lắng, gian viện này ngươi chuyển cho Bảo Nghiên Trai, ta sắp xếp cho ngươi một nhà quan ở phủ Kinh Triệu, chờ qua đầu xuân, A Viên và Uẩn nương các nàng cùng tới phủ Kinh Triệu.
Vương Quý vui mừng;
- Đã quyết định chuyện ta tới phủ Kinh Triệu sao?
- Ta đã nói với lão gia tử, hắn đáp ứng nói chuyện này với Cao Đồng Tri, chuyện này với Cao Đồng Tri chỉ là tiện tay mà thôi. Mặc dù tạm thời ngươi không phải Đô Chỉ Huy Sứ, nhưng ta cho ngươi quyền lực của Đô Chỉ Huy Sứ, ngươi và Ngưu Cao phụ trách tân binh.
Vương Quý thở dài:
- Tâm bệnh lớn nhất của ta chính là Hạnh nương, nếu như nàng có thể qua cửa, ta không còn nỗi lo về sau, chỉ sợ A Viên nghĩ quẩn nha! Đã mang thai rồi mới nói cho nàng.
Lý Diên Khánh nháy mắt mấy cái cười nói:
- Ta sẽ tìm một người thích hợp thuyết phục A Viên!
Đang nói chuyện, người hầu nói ngoài viện:
- Quan nhân, khách nhân tới rồi!

Thang Hoài không nghĩ tới sẽ gặp được Lý Diên Khánh trong nhà Vương Quý. Lúc gặp mặt gã hơi xấu hổ, nhưng Lý Diên Khánh nhiệt tình và Vương Quý chọc cười nhanh chóng khiến cảm giác xấu hổ này tan thành mây khói. Khi Lý Diên Khánh đề nghị tới cửa hàng bánh thịt Tào bà bà uống một chén, họ rốt cuộc tìm được cảm giác lúc trước.
- Ta còn nhớ rõ dáng vẻ lão Thang uống máu hươu, nhìn thấy nữ nhân bên cạnh, mắt đều lồi ra.
- Đi! Nhắc tới máu hươu ta liền hận, nếu không phải uống máu hươu kia, hiện giờ ta còn đang coi mắt đây, đâu lại vội vàng quyết định việc hôn nhân.
Thang Hoài khiến Lý Diên Khánh và Vương Quý cười to, mặc dù chuyện cũ trôi qua nhiều năm, lại dường như mới xảy ra ngày hôm qua, hồi ức tốt đẹp như vậy.
Nhưng cảnh ngộ của Thang Hoài hiện giờ rất tồi tệ, gã luôn trung thành đi theo Đồng Quán, cuối cùng lại bị Đồng Quán bán đi, gánh chịu trách nhiệm vốn không thuộc về gã, bị miễn hết chức quan, nhàn rỗi ở nhà.
Mặc dù Lý Diên Khánh từng nhờ Nhạc Phi đưa tới một khối đá lạ cho phụ thân gã, loại ám chỉ này khiến tim Thang Hoài đập thình thịch. Nhưng trong lòng gã rất áy náy, lúc đi theo Đồng Quán gã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lý Diên Khánh, thậm chí lúc họ ở tại Vận Châu, gã cũng không đi chào hỏi Lý Diên Khánh.
Chỉ là Thang Hoài không nghĩ tới lại gặp Lý Diên Khánh ở kinh thành.
- Lão Thang, về sau có tính toán gì?
Lý Diên Khánh bưng chén rượu, ánh mắt chăm chú nhìn Thang Hoài.
- Ta?
Thang Hoài cười khổ lắc đầu:
- Ta cũng không biết, dự định làm chút kinh doanh! Phụ thân ta cho ta một vạn quan tiền, ta xem có thể làm gì tại kinh thành.
- Nếu không tới Kinh Triệu với ta đi!
Lý Diên Khánh khẽ cười nói.
- Điều này… điều này cũng được sao! Ta không dám làm phiền ngươi.
- Lão Thang!
Vương Quý vỗ bàn, gã hơi gấp:
- Cái gì gọi là làm phiền, chúng ta từng làm huynh đệ một hồi, chẳng lẽ lão Lý đang qua loa ngươi sao?
Thang Hoài vội vàng lắc đầu:
- Ta không có ý tứ này, chức quan của ta hiện giờ bị giảm tới mức cuối cùng, ngay cả quan giai cũng không còn, tới phủ Kinh Triệu có thể làm gì?
- Có thể làm quân sư phụ tá, ta lại bổ nhiệm ngươi chủ quản quân vụ tân binh, cùng huấn luyện tân binh với A Quý và Ngưu Cao. Chờ thời cơ chín muồi, ta lại bổ nhiệm ngươi làm Chỉ Huy Sứ, hẳn là có thể phục nguyên quan chức.
Thang Hoài đương nhiên biết gã thăng chức không giống với binh lính bình thường, gã đã từng làm Chấn Uy Giáo Úy tòng lục phẩm, chỉ cần gã có biểu hiện lập công, sẽ có thể phục nguyên quan chức, mà không cần làm lên từng bước một, nhưng quan trọng là xem ai đồng ý cho gã cơ hội này. Lúc đầu Đồng Quán hoàn toàn có thể đề cử gã cho Quách Dược Sư hoặc Diêu Bình Trọng, nhưng Đồng Quán mặc kệ sống chết của gã, sớm khiến gã lạnh lòng. Hiện giờ vẫn là bạn cũ từ nhỏ Lý Diên Khánh đồng ý cho gã cơ hội này, khiến gã làm sao có thể không cảm động?
- Diên Khánh, trước kia ta…
- Dừng lại! Dừng lại!
Lý Diên Khánh vội vàng ngắt lời cảm kích của Thang Hoài:
- Ta không chịu được loại trữ tình buồn nôn kia, ngươi cũng đừng gọi ta là Diên Khánh, ta và ngươi còn chưa có loại giao tình này. Hai quan tiền tiểu tử ngươi nợ ta đến giờ còn chưa trả cho ta?
Thang Hoài khẽ giật mình:
- Lúc nào?
- Sau khi kết thúc hội Thần Đồng, các ngươi cầm ‘Đại Thánh Tróc Yêu Ký’ mà ta viết tới học đường Lộc Sơn bán, nói trước sau đó chia cho ta ba thành, cuối cùng các ngươi chia không? Còn có ngươi, tiểu tử ngươi cũng nợ ta hai quan tiền.
Lý Diên Khánh nói xong, ba người lập tức cười ha ha.
Tình bạn tuổi thơ khiến chút khúc mắc cuối cùng trong lòng Thang Hoài biến mất, gã cũng cười thoải mái, lo lắng bãi quan hết sạch sành sanh.
- Lão Thang, có chuyện thực sự cần ngươi giúp đỡ!
Lý Diên Khánh rót cho Thang Hoài một chén rượu.
- Còn chuyện gì ngươi không làm được?
Thang Hoài uống nhiều rượu, gã rút một chiếc quạt xếp nhỏ bên hông ra, nhẹ nhàng vung vẩy, đây là thói quen từ nhỏ của gã, đến giờ vẫn không đổi được.
- Chuyện này quả thực cần ngươi giúp đỡ!
Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua Vương Quý mặt mũi đỏ bừng, nói nhro vài câu bên tai Thang Hoài.
Thang Hoài biến sắc, hung tợn lườm Vương Quý:
- Tiểu tử ngươi quả thực nuôi gái bên ngoài rồi?
Vương Quý cực kỳ xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào. Lý Diên Khánh vội vàng giải hòa:
- Chuyện này A Quý đã biết sai rồi, sau này trừng phạt hắn thế nào đó là chuyện của A Viên. Nhưng nếu đối phương đã có bầu rồi, ta đoán chừng phụ thân và tổ phụ A Quý cũng rất vui vẻ. Cho nên chuyện này ngươi đi khuyên nhủ A Viên, từ nhỏ nàng nghe lời ngươi, chỉ ngươi có thể khuyên nàng!
- Từ nhỏ nàng đâu có nghe lời ta, lão Lý đừng dát vàng lên mặt ta chứ?
Thang Hoài quả thực buồn bực trong lòng. Mặc dù Vương Quý nuôi gái bên ngoài quả thực khiến người ta nổi nóng, nhưng gã cũng phải đối mặt với hiện thực. Nữ nhân kia đã mang thai con của Vương Quý, tổ phụ và phụ mẫu Vương Quý chắc chắn rất vui mừng, nhất là Vương Vạn Hào tin tưởng con cháu hưng thịnh, họ chắc chắn sẽ thừa nhận thân phận nữ tử kia.
Nếu như muội muội gã sống chết không chịu tiếp nhận, chuyện sẽ phiền toái rồi, lại ồn ào đến trưởng bối hai bên, rất có thể khiến cuộc hôn nhân này tan vỡ, chắc chắn Thang Viên Nhi không thể thừa nhận được điều này.
Gã vẫn phải khuyên muội muội tiếp nhận nữ nhân này làm thiếp, lão Lý nói không sai, chuyện này quả thực chỉ có gã có thể ra mặt.
Thang hoài trừng Vương Quý một cái:
- Lần này xem mặt mũi lão Lý thì thôi, ta đi khuyên nàng giúp ngươi, lần sau ngươi còn dám làm loạn, đừng trách ta trở mặt vô tình!
Lý Diên Khánh đá Vương Quý một cước phía dưới bàn. Vương Quý vội vàng rót đầy chén rượu cho Thang Hoài:
- Lần này là ta không đúng, cam đoan không có lần sau!
Thang Hoài lại nói với Lý Diên Khánh:
- Mặc dù muội muội ta nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ. Muốn thuyết phục nàng chuyện này còn phải tìm đúng thời cơ, nếu không cho dù nàng ủy khuất đáp ứng, tiểu tử này về sau cũng nếm mùi đau khổ.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Ta đã nghĩ thay A Quý rồi, sau này ta sắp xếp cho hắn một tòa nhà quan năm mẫu ở phủ Kinh Triệu, lại để hắn tạm thay chức Đô Chỉ Huy Sứ. A Viên chắc chắn vui mừng, sau đó nhân dịp nàng vui mừng đưa ra chuyện này, tâm tình nàng sẽ ít mâu thuẫn một chút.
- Ngươi làm bạn cũng quá phúc hậu rồi!
Thang Hoài bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không phải ta nói A Quý không thể lấy thiếp, chỉ là hành vi tiền trảm hậu tấu của hắn quá ác liệt rồi, đối phương đã mang thai, vợ hắn lại không biết, đổi là ai cũng không chịu được. Hắn nên bị trừng phạt nặng, ngươi lại bao che hắn đủ kiểu, lão Lý, ngươi đang hại hắn có biết không?
Lý Diên Khánh cũng cười nói:
- Không phải ta sợ hãi hôn nhân của A Quý xảy ra vấn đề sao? Điều này tổn thương với A Viên còn lớn hơn. Lại nói A Quý cũng không phải người trăng hoa, nếu Trịnh mập làm chuyện này, ta lại giúp hắn sao?
Thang Hoài gật đầu:
- Cái gì đều là ngươi nói có lý. Được rồi, vậy lúc nào ta nói chuyện này ra, A Quý ngươi nói xem?
Vương Quý cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tốt nhất là trong năm mới đi! Hạnh nương ở một mình tại Thái Nguyên, ta không yên lòng.
- Vậy có phải ngươi chuẩn bị tâm lý trải qua năm mới không vui này?
Vương Quý yên lặng gật đầu:
- Ta hiểu được.
Ba người lại uống vài chén rượu rồi về nhà riêng mình.
Đêm trước năm mới kinh thành cực kỳ náo nhiệt. Mặc dù gió lạnh thấu xương, tuyết đọng thật dày trên mặt đất, nhưng trên phố vẫn có người đến người đi, thỉnh thoảng lại có một chiếc xe bò hoặc xe lừa kéo hàng chạy qua, nước bùn bắn lên.
Lý Diên Khánh đi lại không có mục tiêu trên đường cái, hắn rất thích cảm giác này, nhẹ nhõm tự tại, hưởng thụ bầu không khí năm mới.
- Quan nhân! Quan nhân!
Phía sau có tiếng gọi của nữ nhân, Lý Diên Khánh không để ý. Khi hắn đột nhiên cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, hắn mới hiểu được người phía sau đang gọi mình. Hắn vội vàng quay đầu lại, liền thấy một nữ nhân ăn mặc xinh đẹp đang vẫy mình cách đó vài chục bước.
Lý Diên Khánh bật cười, hắn đi tới đón:
- Tôn đại nương tử, đã lâu không gặp.
Tôn đại nương tử lườm hắn một cái, giọng nói dịu dàng đáng yêu:
- Là ngươi quên nô gia rồi!
Lý Diên Khánh cũng không dám trêu chọc nữ nhân có gai toàn thân này, hắn vội vàng đổi chủ đề hỏi:
- Sao đại nương tử lại ở chỗ này?
Hắn vừa nói ra liền biết mình sai, đối diện con đường không phải chi nhánh Bảo Nghiên Trai ở Đại Tướng Quốc Tự sao? Lý Diên Khánh vỗ trán một cái, tự giễu cười nói:
- Trong lòng đang suy nghĩ, hơi hồ đồ rồi, đại nương tử chớ trách!
- Hừ! Lời này nếu bị đông chủ nghe thấy, hắn chắc chắn giơ chân, cửa hàng của mình cũng quên.
- Hôm nay hai mươi bảy tháng chạp, cửa hàng vẫn chưa đóng cửa sao?
- Hôm nay là ngày cuối cùng, buổi chiều sẽ đóng cửa, khách trong tiệm không nhiều lắm, quan nhân vào ngồi một chút đi! Uống chén trà nóng.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, đi theo Tôn đại nương tử vào trong tiệm Bảo Nghiên Trai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận