Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 571: Tin tức Triều Báo.

Chương 571: Tin tức Triều Báo.Chương 571: Tin tức Triều Báo.
Lý Diên Khánh vội vã chạy về phủ, quản gia Đan thúc ra đón:
- Ta giữ Giang danh y lại rồi, quan gia muốn gặp hắn không?
- Hắn ở đâu?
- Đang chờ ở phòng khách quý!
Lý Diên Khánh bước nhanh vào phòng khách quý, liền thấy một lão giả tóc đen mặt trẻ đang ngồi uống trà bên trong.
Lão giả này là thầy thuốc nổi danh nhất huyện Gia Ngư, tên là Giang Đốc, năm nay đã gần tám mươi tuổi. Cũng không phải lần đầu lão tới phủ đệ Huyện Lệnh, mùa thu năm ngoái lão đã tới bắt mạch cho Tào Uẩn và Tư Tư, mở mấy vị thuốc cho các nàng cải thiện thân thể, không nghĩ tới mới qua mấy tháng đã xuất hiện hiệu quả.
Lý Diên Khánh đi tới chắp tay cười nói:
- Vất vả Giang danh y rồi!
Giang Đốc vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Tiểu dân tham kiến Huyện quân!
- Mau mời ngồi!
Lý Diên Khánh mời lão ngồi xuống, lại để nha hoàn dâng trà, hắn lo lắng hỏi thăm:
- Thê tử của ta, nàng thực sự…
Giang Đốc gật đầu cười:
- Ta đã xem bệnh vô số lần mạch hỉ, nàng là mạch hỉ điển hình, chúc mừng Huyện quân rồi.
- Đó chính là công lao của Giang danh y nha! Nếu không có phương thuốc của danh y, thê tử của ta sao có thể có bầu trong mấy tháng ngắn ngủi, xin tiên sinh nhận một lễ của ta.
Lý Diên Khánh đứng dậy khom người thi lễ. Giang Đốc vội khoát tay:
- Tiểu dân không đảm đương nổi lễ của Huyện quân, đây là chuyện trong bổn phận của ta, xin Huyện quân không cần để trong lòng.
- Không biết hiện giờ nàng được mấy tháng?
- Suy đoán theo lẽ thường, nàng hẳn là chừng hai tháng rồi. Huyện quân phải chú ý, trong mấy tháng này phải tránh sinh hoạt vợ chồng, coi chừng đẻ non. Mặt khác, hai tháng này phu nhân cũng phải cố gắng không đi lại tàu xe, mỗi ngày ở trong phủ đi hơn ngàn bước là được rồi, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Đa tạ tiên sinh, ta nhớ kỹ rồi.
Giang Đốc lại đưa đơn thuốc cho Lý Diên Khánh, cười nói:
- Đây là một đơn thuốc của ta, sử dụng mỗi ngày, rất tốt cho phụ nữ có thai.
Lý Diên Khánh nhận đơn thuốc, lại chần chờ một chút hỏi:
- Ta còn một tiểu thiếp, nàng ở cùng ta mấy năm, từ đầu đến cuối đều không mang thai, tiên sinh có thể bắt mạch cho nàng hay không?
- Là Quách phu nhân rồi! Tình hình của nàng thực sự không tốt lắm, xương cụt hơi yếu đuối. Thẳng thắn mà nói, thể chất của nàng rất khó mang thai, mà dù là mang thai cũng có thể sẽ xuất hiện khó sinh. Mặc dù lời ta nói hơi chói tai, nhưng đây là lời nói thật, tin tưởng Huyện quân cũng đã xem qua thầy thuốc khác, hẳn là hiểu rõ trong lòng.
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu. Hắn nhớ tới Triệu Tế Từ chẩn bệnh, xem ra số mệnh Tư Tư không có con.

Đưa tiễn Giang danh y, Lý Diên Khánh đi vào nhà sau, vừa vào căn viện của Tào Uẩn liền nghe trong phòng vang lên tiếng Tào Uẩn nôn khan. Hắn vội vàng tiến vào phòng, thấy Tào Uẩn ngồi xổm bên một chiếc chậu gỗ, che ngực nôn khan. Nha hoàn thiếp thân của nàng đang nhẹ nhàng đấm lưng cho nàng. Tào Uẩn khoát tay:
- Đừng vỗ, dìu ta ngồi xuống.
Động tác của Lý Diên Khánh nhanh hơn, vội vàng tiến lên đỡ lấy thê tử.
- Phu quân trở về lúc nào?
Tào Uẩn cảm thấy người đỡ mình không phải nha hoàn mà là trượng phu.
- Ta vừa trở về gấp, Từ Ngũ tiểu nương tử chạy tới nói cho ta biết.
- Ta không để nàng đi, hẳn là Tư Tư để nàng đi. Rất xin lỗi, ảnh hưởng phu quân tụ hội với đồng liêu rồi.
- Nói gì vậy, nhà có việc vui, ta còn có thể uống tiếp sao?
Lý Diên Khánh đỡ nàng ngồi xuống cười nói.
Tóc mai của Tào Uẩn hơi lộn xộn, sắc mặt tái nhợt. Nàng tựa đầu vào vai trượng phu, nhắm mắt bình tĩnh một hồi lâu, mới thở dài nói:
- Muốn ói lại không ra, cứ nôn khan như vậy, lúc nào mới là cuối cùng?
- Hẳn là sau ba tháng sẽ tốt, Giang danh y nói nàng hiện giờ ước chừng mang thai hai tháng rồi, cố gắng thêm một tháng.
- Ài! Còn phải đau đớn một tháng.
Tào Uẩn nhoẻn miệng cười:
- Chẳng qua nghĩ tới trong bụng có con, có đau đớn ta cũng rất vui vẻ.
- Như vậy là được rồi, nàng vui vẻ, đứa trẻ trong bụng cũng vui vẻ, nàng khổ sở, nó cũng sẽ khổ sở.
Tào Uẩn gật đầu:
- Hi vọng là tiểu lang!
- Tiểu lang, tiểu nương đều như thế, ta đều thích. Ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút tên của chúng là gì?
Tào Uẩn bật cười xinh đẹp:
- Phu quân quá gấp gáp rồi! Vả lại a công nói, đặt tên là chuyện của hắn, chàng không cần quan tâm. Phu quân, ta muốn nghỉ ngơi một hồi, chàng tới thư phòng viết hai phong thư báo tin vui cho a công và cha mẹ của ta.
- Vi phu tuân lệnh!
Lý Diên Khánh đỡ thê tử nằm xuống, lại đắp chăn cho nàng, lúc này mới đứng dậy tới thư phòng…
Ban đêm, Lý Diên Khánh viết xong hai lá thư nhà, chỉ chờ sáng mai để người đưa tới kinh thành.
Công việc chuyển phát nhanh tại triều Tống cực kỳ phát đạt, công và tư đều có, quan phương gọi là dịch đệ, đồng thời cũng có nghiệp vụ đưa gửi của thương nhân lớn độc quyền vận chuyển hàng hóa, gọi là đệ phô, chuyên đưa văn thư và vật phẩm quan trọng. Nếu như khẩn cấp có thể thêm tiền, trong ba trăm dặm có thể đưa tới trong ngày, nhưng nhanh nhất chính là đưa gấp kim bài, chỉ dịch đệ quan phương mới có, bình thường dùng cho quân cơ cần giải quyết hoặc xá thư.
Ví dụ như Nhạc Phi bị hạ mươi hai đạo kim bài thúc lệnh khải hoàn, cũng không phải nói Thiên tử lấy ra mười hai đạo kim bài, mà là chỉ chiếu thư của Thiên tử dùng mười hai lần đưa gấp kim bài, trên ống dùng chữ vàng viết ‘văn tự Ngự tiền không thẻ vào trạm dịch’, loại văn thư này không thể dừng lại tại dịch trạm, lúc sắp tới dịch trạm lắc chuông, người trong dịch trạm nghe thấy tiếng chuông liền đợi ở cửa, giống như thi đấu chạy tiếp sức, liên tục lắc chuông, đi qua như điện, người đi đường nhìn thấy tránh đường, không dừng ngủ đêm, ngày đi năm trăm dặm.
Lý Diên Khánh dùng dịch trạm tên Dịch Đạt, tổng bộ ở kinh thành, vốn cũng làm vận chuyển tàu thuyền, gọi là vận chuyển hàng hóa Dịch Đạt, đồng thời cũng kiêm loại hình chuyển phát nhanh văn thư, có chi nhánh cửa hàng ở các Châu Phủ. Lý Diên Khánh nhờ quan hệ Bảo Nghiên Trai, lại miễn tiền thuê một gian phòng quan, mới khiến chi nhánh vận chuyển hàng hóa Dịch Đạt tại huyện Gia Ngư mở một chi nhánh kiêm chuyển phát nhanh.
Lý Diên Khánh để tiệm vận chuyển hàng hóa Dịch Đạt mở chi nhánh ở huyện Gia Ngư đương nhiên là có mục đích. Hắn muốn tìm hiểu rõ tin tức kinh thành, liền đặc biệt mua hai bản báo chí. Mặc dù quan phương cũng có ‘Công Báo’, nhưng thói xấu quan lại của ‘Công Báo’ tương đối nặng, đưa tới các nơi rất chậm, tới huyện Gia Ngư đã là một tháng sau.
Lý Diên Khánh đặt trước hai bản báo chí, một bản gọi là ‘Triều Báo’, mặc dù tên là ‘Triều Báo’ nhưng dân chúng thấp cổ bé họng cũng có thể mua được tại sạp báo, hiển nhiên không liên quan tới quan phương, mà là phát hành dân gian. Trên thực tế ‘Triều Báo’ đạo nội dung trên ‘Công Báo’, nhưng nó phát hành nhanh, hướng tới đại chúng, cũng may triều đình không truy cứu, rất được bách quan và lão bách tính yêu thích.
Một loại báo chí khác là ‘Tiểu Báo’, tương đương với tin nhanh giải trí hiện giờ, thường tuôn ra bí sử cung đình, danh nhân bát quái không liên quan tới ‘Triều Báo’, rất được bách tính yêu thích, sự dung thứ đối với dư luận của triều Tống khiến các triều đại xấu hổ.
Ví dụ như năm Đại Quan thứ tư, ‘Tiểu Báo’ xây dựng một tin tức động trời, lúc ấy dân gian có ý kiến rất lớn với Thừa tướng Thái Kinh, vì thỏa mãn nhu cầu dư luận xã hội, ‘Tiểu Báo’ giả mạo giọng điệu Thiên tử ban bố một chiếu thư công kích Thái Kinh, chỉ trích ‘Thái Kinh mắt không rõ mà hay xem, tai không thông mà hay nghe, công hành xảo trá, thường hay nịnh hót, trong ngoài bất nhân, trên dưới không kiểm điểm’, trong bài báo còn nói, Thái Kinh và đồng bọn đã bị Thiên tử hốt gọn một mẻ.
Loại hành vi giả mạo thánh chỉ công khai này ở các triều đại đều là tội lớn tru di cửu tộc, nhưng ở triều Tống lại chẳng có chuyện gì, mà Thái Kinh là người trong câu chuyện lại không thể làm gì, cũng không dám lợi dụng quyền thế điều tra ‘Tiểu Báo’, đành phải tự móc tiền túi liên tục đăng gợi ý trên ‘Triều Báo’, làm sáng tỏ sự thật mình không bị Thiên tử trừng phạt.
Hai bản báo chí này Lý Diên Khánh đều mua ở kinh thành, lật xem trong Ngự Sử Đài. Hiện giờ tới địa phương rồi, hắn càng thêm chú ý tin tức kinh thành, hắn liền lợi dụng con đường chuyển phát nhanh, để phụ thân nhanh chóng gửi hai bản báo chí này cho hắn mỗi ngày, một năm chỉ riêng tiền chuyển phát đã hao tổn hai ngàn quan tiền, nhưng ít ra ba ngày sau hắn có thể thấy được tin tức kinh thành.
Không cần phải nói, người trong nhà cũng cực kỳ hoan nghênh ‘Tiểu Báo’ trong đó, mỗi ngày đều tranh nhau đọc, trở thành một niềm vui thú trong nhà.
Lý Diên Khánh viết xong thư, lúc này mới nhớ tới còn chưa xem báo ngày hôm nay, hắn vội vàng nói với Từ Ngũ tiểu nương tử đang bưng nước trà tới:
- Ngươi đi hỏi quản gia một chút, báo chí hôm nay có tới không?
- Quan nhân, báo chí đã tới rồi, ta nhìn thấy ở chỗ Nhị phu nhân.
- Ngươi đi hỏi thay ta một chút, nếu như nàng xem xong rồi thì lấy tới cho ta.
Từ Ngũ tiểu nương vội vàng đi, không bao lâu liền cầm một bản Triều Báo trở về:
- Quan nhân xem bản này trước đi! Tiểu Báo vừa bị Hỗ cô nương lấy đi rồi, Hỗ cô nương nói sau khi xem xong nàng sẽ đưa tới.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành nhận Triều Báo mở ra. Trang báo Triều Báo và Tiểu Báo giống nhau, từng mảng văn chương giống như miếng đậu, tin tức quan trọng dùng chữ lớn đánh dấu, cũng có trang đầu đề.
Mặc dù chuyện đã xảy ra ba ngày trước, nhưng tin tức trang đầu khiến Lý Diên Khánh ngẩn người. ‘Sứ giả Kim quốc hẹn nhau công Liêu, triều đình đã chính thức quyết định bắc phạt’.

Bạn cần đăng nhập để bình luận