Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 990: Vây thành đánh viện binh

Chương 990: Vây thành đánh viện binhChương 990: Vây thành đánh viện binh
Trải qua năm ngày hành quân cấp tốc, ba vạn kỵ binh đã tới huyện Lịch Dương Hòa Châu, bờ bên kia là Phủ Giang Ninh. Tào Thịnh sớm hạ lệnh Thông Phán Phủ Giang Ninh Tưởng Tử sắp xếp một trăm chiếc đò ngang, đặc biệt nghênh đón đội kỵ binh này ở bờ bên kia xuôi nam. Chỉ thời gian nửa ngày, ba vạn kỵ binh vượt qua Trường Giang toàn bộ, họ xuôi nam từ phía tây Thái Hồ, còn vòng qua Thái Hồ đánh về phía Hồ Châu.
Sau khi tin tức ba vạn kỵ binh vượt qua Trường Giang đến Phủ Bình Giang, Lý Diên Khánh tự mình dẫn một vạn quân đội thẳng tiến Hồ Châu.
Trước mắt Triệu Cát sắp xếp một vạn quân đội ở Hồ Châu, một vạn quân này chính là hai nhóm viện quân chạy tới chi viện Dương Chử trước đó, phân biệt đến từ Phủ Ninh Quốc và Phủ Gia Hưng. Hai đội viện quân này hơi chậm một chút, đội thuyền của Lý Diên Khánh đã tiến vào Thái Hồ, mà tàn quân của Dương Chử cũng thất bại trở về Phủ Lâm An.
Triệu Cát liền mệnh lệnh đội quân này đóng ở huyện Ô Trình Hồ Châu, trực tiếp uy hiếp Phủ Bình Giang.
Đội quân vạn người này cũng là Tân Cấm Quân vừa mới chiêu mộ năm trước, do Thống Chế Vương Điển thống lĩnh, Phó tướng cũng là Thống Chế Mã Văn Xuân. Chỉ là chức quan của Vương Điển là Đại tướng quân chính tứ phẩm, mà Mã Văn Xuân là tướng quân chính ngũ phẩn, đương nhiên do Vương Điển làm chủ tướng.
Cấp trên của hai người đều là Điện Tiền Đô Thống Chế Vương Uyên, nhưng dưới tiền bạc và tước cao của Triệu Cát dụ hoặc, hai người đều phản bội Thiên tử Triệu Cấu, biến thành chó săn đồng lõa của Triệu Cát.
Vương Điển cũng biết nếu như Lý Diên Khánh xuất binh, Hồ Châu chắc chắn đứng mũi chịu sào, gã phái người tập trung mỗi hành động của Phủ Bình Giang. Khi đại quân của Lý Diên Khánh vừa mới rời khỏi quân doanh, trinh sát gã phái ra lập tức dùng bồ câu đưa thư báo cáo tin tức này cho Vương Điển. Vương Điển gần như không chút do dự cầu cứu Phủ Lâm An.
Nhận được thư cầu viện của Vương Điển, Triệu Cát thương lượng một phen với Tri Chính Đường, cuối cùng quyết định phái Thống Chế binh mã Dư Hàng là Ngô Trạm dẫn ba vạn quân tiến tới tri viện Hồ Châu.
Khoảng cách Phủ Bình Giang và Phủ Lâm An cũng không xa, giữa hai bên cách nhau phía tây Hồ Châu và phía đông Phủ Gia Hưng, một khi bùng nổ chiến tranh, thời gian hành quân cũng chỉ trong vòng một hai ngày.
Nhưng tốc độ hành quân của Lý Diên Khánh rất chậm, rõ ràng cách huyện Ô Trình cũng chỉ trăm dặm, một lần hành quân vội, nửa ngày có thể giết tới. Hết lần này tới lần khác quân đội của Lý Diên Khánh hành quân chậm rãi, đi hơn mười dặm nghỉ ngơi một hồi, đi ròng rã một ngày mới được năm mươi dặm. Vừa tiến vào cảnh nội Hồ Châu, một vạn đại quân liền đóng quân qua đêm.
Trái ngược, Tân Cấm Quân bắc thượng bị Triệu Cát hạ chỉ thúc giục, nếu không kịp cứu viện, chắc chắn chém không tha. Thống Chế Ngô Trạm bất đắc dĩ, đành phải liên tục hạ lệnh tăng tốc độ hành quân.
Họ vốn xuất phát muộn hơn so với Lý Diên Khánh xuất binh nửa ngày, khoảng cách cũng xa hơn một chút, nhưng họ lại đi sau mà tới trước. Khi đại quân Lý Diên Khánh trú quân qua đêm cách năm mươi dặm về phía đông, họ đã tới một chỗ cách huyện Ô Trình ba mươi dặm về phía nam.
Lúc này, màn đêm lặng yên giáng xuống, một vầng trăng sáng đã treo trên ngọn cây, phủ một lớp màu bạc lên mặt đất. Lúc này đã là tháng chín, ban đêm hơi lạnh, Thống Chế Ngô Trạm hạ lệnh binh sĩ nghỉ ngơi tạm. Gã hơi khó xử, hiện giờ cách huyện Ô Trình chỉ ba mươi dặm, rốt cuộc là qua đêm, hay là một hơi đi vào trong thành.
Mấy tên tướng lĩnh thấy binh sĩ đã cạn kiệt tinh lực, vội vàng khuyên nhủ:
- Quân đội của Lý Diên Khánh cũng trú doanh qua đêm, cách chúng ta rất xa, ban đêm cũng không kịp chạy tới. Không bằng nghỉ ngơi một đêm, để các binh sĩ khôi phục thể lực, canh năm ngày mai lại bắc thượng vào thành.
Ngô Trạm thấy binh sĩ quả thực cạn kiệt sức lực, đi thêm ba mươi dặm chỉ sợ nửa đêm đã qua rồi. Gã gật đầu một cái đáp ứng:
- Nghỉ ngơi tại chỗ ba canh giờ, canh bốn xuất phát vào thành!
Nghe nói chỉ có ba canh giờ nghỉ ngơi, binh sĩ vội vàng ngả đầu xuống đất ngủ. Một số tướng lĩnh lại không ngủ được, tập trung một chỗ nói chuyện phiếm.
- Nghe nói Thái thượng hoàng thượng vị là xảy ra chính biến cung đình, có thật hay không?
Một tướng lĩnh cẩn thận từng tí hỏi.
Một tướng lĩnh khác khinh thường bĩu môi:
- Loại chuyện này ngươi lại còn phải hỏi, trẻ con ba tuổi cũng biết là xảy ra chuyện gì, không phải chính biến cung đình thì là cái gì?
Một tướng lĩnh khá lớn tuổi thở dài nói:
- Hiện giờ mọi người quan tâm chính là, quan gia rốt cuộc đã chết chưa? Bị cầm tù hay là bị độc chết, có tin đồn nói quan gia bị độc chết, nếu như vậy thì thực đáng tiếc.
- Điều này không có cách nào, tranh đoạt Đế vị thì không có tình người. Kỳ quái chính là Lý Diên Khánh, tại sao hắn không trốn về Tây Bắc, mà kéo cờ lớn thanh quân trắc. Hắn thực sự cho rằng mấy vạn người của mình đánh thắng được mười mấy vạn đại quân sao?
Mấy tên tướng lĩnh đang bàn luận, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền.
- Dường như trời sắp mưa rồi!
Một tướng lĩnh ngẩng đầu nhìn lên cao.
- Ngươi nói bậy à! Trăng sáng như vậy, sao lại có trời mưa.
- Vậy sao lại có tiếng sấm?
Lúc này, mặt đất bỗng nhiên khẽ rung lên, tiếng sấm rền ngày càng gần. Tướng lĩnh khá lớn tuổi đi ra từ Tây quân, gã biến sắc:
- Không tốt!
Gã đứng lên hô lớn:
- Là kỵ binh, kỵ binh giết tới rồi!
- Không thể nào! Lão Dương, ngươi có lầm hay không?
Các tướng lĩnh cũng không quá tin tưởng, lục tục đứng dậy nhìn lại phía tây. Tiếng sấm rền truyền tới từ phía tây, phía tây là ruộng lúa mênh mông vô bờ, cách hai dặm có một rừng cây hẹp dài.
Đúng lúc này, từ trong rừng cây bỗng nhiên giết ra vô số kỵ binh, chiến đao và trường thương sáng ngời dưới ánh trăng. Sau đó hai bên rừng cây cũng tuôn ra một mảng lớn kỵ binh đen nghịt, thanh thế to lớn, giống hệt thủy triều vỡ đê, lao nhanh đánh tới phía này.
- Quân địch giết tới rồi! Quân địch giết đến rồi!
Các Cấm Quân cực kỳ hoảng sợ, các binh sĩ cũng lục tục bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mơ, sợ hãi mất hồn mất vía, ngay cả binh khí bên cạnh cũng không đoái hoài tới, bò dậy hốt hoảng chạy trốn về hướng nam.
Đội kỵ binh chính là ba vạn kỵ binh từ Quan Trung bôn ba ngàn dặm chạy tới. Một canh giờ trước họ đã tới, giống như chó sói ẩn núp cách vài dặm, chờ đợi quân địch hiện thân. Không ngờ quân địch lại nghỉ ngơi tại chỗ, Tào Mãnh quyết định thật nhanh, hạ lệnh toàn quân xuất kích.
Đây chính là chiến thuật vây thành đánh viện binh của Lý Diên Khánh, đánh nghi binh huyện Ô Trình, hấp dẫn viện quân Phủ Lâm An bắc thượng, để ba vạn kỵ binh đánh bất ngờ quân địch, toàn diệt đội viện quân này.
Lý Diên Khánh thân kinh bách chiến, kinh nghiệm tác chiến phong phú cỡ nào, hoàn toàn không phải Triệu Cát và đám quan văn Tri Chính Đường có thể so sánh.
Hai vạn kỵ binh chạy vội dưới ánh trăng hô lớn:
- Đầu hàng không giết!
Binh sĩ chạy trốn không chạy thoát nổi chiến mã, họ chỉ có hai con đường, hoặc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoặc chỉ có một con đường chết.
Lúc này, Cao Sủng cũng dẫn một vạn kỵ binh đánh tới từ phía nam, cắt đưgs đường lui của binh sĩ. Trong tuyệt vọng, binh sĩ vội vàng quỳ xuống đất đầu hàng, xin tha mạng.
Trời sắp sáng, Lý Diên Khánh dẫn một vạn quân tới chiến trường. Chiến tranh đã sớm kết thúc, ngoại trừ mấy ngàn người bị giết ra, hơn hai vạn năm ngàn người còn lại đầu hàng toàn bộ, tất cả binh sĩ đầu hàng đều bị tập trung một chỗ, chờ đợi xử lý.
Tào Mãnh và Cao Sủng tiến lên hành lễ với Lý Diên Khánh, gặp nhau ở Giang Nam, cảm thấy cực kỳ thân thiết. Lý Diên Khánh vỗ vai hai người họ cười nói:
- Đoạn đường này lặn lội đường xa, vất vả các ngươi rồi.
Tào Mãnh gãi đầu cười nói:
- Mọi người nghe được Đô Thống gặp nạn ở Phủ Lâm An, đều tranh cướp giành giật muốn tới. Hai chúng ta đi con đường hoang dã một chút, ta dùng chùy, hắn dùng thương, trấn trụ mọi người.
Lý Diên Khánh cười ha ha, cho gã một quyền:
- Lần sau lại có cơ hội như vậy, ta để Hỗ tướng quân dùng phi thạch hầu hạ, xem các ngươi có tranh được hay không?
Mặt Tào Mãnh lập tức khổ sở, gã sợ nhất chính là phi thạch của Hỗ Tam Nương, xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị, ngay cả Cao Sủng cũng chịu nhiều thua thiệt bởi phi thạch.
Lúc này, Lý Diên Khánh thu hồi lòng trêu đùa, lại hỏi:
- Tình hình chiến đấu thế nào?
Tào Mãnh vội vàng khom người trả lời:
- Khởi bẩm Đô Thống, hết thảy bắt được hai vạn năm ngàn bốn trăm người, giết chết hơn ba ngàn hai trăm người, còn lại hơn ngàn người chạy thoát.
- Chủ tướng quân địch đâu?
- Chủ tướng quân địch Ngô Trạm hóa trang thành binh sĩ đầu hàng, bị tướng lĩnh đầu hàng khác báo cáo, đã bị tóm tới.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Giải hắn lên!
Tào Mãnh vung tay, mấy tên lính giải chủ tướng Ngô Trạm bị trói hai tay sau lưng tới. Ngô Trạm trông thấy Lý Diên Khánh liền quỳ xuống cầu khẩn:
- Ti chức biết sai, xin Đô Thống tha mạng, ti chức nhất định hiệu lực cho Đô Thống!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ngươi đã nhận bổng lộc của triều đình, lại phản bội Thiên tử. Nếu như ngươi đã ký tên trên thư hiệu trung, hiện giờ lại muốn làm việc cho ta, có thể nói bất trung bất nhân bất nghĩa, dùng đầu của ngươi gõ cảnh báo cho những người phản bội Thiên tử đi! Đưa xuống, chém!
Binh sĩ đẩy Ngô Trạm xuống, Ngô Trạm hô lớn:
- Đô Thống tha mạng, tha mạng nha!
Chỉ chốc lát, binh sĩ liền bưng một đầu người đẫm máu lên. Lý Diên Khánh mệnh lệnh cất vào hộp đưa tới Lâm An, tin tưởng tin tức này nhanh chóng truyền ra.
Lúc này, mười mấy đại tướng cũng bị giải tới, họ nhìn thấy Lý Diên Khánh, mỗi người cúi đầu không nói chuyện, ánh mắt lộ vẻ xấu hổ. Mấy tướng lĩnh trong này từng đi theo Lý Diên Khánh tử thủ Biện Lương, hiện giờ lại thành tù binh.
Lý Diên Khánh nhìn họ một chút:
- Vương Dũng, Trương Hiếu Lương, Trương Lượng, Dương Đạo Trí, tên của các ngươi ta nói không sai chứ! Năm đó chúng ta kề vai chiến đấu, hiện giờ chúng ta lại thành kẻ địch, rốt cuộc là ai nên hổ thẹn?
Mấy tên tướng lĩnh quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Đô Thống, chúng ta chức quan nhỏ bé, căn bản không có chỗ lựa chọn, đáy lòng ta không muốn là địch với Đô Thống!
- Điểm này cũng nói đúng, Ngô Trạm ký tên trên thư hiệu trung, là hắn phản bội Thiên tử, cho nên ta giết hắn. Các ngươi quả thực khác biệt, như vậy đi! Hiện giờ ta cho các ngươi một cơ hội, muốn về Lâm An, ta tuyệt đối không làm khó dễ, lập tức phóng thích, nhưng lần sau bị bắt, đừng trách Lý Diên Khánh ta lòng dạ độc ác. Muốn đi theo Lý Diên Khánh ta, vậy các ngươi quan phục nguyên chức, tiếp tục dẫn binh thay ta, đi theo ta giúp đỡ Đại Tống, đòi lại công đạo cho quan gia. Cả hai cũng không muốn làm, muốn về nhà làm ruộng, vậy cũng được, ta cũng lập tức phóng thích, các ngươi lựa chọn đi!
Mười mấy tên tướng lĩnh không chút do dự quỳ một chân xuống:
- Chúng ta nguyện đi theo Đô Thống giúp đỡ Đại Tống!
Những tướng lĩnh này mỗi người lòng sáng như gương. Bản thân họ không có lập trường, nhưng có lợi ích. Ngô Trạm chết rồi, họ trở về cũng không có kết cục tốt, còn không bằng đi theo Lý Diên Khánh, nói không chừng tương lai còn có công ủng lập.
Lý Diên Khánh lập tức nói với Cao Sủng:
- Kỵ binh liền giao cho Tào Mãnh, từ giờ trở đi ngươi phụ trách bộ binh, chỉnh biên những hàng binh này, do ngươi phụ trách thống soái!
Cao Sủng quỳ một chân xuống ôm quyền nói:
- Ti chức tuân lệnh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận