Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 829: Quyết chiến Tô Châu (hạ)

Chương 829: Quyết chiến Tô Châu (hạ)Chương 829: Quyết chiến Tô Châu (hạ)
Ngay khi mưa rào vừa đổ xuống, Tào Mãnh và Cao Sủng đã dẫn sáu ngàn kỵ binh tới mặt phía bắc chiến trường. Họ ẩn thân trong một rừng cây, chờ đợi mệnh lệnh xuất kích của Chủ tướng Tào Mãnh.
Mặc dù Tào Mãnh chỉ hai mươi tuổi, nhưng gã coi như là một lão tướng kinh nghiệm phong phú. Gã biết rõ nhiệm vụ của mình, họ không phải là kỳ binh đi ngang qua nơi này, mà là viện quân Chủ soái hạ lệnh điều tới, điều này yêu cầu họ nhất định phải nghe mệnh lệnh của Chủ soái trong tiết điểm trọng đại.
Tấn công quân địch đương nhiên cũng là một tiết điểm trọng đại. Tào Mãnh không dám tự tiện xuất kích, mà phái thân binh tới báo cáo Đô Thống Lĩnh. Một lát, thân binh của gã chạy về, cầm một cây lệnh tiễn đưa cho Tào Mãnh:
- Chủ soái có lệnh, sau khi tướng quân trông thấy ba mũi tên lửa rồi phát động!
- Ta đã biết!
Tào Mãnh nhận lệnh tiễn, quay đầu lại ra lệnh với các thân binh:
- Các ngươi nhìn cẩn thận một chút, trông thấy tên lửa thì nhắc nhở ta!

Hai đội quân Hổ Bí và Phi Hùng trong quân Giang Nam dù sao cũng là ba ngoại thích lớn hao tổn món tiền khổng lồ xây dựng, trang bị cực tốt, huấn luyện nghiêm chỉnh, một vạn năm ngàn trường thương binh, bốn ngàn đao thuẫn quân và một ngàn kỵ binh tạo thành đại trận thương binh bộ kỵ hỗ trợ. Dưới sự dẫn đầu của Chủ tướng Hướng Phát cùng Phó tướng Trịnh Sâm, đánh tới một vạn quân tinh nhuệ Kinh Triệu.
Trời đổ mưa lớn, phá hủy sắp xếp cung nỏ quân của Hướng Phát, khiến một vạn bộ binh quân Kinh Triệu giết tới không hề trở ngại. Một vạn trường thương giống như thủy triều sôi trào, dưới sự dẫn đầu của Lưu Kỹ, từ bốn phương tám hướng phát động công kính như gió bão mưa rào tới đại trận thương binh.

Mùa hè tháng sáu phần lớn mưa rào, sau một cơn mưa lớn ngắn ngủi, mưa thu tẩy lễ, mặt trời lại chiếu rọi mặt đất lần nữa. Cung nỏ binh quân Giang Nam vội vàng thay đổi dây cung, cung nỏ quân lại phát huy lần nữa.
Vương Quý dẫn một vạn bộ binh cánh phải bị Quách Hoài Tố phái ba ngàn cung nỏ quân chặn đánh. Quân Kinh Triệu hô giết rung trời, họ anh dũng lao về phía trước, càn quét về phía quân Giang Nam. Họ một tay giơ cao tấm thuẫn, một tay cầm trường mâu, đón mưa tên dày đặc xung kích mạnh mẽ về trận địa quân địch.
Lúc tiến vào trăm bước, quân Thần tí nỏ của quân Giang Nam bắt đầu bắn tên, mưa tên phô thiên cái địa phóng tới binh sĩ quân Kinh Triệu đối diện. Đội quân Vương Quý dẫn đầu này từ hàng quân chỉnh biên mà thành, trang bị hơi kém, dù khôi giáp hay tấm thuẫn đều có lực phòng ngự yếu nhược, không ngăn cản nổi tên cứng nỏ mạnh của Thần tí nỏ.
Tên nỏ dày đặc và mạnh mẽ bắn thủng tấm thuấn, từng mảng binh sĩ quân Kinh Triệu bị bắn ngã, nhưng đại quân cuồn cuộn vẫn như triều cường màu đen, sôi trào mãnh liệt, đánh tới quân Giang Nam.
Đối chọi lại, Lý Diên Khánh cũng phái năm ngàn nỏ binh Kinh Triệu xạ kích tới trận địa quân địch. Họ cũng sử dụng Thần tí nỏ, các binh sĩ kéo dây cung, tốc độ cực nhanh.
Từng đợt tên nỏ như châu chấu vọt tới trận địa, mảng lớn binh sĩ quân Giang Nam cũng bị bắn ngã. Nhận được yểm hộ hữu hiệu, quân đội của Vương Quý cuối cùng vọt tới trước trận quân Giang Nam. Cung nỏ thủ quân Giang Nam lục tục hạ cung xuống chạy về phía sau, Lý Mặc dẫn một vạn quân đội tới nghênh chiến.
Một tiếng vang thực lớn, hai nhánh đại quân như hai cơn sóng mãnh liệt va chạm vào nhau, chỉ một thoáng sát khí mê loạn mắt người, binh qua tấn công, khôi giáp chạm nhau. Hai nhánh đại quân chiến đấu kịch liệt, tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết, đầu người rơi xuống đất, máu chảy thành sông. Chiến tranh tàn khốc tới mức độ như vậy, sinh mệnh của binh sĩ giờ phút này rẻ mạt giống như cỏ đồng.
Một binh sĩ Kinh Triệu kêu thảm một tiếng, đầu lâu bị rìu chém thành hai khúc, máu tươi và óc văng khắp nơi. Hai tên binh sĩ dáng người khôi ngô đánh giáp lá cà, cùng nhau ngã lăn xuống đất. Binh sĩ Kinh Triệu đè chặt đối phương, tiện tay rút chủy thủ từ trong ủng da, nhắm ngay trán và mắt đối phương đâm xuống từng nhát. Đối phương không cản được, chết thảm trên măt jđất.
Lý Diên Khánh phái năm người khác tới chi viện Lưu Kỹ, trong tay hắn chỉ còn lại ba ngàn kỵ binh, cả trận đại chiến tiến vào trạng thái gay cấn.
Trận đại chiến này, quân Giang Nam dùng sáu vạn năm ngàn người giao đấu bốn vạn người, chiếm ưu thế cực lớn trên binh lực. Trong quân Giang Nam cũng có hai đội quân tinh nhuệ huấn luyện nghiêm chỉnh. Cho dù sức chiến đấu của hai vạn quân Kinh Triệu cực kỳ cường hãn, tiếc rằng các binh sĩ đều là người phương bắc, không quá thích ứng khí hậu ẩm ướt Giang Nam.
Lại thêm hai vạn hàng quân vừa hợp nhất sức chiến đấu quá yếu, liên lụy tác chiến toàn cục, khiến quân Kinh Triệu dần ở thế yếu.
Lúc này, Hướng Phát hơi đắc ý cười, gã đã nhìn ra thực lực quân đội của mình hơi thắng quân Kinh Triệu một bậc, họ lại còn tác chiến sân nhà, dù thế nào, trận chiến này họ chắc thắng không thể nghi ngờ.
Đúng lúc này, bầu trời xuất hiện ba mũi tên lửa, phát ra ba tiếng nổ thanh thúy trên không trung, sau đó phương bắc truyền đến tiếng sấm rền.
Một thân binh bên cạnh Hướng Phát chỉ vào phương bắc cả kinh hô lớn:
- Đại Soái mau nhìn!
Gã chỉ về phía tây bắc, mặt mũi tràn ngập hoảng sợ. Hướng Phát nhìn lại theo ngón tay gã, cũng giật cả mình. Chỉ thấy một đội kỵ binh giết ra từ trong rừng cây cách ba dặm phía đông bắc, ước chừng năm sáu ngàn người, cờ bay phấp phới, khí thế dọa người, nhanh chóng đánh tới nơi này.
Dưới hông đại tướng dẫn đầu là một thớt bảo mã ô chuy cực kỳ khỏe mạnh, tay cầm một đôi Bát Lăng Tử Kim CHùy, đầu đội trụ bạc, chính là đệ nhất mãnh tướng quân Kinh Triệu Tào Mãnh.
Hướng Phát ghìm chặt chiến mã, kinh hãi liên tục lui về sau mấy bước. Lại có gần sáu ngàn kỵ binh đánh tới, gã lập tức cảm nhận được áp lực như núi, trong lòng sinh ý chạy trốn. Hướng Phát cố gắng ổn định tâm thần, vung trường kiếm lên, hô:
- Kỵ binh nghênh chiến!
Trong tay Hướng Phát chỉ có một ngàn kỵ binh, lại là kỵ binh giáp nặng. Đây là một thanh lợi khí họ chuẩn bị dùng để giao đấu với ba ngàn kỵ binh của Lý Diên Khánh.
Một ngàn kỵ binh này do Hướng Dũng con nuôi của Hướng Tông Lương dẫn đầu.
Hướng Dũng cũng được xưng là đệ nhất mãnh tướng quân Giang Nam, võ nghệ cao cường, lực lớn vô cùng, người khác tặng danh hào Tái Chuyên CHư, dùng một cây côn lớn bằng thép nặng một trăm hai mươi cân.
Hướng Dũng vốn họ Tần, gọi là Tần Dũng, là một thợ săn ở huyện Nam Dương. Mười năm trước Hướng Tông Lương đi tới trang viên ở huyện Nam Dương du ngoạn, trong lúc vô tình thấy được tiểu tử lúc đó chỉ có mười tám tuổi này. Hướng Dũng khiêng một con lợn rừng nặng chừng ba trăm cân xuống núi. Hướng Tông Lương bị lực lượng của gã làm cho khiếp sợ, liền thu gã làm con nuôi, đổi tên Hướng Dũng.
Từ đây Hướng Tông Lương dốc lòng bồi dưỡng Hướng Dũng, mời danh sư dạy võ nghệ và cung kỵ cho gã, cuối cùng bồi dưỡng Hướng Dũng thành một mãnh tướng ba dũng quán ba quân.
Hướng Dũng nghe được mệnh lệnh của huynh trưởng Hướng Phát, gã lập tức giơ kèn lệnh thổi vang, mấy chục chiếc kèn sừng hươu cùng thổi lên. Hướng Dũng vung côn sắt lớn, dẫn một ngàn thiết kỵ trọng giáp đón giết tới kỵ binh đối phương.
Một ngàn thiết kỵ đều là kỵ binh giáp nặng, trên ngựa có áp giáp, có thể chống cự cung tên. Kỵ binh đượ lựa chọn ra từ trogn tám vạn quân Giang Nam, mỗi người võ nghệ xuất chúng, trang bị tốt đẹp, trở thành quân đội tinh nhuệ nhất của quân Giang Nam, rất ít tham dự chiến đấu. Nhưng hôm nay Hướng Phát sợ hãi sáu ngàn kỵ binh đánh tới ngoài ý muốn, gã rốt cuộc ra lệnh đội thiết kỵ này xuất chiến.
Một ngàn thiết kỵ trọng giáp hối hả lao đi, giống như một dòng sắt cường đại, nháy mắt tới trước mặt sáu ngàn kỵ binh đằng đằng sát khí do Tào Mãnh dẫn đầu. Một tiếng nổ rung trời vang lên, lực trùng kích cường đại của thiết kỵ trọng giáp hất tung hơn trăm kỵ binh xuống đất.
Một ngàn kỵ binh trọng giáp vô cùng dũng mãnh, chỉ một thoáng liền xông ngã đánh chết hơn trăm kỵ binh Kinh Triệu, nhất thời tàn chi thân đứt đầy đất, máu tanh ganh mũi, sặc tới không thở nổi.
Cho dù thiết kỵ trọng giáp dũng mãnh khác thường, nhưng trước mặt quân Kinh Triệu gấp sáu lần mình, họ cũng tổn thất nặng nề, lưỡi đao đi qua, người ngã ngựa đổ, máu chảy ồ ạt.
Hướng Dũng không khỏi thẹn quá hóa giận, gã hét lớn một tiếng, phóng ngựa xông lên trước, vung côn lớn nhắm đánh hai bên, liên tục giết hơn mười người. Kỵ binh thấy gã vọt tới, đều sợ hãi quay đầu chạy trốn.
Hướng Dũng thấy quân địch chật vật, cười ha ha, tiếng cười của gã còn chưa dứt, Tào Mãnh giết tới từ phía bên, hét lớn một tiếng:
- Tướng giặc nhận lấy cái chết!
Hướng Dũng cười ha ha, côn lớn trong tay đánh tới như cái bóng. Tào Mãnh vung chùy đập mạnh, chùy lớn mang theo cuồng phong ập tới. Côn chùy chạm nhau, liền nghe một tiếng đương thật lớn, chiến mã của hai người cùng lui liền mấy bước.
- Thằng nhóc được đó, lại ăn ta một chùy!
Đã lâu rồi Tào Mãnh không gặp được đối thủ lực lượng như vậy, trong lòng gã hưng phấn khác thường, vung chùy tái chiến.
Nhưng Hướng Dũng đã sớm không phải tiểu tử ngốc năm đó, mười năm nghe nhìn khiến cho gã dần mất đi phương hướng bản tính. Mười năm qua gã làm ác không ngừng, lòng dạ ác độc, bị người khác gọi sau lưng là Hướng Lang.
Mặc dù Tào Mãnh là đối thủ hiếm có của gã, nhưng gã cũng không định dựa vào vũ lực chiến thắng. Thời điểm hai ngựa giao thoa, gã dùng sức đạp mạnh bàn đạp, một mũi tên độc bắn ra từ trong bàn đạp của gã, trúng giữa mông chiến mã của Tào Mãnh.
Chiến mã của Tào Mãnh hí vang một tiếng, móng trước giơ cao, hất Tào Mãnh ngã xuống đất. Chiến mã cũng lập tức ngã quỵ xuống đất, miệng sùi bọt mép, đột phát mà chết.
Hướng Dũng vui mừng, vung côn đập tới đầu Tào Mãnh.
Đúng lúc mành chỉ treo chuông này, một mũi lang nha tiễn phóng vút tới, tới thẳng yết hầu Hướng Dũng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận