Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 537.1: Kịch chiến hậu viện.

Chương 537.1: Kịch chiến hậu viện.Chương 537.1: Kịch chiến hậu viện.
Chỉ trong chốc lát, người áo đen thứ nhất từ tường vây phía đông nhảy vào hậu viện. Bên dưới là một đám cây bụi. Gã thả người nhảy xuống trúng bụi cây, nhưng thân thể gã còn chưa chạm đất, một mũi tên đã phóng tới như thiểm điện trúng đầu gã. Tới khi hai chân gã chạm được đất thì chỉ còn lại một cái thi thể.
Lý Diên Khánh cấp tốc giương cung lắp tên, quay sang phía tây. Mũi tên thứ hai và thứ ba cùng lúc được bắn ra, chỉ có hai tiếng kêu thảm, hai người nhảy vào từ tường phía tây đều trúng một tên mất mạng.
Bỗng hắn xoay người lại, thuận thế rút ra mũi tên thứ tư, không chút do dự bắn sang phía nam. Một gã áo đen vừa mới ngóc đầu lên nóc nhà phía nam kêu ré lên, từ trên nóc nhà lăn xuống.
- Không được! Có mai phục!
Tên thủ lĩnh người áo đen ở ngoài tường rào phía tây hô lên một tiếng, chợt thấy hai thủ hạ từ trên tường rào xoay người lăn xuống, ngã sấp trước mặt mình. Hai người đều bị một mũi tên bắn trúng mi tâm sâu một thước mà chết, dọa cho gã thủ lĩnh phải rùng mình. Trình độ bắn tên quả thực kinh hồn táng đảm.
- Đợi một chút!
Gã hô lớn. Mấy người áo đen đang muốn xông lên thì bị gã gọi lại.
- Tìm yểm hộ rồi vào!
Thủ lĩnh áo đen biết cứ thế này mà xông vào chính là làm bia sống, nhất định phải tìm yểm hộ. Gã thấy bên ngoài hoa viên, cách hai mươi bước có một kho củi, nóc nhà và vách tường cũng quay về phía tường rào. Sau khi cửa mở ra, gã vung tay lên, dẫn theo bảy thủ hạ chạy tới kho củi.
Lúc này, Trương Báo đang mai phục đằng sau một tảng đá thái hồ đối diện kho củi, cầm chặt cây đoản mâu tinh cương, cắn chặt răng, cố gắng nén cơn xúc động muốn xông ra ngoài giết người. Ngự sử còn chưa phát tín hiệu, hiện giờ gã không thể ra tay.
Lúc này, Lý Diên Khánh đã thay đổi chiến lược, hắn tập trung đối phó với người áo đen trên nóc nhà phía nam. Hắn bắn liên tục bốn mũi tên giết hết bốn kẻ áo đen vừa vượt qua nóc phòng, dọa cho năm người khác ở mặt phía nam không dám lộ diện nữa. Sau đó, hắn xoay người, tập trung đối phó với người áo đen ở phía tây.
Phía tây có mười người, trước đó đã bị giết hai người. Khi Lý Diên Khánh đối phó xong với phía nam quay sang thì tám người khác đã leo qua tường vào hậu viện, cấp tốc bọc đánh tới đình nghỉ mát.
Lý Diên Khánh cười lạnh. Hắn từ trên cao nhìn xuống, mấy kẻ áo đen này cong lưng chạy hy vọng có thể thoát được tên của mình. Hắn dứt khoát dùng liên châu tiễn, mỗi một mũi tên liên tiếp bắn ra đều có một người kêu thảm ngã xuống đất, chớp mát đã giết năm người. Ba người còn lại đều sợ tới mất hồn, quay người bỏ trốn.
Lý Diên Khánh mặc kệ bọn họ, giao cho Trương Ưng, cấp tốc rút ra một cây hỏa tiễn từ trong bầu hỏa tiễn bên người, lấy ngòi châm lửa từ trong bình sắt đặt dưới đất, thổi một cái. Lửa đốt lên, hỏa tiễn cháy bùng bùng.
Lý Diên Khánh giương cung lắp tên. Một mũi tên vọt vào trong cửa sổ kho củi. Kho củi là một cái bẫy, trong đó chất đầy cỏ khô đã được vẩy dầu hỏa, nổ bùng một cái bốc cháy bừng bừng. Bảy người áo đen ẩn thân bên cạnh kho củi thất kinh. Kẻ thủ lĩnh quát lên:
- Lao ra!
Gã đạp một cáy bay ra ngoài kho củi, nhào lộn một cái nhảy ra ngoài. Đáng tiếc, bất kể tư thế nào cũng vô dụng. Chi thấy có ánh sáng lóe lên, một mũi tên bắn thủng hậu tâm gã. Gã thủ lĩnh kêu thảm một tiếng, mất mạng.
Sáu gã áo đen còn lại thất kinh liều lĩnh lao ra, bị liên châu tiễn của Lý Diên Khánh bắn chết một lúc ba người. Lúc này, Trương Báo đã nhảy lên tường vây, hét lớn một tiếng, đánh ba người còn lại. Đốt cháy kho củi chính là tín hiệu, Trương Báo và Trương Ưng sẽ đồng thời từ nơi ẩn thân xông ra.
Lý Diên Khánh lại nhìn sang phía nam. Trên nóc nhà không còn người nữa. Hắn híp mắt lại tập trung nhìn vào trong phòng. Trực giác nói cho hắn biết đã có người đột nhập vào trong.
Lúc này, trong phòng phía đông lóe lên ánh lửa. Lý Diên Khánh không chút do dự bắn một mũi tên về phía ánh sáng. Mũi tên xuyên thủng giấy dán cửa sổ, lao vào trong nhà, một tiếng hét vang lên, ánh lửa bị dập tắt.
Lý Diên Khánh thấy Trương Báo đã giết xong hai người, đang kịch chiến với gã còn lại. Ở bên ngoài tường rào phía tây cũng có tiếng Trương Ưng rống lên, hẳn là đang cản lại ba kẻ đào tẩu bên đó.
Hắn bèn rút kiếm chạy vào trong phòng. Vừa mới vào nhà, chợt cảm thấy một luồng gió bạt tới. Đđã sớm có phòng bị, hắn vội nghiêng người, tránh thoát một đao đánh lén từ đằng sau. Bảo kiếm trong tay nhanh chóng đâm ngược như thiểm điện, xuyên thẳng qua lồng ngực kẻ đánh lén.
Gần như hắn không kịp suy nghĩ gì cả, rút một cây chủy thủ, hàn quang lóe lên, phi đao bắn ra, một tiếng hét vang lên ở góc phòng, tiếng đao rơi leng keng xuống đất. Một kẻ đánh lén khác trốn trong góc phòng bị phi đao giết.
Chợt hắn nghe thấy một tiếng động rất nhỏ vang lên từ đằng sau một cánh cửa khác, bèn xoay phắt lại, đâm một kiếm xuyên qua cửa gỗ. Đằng sau cánh cửa vang lên tiếng kêu thê lương cùng lúc với tiếng đao rơi xuống đất. Lý Diên Khánh không vào trong nhìn, căn cứ vào cảm giác trường kiếm đâm vào da thịt và vị trí hắn cũng biết người đằng sau cửa đã chết. Hắn đứng yên nghe ngóng một lát, không còn động tĩnh gì nữa, mới từ trong phòng xông ra chạy về phía tây.
Trương Báo đã xử lý xong ba người kia, chuyển sang phía tây hỗ trợ Trương Ưng. Lý Diên Khánh chạy vội tới bên tường, thấy hai người đồng thời xuất hiện trên tường rào, thông báo:
- Ngự Sử, thích khách áo đen đã bị xử lý toàn bộ!
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Dập lửa đi!
Lúc này, kho củi đã bị ngọn lửa nuốt trọn, nhưng xung quanh không có phòng ở và cây lớn, thế lửa cũng không lớn, không sợ cháy lan. Không chờ Trương Ưng Trương Báo chạy tới gần, nóc nhà kho đổ sầm xuống một cái, phần lớn lửa đều bị đất đá trên nóc nhà bao trùm. Hai người vội vàng múc nước trong hồ tới dập lửa.
Lý Diên Khánh tìm khắp hậu viện một vòng, thầm tính toán nhanh chóng, chỉ trong một khắc đồng hồ, đại khái bọn họ đã giết ba mươi gã áo đen. Nếu số lượng thích khách đến là số nguyên thì hẳn là không còn sót ai.
Chợt hắn nghe thấy trong phòng có tiếng rên rỉ đau đớn. Trong phòng vẫn còn người sống. Lý Diên Khánh quay người bước nhanh chân vào trong nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận