Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 984: Biến cố kinh hồn (hạ)

Chương 984: Biến cố kinh hồn (hạ)Chương 984: Biến cố kinh hồn (hạ)
Binh sĩ tìm được cửa vào địa đạo tại tàng thư lâu, cũng đào mở ra. Miêu Phó nhìn cửa vào địa đạo tối đen, sắc mặt trở nên xanh xám. Không cần phải nói, chắc chắn Lý Diên Khánh trốn ra từ nơi này.
Phó tướng bên cạnh oán hận nói:
- Không bằng giết sạch Tào gia, giải mối hận trong lòng chúng ta!
Miêu Phó thở dài:
- Nếu như là thế gia bình thường, ta đã sớm giết sạch họ rồi. Thế nhưng đây là Tào gia nha! Giết họ rồi, Thái thượng hoàng sẽ lấy chúng ta làm dê thế tội.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Hắn chạy trốn không phải quá lâu, đuổi theo cho ta!
Miêu Phó lập tức hạ lệnh:
- Thu binh rời phủ!
Ngay khi quân đội vừa rời khỏi Tào phủ, Hoàng Tiềm Tiện vội vàng chạy tới, gã vội vàng hỏi:
- Xử lý Lý Diên Khánh chưa?
Miêu Phó thở dài:
- Ti chức vô năng, Lý Diên Khánh đã trốn từ địa đạo rồi!
- Cái gì?
Hoàng Tiềm Thiện mở to mắt, nổi giận nói:
- Ngươi vây quanh Tào phủ thế nào vậy, lại để hắn chạy trốn dưới mí mắt?
Mặt mũi Miêu Phó tràn ngập xấu hổ:
- Hiện giờ ti chức sẽ dẫn quân đuổi theo!
Hoàng Tiềm Thiện cũng đau đầu, như vậy không có cách nào giải thích với Thái thượng hoàng nha!
Vạn bất đắc dĩ, gã đành nói với Miêu Phó:
- Ngươi dẫn theo quân đuổi theo, cần phải đuổi kịp hắn, xách đầu hắn tới giao nhiệm vụ!
- Ti chức tuân lệnh!
Miêu Phó lập tức chia binh hai đường, một đường lệnh Phó tướng Lâm Hoằng dẫn một ngàn kỵ binh chạy tới cầu lớn sông Hoạn Đường chặn đường trước một bước. Bản thân gã thì dẫn năm ngàn quân đội tiến tới Sùng Tân Môn. Lối ra của địa đạo cách Sùng Tân Môn gần nhất, Lý Diên Khánh chắc chắn rời khỏi thành từ Sùng Tân Môn.
Hoàng Tiềm Thiện thì tiến tới gặp Thái thượng hoàng, hiện giờ họ không thể chậm trễ giây phút nào, nhất định phải lập tức phát động chính biến cung đình.

Miêu Phso dẫn quân chạy tới Sùng Tân Môn, chỉ thấy thuộc cấp Dương Thanh tiến tới quỳ xuống thỉnh tội:
- Ti chức trị dưới không nghiêm, đặc biệt thỉnh tội tướng quân!
- Có phải Lý Diên Khánh trốn ra từ nơi này?
- Đúng vậy! Ti chức vừa mới biết, đã chém qua nthur thành tự tiện thả Lý Diên Khánh rời đi, đang muốn đi báo cáo tướng quân.
Trước mắt Miêu Phó tối đen, gã ổn định lại hỏi:
- Lý Diên Khánh đi bao lâu rồi?
- Đại khái nửa canh giờ rồi!
Miêu Phó hận đến nhỏ máu trong lòng, mình lục soát Tào phủ nửa canh giờ, mình bị làm chậm trễ, gã hét lớn:
- Mở thành cho ta!
Cửa thành mở ra, Miêu Phso dẫn quân chạy ra ngoài, năm ngàn binh sĩ đằng sau chạy theo gã ra khỏi thành. Dương Thanh thầm thở phào, liếc mắt ra hiệu cho Áp đội thủ thành. Áp đội hiểu ý, lập tức dẫn mấy tên lính chạy ra ngoài thành, họ muốn ra khỏi thành phóng hỏa cảnh báo Lý Diên Khánh.
Lúc này Lý Diên Khánh đã chạy về hướng bắc hai mươi dặm, cách sông Hoạn Đường năm sáu dặm. Ngoại hình thành Lâm An giống như một quả chuối tiêu, nam bắc dài, đông tây ngắn, nam bắc dài tới hai mươi mấy dặm, nhưng đông tây chỉ dài năm sáu dặm.
Họ lấy được hai con lừa, cho Lý Phác và đồng bạn của nó cưỡi. Lúc này, một thân binh hô lớn:
- Đô thống mau nhìn!
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa dấy lên mặt phía nam. Hắn lập tức hiểu được, chắc chắn là quân đội đuổi tới rồi. Hỗ Thanh Nhi vội nhỏ giọng đề nghị:
- Cầu Hoạn Đường chắc chắn sẽ nhận được tin tức phong tỏa, không bằng chúng ta qua sông trước?
Cách hai dặm về phía đông đám người Lý Diên Khánh là hạ du sông Hoạn Đường, chảy liên tục về phía nam hai mươi dặm sau đó rót vào vịnh Hàng Châu. Nếu như vượt sông Hoạn Đường ở đây, sẽ trực tiếp vòng qua cầu lớn phía bắc sông Hoạn Đường, vùng này mặt sông không rộng, chừng ba mươi trượng, cũng khoảng trăm mét.
Một trăm năm mươi tên thân binh Lý Diên Khánh mang theo mỗi người võ nghệ cao cường, công phu dưới nước cũng cao mình. Hắn hơi lo lắng năm mươi tên nữ hộ vệ khác. Hỗ Thanh Nhi hiểu được tâm tư của hắn, cười nói:
- Thủ hạ của ta sao có thể không biết bơi?
Tính ra cũng chỉ Lý Phác con trai Lý Diên Khánh không biết bơi, vấn đề này không lớn, mấy tên thân binh có thể vác nó qua sông. Lý Diên Khánh liền quyết đoán:
- Qua sông!
Mọi người thay đổi phương hướng, chạy về sông Hoạn Đường phía đông…
Cùng lúc đó, hoàng cung cũng xảy ra hành động khác thường, một hồi tiếng chạy vội vàng khiến Triệu Cấu đang ngủ say bừng tỉnh:
- Xảy ra chuyện gì?
Triệu Cấu còn buồn ngủ hỏi.
Khang Lý lắp bắp nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, chuyện lớn không ổn rồi, quân đội… quân đội bất ngờ làm phản!
Triệu Cấu lập tức cả kinh ngồi dậy:
- Xảy… xảy ra chuyện gì?
- Lão nô cũng không biết, chỉ nghe một thị vệ bị thương nói, thị vệ dưới núi đang giết lên.
Phan Quý phi cũng sợ hãi thất kinh:
- Bệ hạ, nên làm gì?
Lúc này, Triệu Cấu lại tỉnh táo lại, gã hiểu được chắc chắn là phụ hoàng phát động chính biến cung đình. Gã hận nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.
Khang Lý thúc giục nói:
- Bệ hạ nhanh chạy trốn từ cửa sau! Lão nô đi an bài cỗ xe.
Khang Lý chạy đi trước, Triệu Cấu vội vàng mặc quần áo, hai tên cung nữ cũng bận rộn mặc đồ cho Phan Quý phi. Phan Quý phi khóc không ra tiếng:
- Bệ hạ, đứa trẻ làm sao bây giờ?
Một câu nhắc nhở Triệu Cấu, trong lòng gã bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, liền gọi một cung nữ tâm phúc tới:
- Ngươi nhanh đi Từ Ấu Điện, ôm Thái tử tới Bạch Vân Am, khẩn cầu Mai Vân đại sư bảo vệ. Sau đó ngươi để Mai Vân đại sư giao cho Lý Diên Khánh, nhớ kỹ chưa?
- Tiểu thì nhớ kỹ!
Triệu Cấu nhất thời không tìm thấy bút, quyết định chắc chắn, cắn nát tay, viết một bức huyết chiếu trên áo lót gấm trắng, cùng một miếng kim bài cùng kín đáo đưa cho cung nữ:
- Đi nhanh!
Cung nữ vội vàng chạy đi.
Triệu Cấu nhất định phải lưu lại một đường lui, nếu như mình và con trai đều bị phụ hoàng bắt lấy, vậy thì cái gì cũng xong rồi.
Lúc này gã mới mang theo Phan Quý phi chạy ra cửa sau, trực tiếp lên xe ngựa. Xa phu giương roi ngựa, xe ngựa dọc theo đường núi chạy xuống chân núi. Khang Lý và mấy chục thị vệ thiếp thân chạy theo phía sau xe ngựa.
Triệu Cấu muốn tới bến thuyền hoàng gia ngồi thuyền rồng ra biển tránh né. Nếu như Lý Diên Khánh có thể ổn định cung biến, gã sẽ trở lại vị trí cũ.
Nhưng xe ngựa vừa tới bến thuyền, vô số binh sĩ bỗng nhiên giết ra từ bốn phương tám hướng, bao vây xe ngựa của Triệu Cấu lại. Loạn tên cùng bắn, mười mấy tên thị vệ và xa phu lục tục trúng tên đổ xuống. Khang Lý cũng trúng mười mấy mũi tên, đứt hơi bỏ mình tại chỗ. Vài thớt ngựa kéo xe cũng trúng tên bỏ mình.
Xe ngựa suýt nữa lật nghiêng, cảnh tượng tanh máu khiến Phan Quý phi sợ hãi ngất đi. Triệu Cấu cũng sợ hãi sắc mặt trắng bệch, xuyên qua cửa sổ xa gã nhìn thấy chủ tướng đối phương, chính là Lưu Chính Ngạn. Gã kéo cửa sổ xe ra hô lớn:
- Lưu tướng quân, trẫm đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi muốn làm phản?
Lưu Chính Ngạn ôm quyền nói từ xa:
- Bệ hạ, vi thần không dám tạo phản, vi thần phụng chỉ của Thái thượng hoàng giữ bệ hạ lại, nếu như bệ hạ có thể thuyết phục Thái thượng hoàng, vi thần không dám ngăn cản.
Gã ra lệnh binh sĩ dựng tường thuẫn, vây quanh Triệu Cấu trong đó.
Không bao lâu, Triệu Cát mặc long bào đi tới trong vòng vây của mấy trăm tên thị vệ. Lưu Chính Ngạn vội vàng chạy tới quỳ một chân xuống:
- Khởi bẩm bệ hạ, mục tiêu đã bị các binh sĩ bao vây lớp lớp!
- Rất tốt, vất vả các ngươi rồi.
Triệu Cát quay đầu lại nói với Hoàng Tiềm Thiện:
- Đi xác nhận một chút!
Hoàng Tiềm Thiện chạy qua. Triệu Cấu đang thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Tiềm Thiện, vội vàng hô:
- Hoàng ái khanh nhanh cứu trẫm!
Hoàng Tiềm Thiện thở dài:
- Hiện giờ ai cũng không cứu được bệ hạ, bệ hạ chỉ có thể tự cứu rồi!
Triệu Cấu ngây ra một chút, qua nửa ngày, gã thở dài:
- Được lắm! Ngươi nói cho Thái thượng hoàng, trẫm nguyện viết chiếu thư thoái vị, chỉ cầu làm nhàn Vương.
Hoàng Tiềm Thiện cười gian một tiếng:
- Bệ hạ rất sáng suốt nha!
Gã quay đầu ra lệnh:
- Mang giấy bút tới!
Không bao lâu, Hoàng Tiềm Thiện giao một bản chiếu thư thoái vị cho Thái thượng hoàng Triệu Cát. Triệu Cát nhìn một lần, lại hỏi:
- Con của hắn đâu?
- Dường như không ở trong xe?
Mặt Triệu Cát trầm xuống, bất mãn chất vất Lưu Chính Ngạn:
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Chính Ngạn đầu đầy mồ hôi giải thích:
- Ti chức phụ trách dưới núi, tiến đánh đại nội là Phó Đô Chỉ Huy Sứ Trương Uy, tình hình trên núi ti chức quả thực không rõ ràng.
Sắc mặt Triệu Cát thoáng buông lỏng một chút, lại nói với Hoàng Tiềm Thiện:
- Lúc trước Khang Vương có thể đứng vững trước thỉnh cầu của bách quan, không đón trẫm trở về, sẽ không có chuyện ngày hôm nay. Lòng của hắn quá mềm, không thích hợp làm một Đế vương, nhưng trẫm lại không thể sai lầm nữa, ngươi hiểu ý của trẫm chứ?
Sau lưng Hoàng Tiềm Thiện đổ mồ hôi lạnh ướt sũng của người, qua hồi lâu nói:
- Vi thần hiểu được!
Triệu Cát lấy một bình thuốc nhỏ ra đưa cho gã:
- Chuyện này lập tức làm tốt, không được phép kéo dài!
Hoàng Tiềm Thiện gật đầu, nhận bình thuốc nhỏ, một bước dài một bước ngắn rời đi. Triệu Cát khẽ thở dài:
- Trẫm sinh ba mươi con trai, không quan tâm thiếu một đứa.
Nói xong, y quay người bước nhanh rời đi. Hiện giờ y quan tâm xử lý Lý Diên Khánh hơn, dù thế nào y cũng tuyệt đối không thể để Lý Diên Khánh chạy ra Phủ Lâm An.

Bạn cần đăng nhập để bình luận