Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 359: Huyết chiến Thạch Châu (hạ).

Chương 359: Huyết chiến Thạch Châu (hạ).Chương 359: Huyết chiến Thạch Châu (hạ).
Đại quân Tây Hạ dừng lại cách thành Thạch Châu hai dặm, tiếng trống dừng lại, ba vạn đại quân bắt đầu bày trận. Một thảm quân trận màu đen nhanh chóng xếp hàng ngoài thành, ba vạn đại quân ánh đao lóe sáng, đằng đằng sát khí.
Chủ tướng Lý Bỉnh Liệt sắp chỉ huy quân Tây Hạ công thành lần thứ nhất cưỡi ngựa xuất hiện trong quân đội. Gã nhìn thành trì nổi danh cao lớn kiên cố này từ xa, tường thành lấp lánh ánh xanh dưới mặt trời, chứng minh truyền thuyết của thành Thạch Châu, tường thành được xây dựng bằng đá xanh hoa cương nổi tiếng trong Hoành Sơn, đây cũng là lai lịch của tên thành Thạch Châu.
Lý Bỉnh Liệt hung ác tự phụ, nhưng gã đúng là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi, gã cũng không ngu xuẩn. Gã cẩn thận quan sát tỉ mỉ thành lớn bằng đá xanh này, mức độ chắc chắn của thành trì này khiến gã thầm giật mình. Trong ấn tượng của gã, thành Thạch Châu hẳn là giống như thành Ngân Xuyên, nhưng không nghĩ tới pháo đài này lại cao lớn kiên cố như vậy. Trong lòng gã âm thầm hối hận, một trận chiến công phá thành trì, gã nói quá kiêu ngạo rồi.
- Tướng quân, chỉ sợ ba vạn người không phá được thành trì này.
Một Phó tướng ở bên cạnh gã lo lắng nói.
- Không hạ được cũng phải đánh!
Lý Bỉnh Liệt nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không lấy được thành trì này, mặt mũi gã mất hết:
- Dù thế nào cũng nhất định phải hạ nó, tiến đánh thành bắc cùng thành đông.
Tiếng trống chấn động trời đất lại gõ vang, ba vạn quân Tây Hạ tuôn ra như thủy trì, vây quanh hơn trăm chiếc thang mây công thành, cùng đánh tới thành bắc và thành đông thành Thạch Châu.
Trên thực tế, nhóm binh sĩ đầu tiên tiến đánh thành Thạch Châu đều là vật hi sinh, Tây Hạ tuyệt đối không để tộc nhân Đảng Hạng ra trận, bình thườngđều là Sơn Ngoa Quân do sơn dân tạo thành cùng với Chàng Lang Lệnh do nô đãi dũng mãnh thiện chiến tạo thành.
Ba vạn người này chính là quân đội mà quân Tây Hạ dùng để xông pha chiến đấu, bao gồm hai vạn Sơn Ngoa Quân và một vạn Chàng Lang Lệnh, địa vị của họ cực thấp trong quân Tây Hạ, loại chiến tranh nguy hiểm này đều do họ đánh trước trận đầu.
Mấy chục thang mây và máy ném đá xếp thành một hàng, oanh liệt hướng tới thành Thạch Châu cách ba dặm. Ba vạn binh sĩ thân mặc giáp da, tây cầm tấm thuẫn trường mâu, tiếng hô giết rung trời, trận chiến thành Thạch Châu cuối cùng lại bùng nổ sau nửa tháng yên lặng.

Địa thế thành đông và thành bắc tương đối bằng phẳng, rất có lợi cho vũ khí công thành phát huy. Quân Tây Hạ chia binh hai đường, cùng đưa vào một vạn năm ngàn quân đội tại thành bắc và thành đông.
Trên đầu thành đông, một vạn quân Tống và một vạn sương binh đứng trên đầu thành. Ánh mắt quân Tống lạnh lùng, cùng giương cung nỏ, nhưng sương binh lại hơi kinh sợ. Hai mươi vạn đại quân Tây Hạ phô thiên cái địa ngoài thành khiến cho mỗi người họ đều không nhịn được run rẩy hai đùi.
Chiến tranh đã bùng nổ, họ không thể đẩy trách nhiệm cho người khác mà phải gia nhập chiến đấu. Binh sĩ sương binh phụ trách thao tác máy ném đá và hỏa pháo. Máy ném đá to lớn cao chừng hai trượng, sau cán tay thật dài treo túi đá, dùng bàn kéo tăng lực bắn, một chiếc máy ném đá cần năm mươi người mới có thể hoạt động, có thể ném đá lớn trăm cân ra ngoài ba trăm bước.
Hỏa pháo hạng nặng do hai mươi tên lính thao tác, có thể ném Chấn Thiên Lôi hoặc Phích Lịch Pháo nặng bốn mươi cân ra xa ba trăm bước.
Phích Lịch Pháo là phiên bản sơ cấp của Chấn Thiên Lôi, thuốc nổ chí có uy lực bùng nổ sơ bộ, xác ngoài bình thường làm bằng gỗ, gốm hoặc là giấy dầu, bản thân nổ không gây lực sát thương quá lớn, quan trọng là bên trong trộn rất nhiều vôi, gai độc hoặc đinh sắt, lợi dụng chúng để sát thương quân địch.
- Chuẩn bị Chấn Thiên Lôi!
Lý Diên Khánh hô một tiếng chói tai, Vương Quý vội vàng chỉ huy mười hỏa pháo lên dây cung. Lý Diên Khánh ra tay liền quyết định sử dụng Chấn Thiên Lôi, muốn dùng Chấn Thiên Lôi uy hiếp sĩ khí quân địch.
Ánh mắt Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn quân địch đen nghịt xông lên, binh sĩ Tây Hạ chuẩn bị công thành đứng đầy trên mỗi thang mây, quân địch đã tiến vào trong ba trăm bước, Lý Diên Khánh vung trường đao, ra lệnh một tiếng:
- Bắn!
Bành bành bành!
Hỏa pháo phát ra tiếng va chạm to lớn, mười Chấn Thiên Lôi bay lên không, vẽ trên không trung mười đường vòng cung, bay về phía đám đông cách ba trăm bước. Binh sĩ quân Tống vội vàng giơ tấm thuẫn, hoặc là trốn sau lỗ châu mai, bưng kín lỗ tai.
Cách đỉnh đầu quân Tây Hạ không đến một trượng, Chấn Thiên Lôi liên tục nổ tung, tiếng nổ kinh thiên động địa dường như muốn xé rách trái tim của mọi người. Sóng xung kích to lớn cùng miếng sắt bắn ra chung quanh, mảng lớn binh sĩ kêu thảm ngã xuống, gần như tất cả binh sĩ Tây Hạ đều nằm rạp trên mặt đất, cực kỳ đau đớn che lỗ tai.
Lý Càn Thuận đằng xa kinh ngạc trông lại phía thành đông, đôi mắt bỗng dưng mở lớn. Chấn Thiên Lôi, gã rốt cuộc chính tai nghe thấy tiếng nổ của Chấn Thiên Lôi, quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lòng gã lập tức tràn ngập chờ đợi đối với Chấn Thiên Lôi của mình.
Lý Bỉnh Liệt quan sát chiến đấu cách một dặm, mặc dù sóng xung kích và miếng sắt không bắn tới gã, nhưng tiếng nổ to lớn cũng mang đến cho gã rung động cực lớn, chiến mã của gã kinh hoảng hí vang, móng trước giơ lên cao.
Không chỉ chủ tướng bị tiếng nổ rung động, tất cả binh sĩ Tây Hạ đều bị mười quả Chấn Thiên Lôi nổ sợ hãi ngây người. Tiếng nổ rất nhiều, binh sĩ vội vàng ngồi xuống, đau đớn ấn trái tim, lỗ tai rất nhiều người đều kêu lên ong ong, không còn nghe được gì nữa.
Khói trắng tràn ngập trên chiến trường dần tiêu tán, các binh sĩ vội vàng đứng dậy, mờ mịt không biết làm sao, bởi vì mười quả Chấn Thiên Lôi nổ tung trên đám đông, mang đến lực sát thương kinh người.
Toàn bộ binh sĩ trong phạm vi mười trượng của mỗi quả Chấn Thiên Lôi đều bị đánh chết, còn có rất nhiều binh sĩ bị miếng sắt bắn thương hoặc chết, chỉ riêng binh sĩ bị nổ chết đã hơn ba ngàn người, còn hơn một ngàn người bị thương, mười mấy chiếc thang mây cũng bị nổ vỡ nát, quân Tây Hạ thương vong cực kỳ thảm trọng.
Lúc này, Lý Bỉnh Liệt tỉnh hồn lại, gã biết nếu như không tiếp tục công thành, chỉ sợ sĩ khí sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, gã liền ra lệnh:
- Tạm dừng tiến đánh thành bắc, tập trung binh lực tiến đánh thành đông!
Đông! Đông! Đông! Đây không phải tiếng trống hạ lệnh của Lý Bỉnh Liệt, mà là Lý Sát Ca bắt đầu thúc chiến.
- Tấn công!
Lý Bỉnh liệt vung đao hét lớn.
Tiếng trống trận thúc giục và sự uy hiếp của đao phủ, hai vạn năm ngàn đại quân Tây Hạ bắt đầu phát động tiến công sắc bén tới thành đông.
Lý Diên Khánh lạnh lùng hừ một tiếng:
- Tên khốn không biết sống chết!
- Truyền lệnh máy ném đá phát xạ!
Tiếng trống vang lớn trên đầu thành Thạch Châu, một trăm ba mươi máy ném đá cùng phát động, cán tay thật dài vung ra, ném đá lớn tám chín mươi cân ra ngoài. Hơn một trăm tảng đá lớn xoay tròn trên không, gào thét đánh về đám đông. Đá lớn nện xuống rầm một cái, đám người lăn lộn, bọt máu tung tóe, mười mấy người bị nện máu thịt be bét, vô cùng thê thảm. Đá lớn liên tục nện vào đám người, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Rắc! Một thang mây bị đập trúng, thang mây bị gãy thành mấy đoạn, hơn mười người leo trên thang mây rớt xuống, đá lớn dày đặc bắn tới thang mây.
Trên bầu trời, từng khối đá lớn xoay tròn, gào thét đánh xuống dưới đất. Trong thời gian ngắn, máy ném đá phát động bốn vòng, hơn năm trăm khối đá lớn đánh tới đám địch, tạo thành thương vong hơn hai ngàn người, nhưng quân Tây Hạ cũng không dừng bước, họ tiếp tục công kích, vọt vào trong tầm bắn của cung tên.
Quân Tống trên tường thành bắn tên như mưa, một vạn binh tiễn và nỏ tiễn dày đặc bắn về phía quân địch. Binh tiễn là dùng để thủ thành, cán dài và nặng hơn, bắn xuống từ trên cao, sẽ mang theo trọng lượng bắn về quân địch, lực sát thương cực mạnh.
Nhưng lực sát thương mạnh nhất của quân Tống vẫn là Thần Tí Nỏ, tấm bắn sát thương của tên nỏ này cách một trăm tám mươi bước, trong trăm bước có thể tùy tiện xuyên thủng tấm thuẫn và giáp da, là tên nỏ đơn lẻ mạnh nhất của quân Tống.
Đối mặt mưa tên dày đặc sắc bén, đại quân Tây Hạ nâng thuẫn đón lấy. Dù là quân Liêu hay quân Tây Hạ, họ đều có cùng một đặc điểm, đó chính là phòng hộ tương đối yếu kém. Mặc dù họ đã nắm giữ kỹ thuật dã luyện tiên tiến, nhưng dù sao quốc lực có hạn, không cách nào dùng miếng sắt bảo hộ quân đội.
Liêu quốc đạt được U Châu, kỹ thuật tân tiến, tài nguyên phong phú, trang bị quân đội tốt hơn một chút. Quân Tây Hạ phòng hộ kém hơn nhiều, ví dụ như Lưu Kim Đồng Giáp kiên cố nhất của Tây Hạ mà mô phỏng giáp trụ triều Đường, công nghệ và kiểu cách tương đối lạc hậu, năng lực phòng hộ kém xa Chu Tất Sơn Tự Giáp của quân Tống. Mặc dù như vậy, Lưu Kim Đồng Giáp cũng chỉ có Vệ Thú Quân, Chất Tử Quân và kỵ binh Thiết Diêu Tử khoác, phần lớn quân đội còn lại vẫn khoác giáp da.
Sơn Ngoa Quân và Chàng Lang Lệnh dùng tấm thuẫn phủ một lớp da trâu trên ván gỗ, tấm ván khá mỏng, loại thuẫn này chỉ có thể đỡ được cung tên của quân đội nước họ, không cách nào ngăn cản binh tiễn sắc bén của quân Tống, càng không cách nào ngăn được tên của Thần Tí Nỏ cường đại.
Chẳng qua tấm thuẫn của họ hiện giờ đều là đại thuẫn thu được trong tay quân Tống tuyến tây, cực kỳ kiên cố, miễn cưỡng chống được binh tiễn, nhưng vẫn có không ít tấm thuẫn bị Thần Tí Nỏ bắn thủng, bắn chết quân địch sau tấm thuấn, từng mảng binh sĩ kêu thảm ngã nhào.
Một chiếc thang mây tới gần tường thành, mấy trăm binh sĩ bỗng nhiên túm dây thừng kéo về phía sau, một chiếc thang mây cao sáu bảy trượng được kéo nhô lên, trên thang mây có hơn mười binh sĩ.
Một tiếng rầm thật lớn, đá vụn văng khắp nơi, chiếc thang mây thứ nhất dựng vào đầu tường, sau đó hơn mười chiếc thang mây liên tiếp dựng vào đầu tường đoạn bắc thành đông. Mấy ngàn quân sĩ Tây Hạ xông lên như bầy kiến, dùng đao chém, dùng trường mâu đâm, dùng tên bắn, liều mạng xông lên đầu tường, trên thành tên dày như mưa, gỗ lăn như mưa nện xuống, đao bổ mâu đâm, máu thịt văng tung tóe.
Binh sĩ quân Tống dùng trường xoa xiên vào thang mây đẩy ra ngoài, một chiếc thang mây thật dài bị đẩy ra, lật nhào về sau, trên thang mây truyền đến tiếng kêu thê lương.
Cung binh Tây Hạ dưới thành bắt đầu phản kích, tên bay như mưa, bắn về đầu tường. Quân sĩ Hà Đông và sương binh bị bắn trúng không ngừng, kêu thảm ngã xuống từ trên đầu thành, thương vong dần tăng lớn.
Chủng Sư Đạo yên lặng chăm chú tình hình chiến đấu thành đông. Lão cũng không can thiệp Lý Diên Khánh chỉ huy. Trước giờ, Lý Diên Khánh chỉ huy rất bài bản, ngăn chặn từng lỗ thủng, quân Tây Hạ dù công thành mãnh liệt nhưng không tìm thấy thời cơ lợi dụng.
Cờ đỏ tung bay trên thành đông, Chủ tướng Lý Diên Khánh hạ lệnh điều binh, Đại tướng Lưu Kỹ dẫn ba ngàn binh sĩ đánh tới, gia nhập vào trong trận chiến, chiến tranh dần gay cấn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận