Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 297: Quan mới nhậm chức (3).

Chương 297: Quan mới nhậm chức (3).Chương 297: Quan mới nhậm chức (3).
- Ha ha! Thu dọn phòng nhanh như vậy.
Tào Khánh cười tủm tỉm nhìn căn phòng với vẻ dò xét rồi nói:
- Phòng cũng được đấy chứ!
- Phòng rất rộng rãi, tốt hơn nhiều so với dự đoán của ta!
Lúc này, Trương Khúc đứng lên cáo từ. Lý Diên Khánh nhìn theo bóng lưng gã cười nói:
- Mới vừa rồi nói chuyện công việc với Trương Khúc, giải tỏa được rất nhiều lo lắng trong lòng.
- Việc kỳ thật không khó, từ từ rồi quen, Lý Chi sử không cần quá lo lắng.
Tào Khánh quay đầu vẫy tay một cái, hai tên binh sĩ đem hai cái bao lớn đặt lên bàn, nói:
- Đây là quan phục và quân bài của Lý Chi sử. Chúng ta đã chuẩn bị trước rất kỹ càng. Ngoài ra còn có một trăm xâu tiền là phí an gia. Lý Chi sử thử quần áo trước đi. Nếu như không vừa ta lại đi đổi.
Lý Diên Khánh mở một cái bao trong đó ra. Bên trong là bốn bộ quan phục, hai bộ dày và hai bộ hè thu. Sau đó là quân bài cùng mười đồng tiền.một đồng trị giá mười quan. Quân bài giống như cái thẻ đồng hắn nhìn thấy trong rương, mặt chính diện là chức vụ, mặt sau là họ tên.
Đồ trong một cái bao khác là mũ, ủng da cùng cách mang (dây buộc áo). Cả hai trông không khác gì của quan văn, đều là kiểu dáng áo dài, hai bên xẻ tà, màu xanh. Đây là quan phục của hàng bát phẩm.
Lý Diên Khánh trực tiếp tháo lượt áo ngoài, mặc quan phục vào. Tào Khánh ở phía sau kéo cho hắn, cười nói:
- Dương Tái Hưng tướng quân nói thân hình của ngươi rất cao. Chúng ta đã chuẩn bị quan phục cỡ lớn nhất, không ngờ lại vừa thế này.
- Thực sự rất vừa.
Lý Diên Khánh đi giày đội mũ vào. Hắn thắt dây buộc cách mang, rồi cuối cùng treo quân bài ở bên hông. Lập tức hắn như biến thành một người khác, trông tinh thần phấn chấn khác thường.
Lúc này, Chủng Sư Đạo cũng bước nhanh tới, nói:
- Lý Chi sử chuẩn bị xong chưa?
Y ngẩng đầu một cái, vừa vặn nhìn thấy Lý Diên Khánh trong quan phục vừa mới thay, bèn bật cười to nói:
- Phật phải mạ vàng, người phải ăn mặc. (Ý nói người đẹp vì lụa, trông quần trông áo ra dáng người). Lý Chi sử thay bộ quần áo này, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cứ như là đổi xong quần áo, chúng ta có thể xuất phát đi quân doanh luôn vậy.
Chủng Sư Đạo cầm trong tay quân chủ lực Tây Bắc với tất cả gần mười vạn người. Quân lực phân bố tại đường Thiểm Tây và đường Hà Đông. Trong đó chủ yếu bố trí ở những cửa ải hiểm yếu ven Tây Hạ. Mười vạn quân này là cấm quân Tây Bắc. Ngoài ra còn có quân đội địa phương vùng ven, hương binh và quân phục vụ. Tất cả các loại cộng lại cũng có khoảng mười vạn người. Mặc dù nằm dưới quyền các châu thống lĩnh, nhưng tất cả đều dưới trướng điều khiển của Chủng Sư Đạo. Trên thực tế, tổng binh lực quân Tây Bắc đã gần được hai trăm ngàn người.
Quân doanh mà Lý Diên Khánh phải đến nằm ở thành bắc Thái Nguyên. Đó gọi là đại doanh Hà Đông, là một quân doanh có diện tích mấy ngàn mẫu đất. Nó có thể dung nạp đại quân với số lượng nhiều nhất là mười vạn. Có điều hiện tại trong quân doanh chỉ có ba vạn người.quân doanh quan sát từ trên cao như một sợi chỉ dài. Nó kéo dài về phía bắc khoảng chừng hơn mười dặm. Hiện tại ở đó có hơn năm ngàn doanh trại, hơn chục sân huấn luyện.
Căn cứ theo chức năng, quân doanh phân chia làm hai phần lớn. Mặt phía nam là doanh trại trung quân và khu nhà kho. Mặt phía bắc lại là khu doanh trại của binh sĩ.
Quân doanh cách huyện Dương Khúc ước chừng năm dặm. Cả nhóm người giục ngựa chạy gấp suốt đường đi. Không bao lâu sau, bọn họ đã tới cửa lớn phía Nam quân doanh. Lúc này, Chủng Sư Đạo cười nói với Lý Diên Khánh:
- Quy củ quân doanh tương đối nghiêm, có quân kỷ hiến binh riêng. Khi đã chấp hành quân quy là không nhận người thân. Điều này từ từ rồi ta sẽ nói kỹ hơn với ngươi. Tuy nhiên, ở cổng quân doanh phải nhớ kỹ 3 điểm. Thứ nhất ra vào quân doanh bằng quân bài. Dù có quen biết cũng nhất định phải cho binh sĩ thủ vệ kiểm tra chứng thực. Ngay cả ta cũng không ngoại lệ; Thứ hai khi ra vào quân doanh phải xuống ngựa. Vì quân doanh quá lớn, nên bên trong quân doanh có thể cưỡi ngựa. Tuy nhiên, nhất định phải cưỡi ngựa theo đường quy định; Thứ ba, ra vào quân doanh nhất định phải mặc trang phục chính thức, không được mặc y phục ngày thường. Ngươi là quan văn, mặc quan phục là được rồi. Đúng rồi.thêm hai điểm nữa: Không cho phép mang nữ nhân đi vào trong quân doanh, kể cả quân kỹ cũng không được; Không được phép uống rượu trong quân doanh. Cứ làm tốt mấy điểm này là ta cảm thấy đã ổn rồi.
Nói rồi, bọn họ đã tới cổng quân doanh. Phía đối diện có mấy tên binh sĩ đi lên, khom người thi lễ trước Chủng Sư Đạo, nói:
- Xin mời lấy quân bài ra!
Cả nhóm người đồng loạt gỡ xuống quân bài đưa cho binh sĩ kiểm tra. Lúc này, Lý Diên Khánh để ý thấy quân bài của Chủng Sư Đạo lại là ngân bài, không phải là kim bài như hắn vẫn tưởng.
Chủng Sư Đạo hiểu sự ngạc nhiên của của hắn, cười nhạt nói:
- Chức quan của ta cũng không cao. Ở nấc tản quan mới ở hàng tứ phẩm. Ít nhất hàng tam phẩm trở lên mới có thể sử dụng kim bài.
Lý Diên Khánh nghe được trọng điểm của câu nói này liền kinh ngạc nói:
- Vậy chắc chắn Chủng đại soái cũng là quan văn!
Chủng Sư Đạo bật cười ha ha, nói:
- Ta là văn võ kiêm nhiệm, nhưng nền tảng lại là quan văn. Nếu không Đại Tống làm sao có chính ấn võ tướng nắm quân đội?
Lý Diên Khánh cười thầm mình hồ đồ. Chủng Sư Đạo là chủ soái quân Tây Bắc. Đương nhiên là quan văn, làm sao có thể là võ tướng được?
Sau khi kiểm tra chứng thực quân bài xong, đám binh sĩ tránh ra hai bên. Nhóm người đồng loạt xuống ngựa, dắt ngựa tiến vào quân doanh. Sau khi qua cổng lớn, mọi người lại lần lượt lên ngựa, chậm rãi đi dọc theo đầu đường cái hướng về đại trướng trung quân.
- Bên kia là khu quân vụ quan văn!
Chủng Sư Đạo chỉ vào dãy lều vải gần đại trướng trung quân cách đó không xa cười khổ nói:
- Năm ngoái ta đã thu xếp xong xuôi, nhưng tất cả mọi người không muốn chuyển vào quân doanh. Ta cũng không biết làm sao. Diên Khánh đi xem một chút đi!
Lý Diên Khánh gật gật đầu, giục ngựa chạy về hướng khu quân vụ. Khu quân vụ có chừng hơn trăm đại trướng. Trước mỗi cổng đại trướng đều treo một tấm bảng hiệu. Lý Diên Khánh nhìn thấy ngay đại trướng của mình. Trên bảng hiệu viết “tả tham quân chủ sự”.
Hắn buộc ngựa ở cổng đại trướng rồi vén rèm che đi vào. Trong đại trướng rộng rãi khác thường, chí ít phải tới hơn hai trăm mét vuông. Nó phải lớn hơn mấy lần so với quan phòng của hắn ở bên trong quân nha. Ánh sáng dìu dịu. Trên mặt đất phủ một lớp thảm thật dày, vô cùng mềm mại thoải mái.
Chủng Sư Đạo cũng đi đến, cười nói:
- Còn chưa kịp bày bàn, nhưng cũng đã chuẩn bị xong. Lý Chi sử chờ một lát một lát thôi.
Chủng Sư Đạo căn dặn một tiếng, Chỉ trong chốc lát, các binh sĩ đã chuyển các loại bàn tủ bát vào trong đại trướng. Chủng Sư Đạo nói chuyện vài câu với hắn, rồi về đại trướng trung quân.
Lý Diên Khánh ngồi xuống ghế của mình. Trước mắt là một cái bàn to và nặng. Phía sau để ba cái tủ đựng sách xếp hàng như một tấm bình bình phong chia đại trướng thành hai nửa. Bên phải còn có mấy cái rương. Bên tay trái còn có một tủ bếp nhỏ đóng theo kiểu giá gỗ dùng để trưng bày các loại văn thư.
Lúc này, ngoài đại trướng có tiếng hỏi vọng vào:
- Lý Chi sử, ti chức có thể vào không?
- Mời vào!
Lý Diên Khánh quay đầu lại nói.
Một quan viên tầm hơn bốn mươi từ bên ngoài đi vào. Nhìn từ quan phục Lý Diên Khánh đã có thể nhận ra chức vụ của đối phương. Vị quan viên này mặc một bộ quan phục màu trắng. Điều này biểu thị chức vụ của y chưa đến cả hàng chủ sự cửu phẩm mà chỉ là một tòng sự (quan sai dịch).
- Ngươi là…
Người đàn ông khom người thi lễ, nói:
- Tại hạ Nghiêm Cửu Linh, làm tòng sự ti Binh!
- Tại sao ngươi lại ở đây?
- Ti chức là đến kiểm tra cung hỏng để tái nhập kho. Nghe nói Lý Chi sử cũng ở đây, cho nên đặc biệt tới chào hỏi.
Lý Diên Khánh lập tức thấy hứng thú, liền vội vàng hỏi:
- Đã kiểm tra chưa?
- Vẫn chưa. Ti chức vừa tới, đang chuẩn bị ra nhà kho.
Lý Diên Khánh vội vàng cười nói:
- Vừa hay không có việc gì, ta cùng đi với ngươi!
Tới nhà kho không cần cưỡi ngựa. Nhà kho nằm ngay ở phía sau khu làm việc của bọn họ, đi hơn một trăm bước đã đến. Nhà kho chiếm diện tích mấy trăm mẫu, có hàng rào gỗ chắn quanh, bên trong có mấy trăm cái doanh trướng lớn xếp thành hàng dài. Tổng cộng xếp chỉnh tề có tới hai mươi mấy hàng. Phía cổng có binh sĩ trấn giữ. Lý Diên Khánh giao quân bài kiểm tra xong rồi đi theo Nghiêm Cửu Linh tiến vào khu nhà kho.
Khu nhà kho phân chia dựa theo tám ti, cất giữ các loại vật tư quân dụng. Trong đó nhóm nhà kho lớn nhất là kho lương thảo. Nó được tạo thành từ hơn một trăm đại trướng lớn. Diện tích mỗi đại trướng chí ít cũng phải một mẫu.
- Binh ti chúng ta là nhóm kho hàng lớn thứ hai. Có ba mươi lăm đại trướng. Ngoại trừ khôi giáp và đồ cưỡi ngựa bên ngoài, tất cả binh khí khác đều ở chỗ chúng ta đây.
- Hôm nay phải làm chuyện gì?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Là như thế này, hôm qua ba ngàn binh sĩ đi Thiểm Tây hành quân diễn luyện vừa mới trở về. Có hai trăm năm mươi hai cái cung hỏng. Bọn họ xin lĩnh cung mới. Tuy nhiên dựa theo quy định, muốn đổi binh khí hư hao trong quá trình huấn luyện nhất định phải lấy cũ thay mới. Làm vậy để phòng ngừa binh sĩ vụng trộm đem binh khí mang ra ngoài bán. Hiện giờ một cái cung hạng tốt có thể bán được ba ngàn. Cung cũ đã nhập kho, bây giờ việc của ta là đi kiểm tra.
Bọn họ bước nhanh đến phía trước một trướng. Bên cạnh đại trướng cắm một tấm bảng hiệu. Bên trên viết hai chữ ” kho cung “. Có hai tên binh sĩ phụ trách trông giữ nhà kho.
Hai tên binh sĩ thấy Nghiêm Cửu Linh đi đến, liền vội vàng tiến lên hành lễ. Nghiêm Cửu Linh cười giới thiệu cho bọn họ, nói:
- Vị này chính là tân nhiệm tả chủ sự Lý Tham quân.
Hai tên binh sĩ vội vàng một chân quỳ xuống hành lễ, nói:
- Tham kiến Lý tham quân!
- Không cần đa lễ, xin mời đứng dậy!
Lý Diên Khánh bảo hai tên binh sĩ đứng dậy, lại gật gật đầu với Nghiêm Cửu Linh, ra hiệu cho y bắt đầu làm việc.
Nghiêm Cửu Linh rút ra một tờ đơn, nói với Lý Diên Khánh:
- Đây là đơn xin cấp cung tên bản gốc. Tất cả đã lĩnh đi ba ngàn cung, phía trên có phạm vi số hiệu cung. Hôm nay ta muốn kiểm kê cung hỏng sau đó rút một số kiểm tra mã hiệu. Chỉ cần số lượng cung đồng nhất, số hiệu ăn khớp, coi như kiểm tra thông qua. Quay về khi Lý Chi sử xét duyệt danh sách lĩnh cung mới, sẽ nhìn thấy một bản kiểm kê cung hỏng có ký ấn của ta. Những cái khác như đao, kiếm, mâu, tấm chắn đều giống vậy cả. Tất cả nhất định phải được Lý Chi sử phê duyệt thông qua mới có thể đến nhà kho lĩnh cung tiễn mới. Quá trình tương đối đơn giản, nhưng rất nghiêm ngặt.
- Không cần đại soái phê duyệt ư?
- Không cần, chỉ cần Lý Chi sử ký tên đồng ý là được rồi. Tuy nhiên đến cuối tháng sau khi kiểm kê. Lý Chi sử cần viết báo cáo cho đại soái.
Lý Diên Khánh gật gật đầu. Điều này hoàn toàn tương tự với những gì Trương Khúc đã nói.hắn đại khái đã hiểu mình mỗi ngày muốn làm chuyện gì.
- Nếu như ta đi vắng, hoặc là ta xin nghỉ thì làm thế nào?
Lý Diên Khánh lại truy vấn.
- Nếu như Lý Chi sử đi vắng, có thể trao quyền cho chủ sự các ti. Bọn họ có thể tạm thời thẩm tra phê duyệt. Đợi Lý Chi sử về, lại tập trung giấy tờ ký tên bổ sung. Bình thường đều làm việc theo trình tự như vậy.
- Ta hiểu rồi, vào kho kiểm tra trước đã.
Lý Diên Khánh đi theo Nghiêm Cửu Linh đi vào kho cất giữ cung tiễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận