Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 705: Một mình một phe

Chương 705: Một mình một pheChương 705: Một mình một phe
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Vương Phủ, nếu như Lý Cương công khai vạch tội Vương Phủ thì có thể sẽ liên quan đến sự tranh chấp phe phái, mọi người sẽ có suy nghĩ khác, nhưng nếu mà do Lý Diên Khánh chỉ trích thì khác, hắn là đại công thần bảo vệ Thái Nguyên, ngay cả quân Kim cũng phải e ngại hắn, chấp nhận rút quân để đổi lại hắn rời khỏi Thái Nguyên, còn được sự ủng họ của mấy chục vạn bách tính kinh thành. Điều này vô hình chung làm cho hắn có được một loại uy vọng mà người thường khó có được trong triều đình, cũng có một sự ảnh hưởng nhất định trong các sự vụ của triều đình.
Cho nên, sự chỉ trích của hắn với Vương Phủ cũng làm cho Triệu Cát thấp thỏm không yên, y không vui hỏi Vương Phủ:
- Vương Tướng quốc, chuyện này là sao?
Vương Phủ đỏ bừng mặt giải thích:
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần chỉ là nghĩ muốn thống nhất việc sắp xếp cứu tế nạn dân, cho nên cần chút thời gian.
- Hay cho câu cần một chút thời gian, đã qua hơn một tháng, triều đình cùng quan phủ địa phương không có bất cứ động tĩnh gì, mấy chục vạn nạn dân dày vò trong cơ hàn, bọn họ có nằm mỡ cũng không nghĩ đến, việc cứu tế của triều đình bị hủy hoại chỉ bằng một câu nói hời hợt của Vương tướng quốc.
Lý Diên Khánh lại thi lễ với Triệu Cát và Thái tử Triệu Hoàn:
- Bệ hạ, Giám quốc Thái tử, vi thần sáng nay gặp được một nhóm nạn dân của phủ Trấn Định, bọn họ khóc lóc kể lể với thần, bọn họ không muốn làm nô lệ của quân Kim, chết cũng muốn làm dân đại Tống, trải quan trăm ngàn khổ cực trốn qua Hoàng Hà, còn có không ít người già bị chết vì bệnh tật, đói khát. Bệ hạ, đây là con dân của người, bọn họ không chết dưới gót sắt quân Kim, lại chết vì một câu nói vô trách nhiệm của Vương Tướng quốc, việc này ai có thể gánh vác?
Câu cuối cùng của Lý Diên Khánh vô cùng sắc bén, cuối cùng hắn cũng ra uy trên triều đình, mọi người hết thảy đều bị chấn động. Từ sau chuyện của Húc tướng công, không còn vị đại thần nào dám thị uy trên triều đình, sắc mặt Triệu Cát lập tức trở nên hết sức khó coi. Từng câu nói của Lý Diên Khánh hết lần này đến lần khác đều phơi bày đúng sự thực, làm y không thể nào phản bác được.
Lúc này, Thái Kinh đứng lên nói:
- Lý Phủ doãn không cần tức giận. Bệ hạ, xin hãy cho lão thần nói một câu.
Triệu Cát phiền muộn gật đầu:
- Thái tướng công mời nói!
Thái Kinh chậm rãi nói:
- Đại Tống ta từ thời Tống Thần Tông vê sau, có quy định rõ ràng đối với nạn dân, do quan phủ cứu tế tại chỗ, thực ra không cần thông qua triều đình phê chuẩn. Hơn nữa mấy năm trước bệ hạ đối với loạn Phương Tịch đã đưa ra chỉ thị rõ ràng, phàm là nạn dân, đều do quan phủ các nơi tự tiến hành cứu tế, cho nên Vương tướng quốc hiện tại trên phương diện phê chuẩn có chút kéo dài, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn đẩy trách nhiệm lên người Vương tướng quốc, chỉ có thể nói là quan phủ địa phương không làm tròn trách nhiệm, họ cũng có trách nhiệm rất lớn.
Lý Diên Khánh nhướn mày, hỏi:
- Là quy định này sao? Quan phủ có quyền tự quyết tiến hành cứu tế, không cần thông qua Tri chính đường phê chuẩn.
- Đúng là quy định này !
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nghiêm nghị hỏi Vương Phủ:
- Ta tin tưởng suy luận của Thái tướng công, càng tin tưởng thánh ý Thiên tử thương dân như con. Vậy ta muốn hỏi Vương tướng quốc, ta là Phủ doãn phủ Khai Phong, tuân theo ý chỉ của bệ hạ hạ lệnh mười sáu huyện của phủ Khai Phong tiến hành cứu tế nạn dân, ngươi đường đường là Vương tướng quốc lại phái người đến các huyện của phủ Khai Phong cấm các huyện cứu tế nạn dân, công khai kháng chỉ, chuyện này là sao?
Trong triều lập tức dậy lên tiếng xôn xao, sắc mặt Vương Phủ trở nên cực kỳ khó coi, một câu nói cũng không ra, Triệu Cát không yên, hỏi:
- Lý Phủ doãn, ngươi có chứng cứ không?
Lý Diên Khánh lấy ra ngân bài Vương Phủ trình lên:
- Đây là tín vật Vương Phủ phái người đến các huyện hạ lệnh, mời bệ hạ xem xét!
Thái giám đưa ngân bài trình lên Triệu Cát, y nhìn nhìn, trong lòng quả thực có chút tức giận, mặt ngoài của ngân bài này ngoại trừ văn tự khác biệt ra thì kiểu dáng thậm chí vật trang sức gắn lên cũng giống y hệt kim bài thiên tử của y. Bản thân y chưa từng phê chuẩn ngoại trừ thân vương, còn cho phép đại thần sử dụng ngân bài, không cần nói, đây là do Vương Phủ tự khắc, y đã đi quá giới hạn.
Triệu Cát tức giận nhìn Vương Phủ, Vương Phủ nhìn ra sự bất mãn trong mắt Triệu Cát, y bị sợ hãi quỳ bịch xuống, cuống quýt dập đầu:
- Vi thần biết tội!
Biết tội trong lời của y không phải là chỉ việc y cử người đi ra lệnh cấm cứu tế, mà là việc y tự ý chế tác ngân bài bị Triệu Cát phát hiện.
Triệu Cát lạnh lùng nói:
- Ngươi bàn giao hết triều vụ trong tay cho Thái lão tướng quốc, trong hai tháng khong được hỏi qua chuyện triều chính!
Vương Phủ đầu đầy mồ hôi, nhỏ giọng nói:
- Vi thần… tuân chỉ!
Triệu Cát lại nói với Thái Kinh:
- Phương án cứu tế nạn dân phải lập tức đưa ra, không được tiếp tục kéo dài, Tri chính đường có thể xin chỉ thị từ Thái tử, phải làm tốt chuyện này!
Thái Kinh vội vàng đứng lên bày tỏ:
- Lão thần nhất định không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ. Hôm nay sẽ bắt đầu xử lý việc này.
Triệu Cát gật gật đầu, nhìn Lý Diên Khánh một cái, chậm rãi nói:
- Trẫm biết Lý Phủ doãn vừa đi ra từ quân đội, có một số thói quen của quân đội nhất thời chưa sửa được. Trẫm cũng không trách ngươi, nhưng triều định không phải là quân đội, hy vọng Lý Phủ doãn có thể nhanh chóng thích ứng thân phận quan văn, tận lực hiệp trợ Thái tử quản lý kinh thành.
- Vi thần tạ bệ hạ tha thứ!
Triệu Cát trong lòng vô cùng không vui, Vương Phủ không biết thân biết phận là một chuyện, Lý Diên Khánh trên triều đình gào thét, cũng làm cho y mất hiết mặt mũi. Thậm chí, Lý Diên Khánh hùng hổ dọa người còn khiến y cảm thấy một chút e ngại.
- Bãi triều!
Triệu Cát đứng dậy phẩy tay áo một cái, liền nổi giận đùng đùng rời đi.
Vương Phủ tàn ác nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh vội vàng rời đi. Lúc này, Thái Kinh đi đến trước mặt Thái tử Triệu Hoàn, vô cùng thành khẩn nói:
- Trước kia lão thần có lòng nhưng không có lực. Hiện tại, lão thần đã có một chút quyền, lão thần sẽ phối hợp hết khả năng với điện hạ, chuẩn bị tốt mọi người.
Triệu Hoàn trong lòng vô cùng vui vẻ, vốn dĩ triều hội hôm nay bọn y đứng ở thế hạ phong, không ngờ Lý Diên Khánh xuất hiện, lập tức thay đổi cục diện, đã đi chướng ngại vật lớn nhất là Vương Phủ. Cho dù hiện tại chỉ là bị cách chức hai tháng, nhưng cũng có thể làm cho những chính lệnh của y được thông suốt, thái độ của Thái Kinh càng làm cho y cảm thấy sự thỏa mãn của thắng lợi.
Triệu Hoàn cười nói:
- Hy vọng chúng ta đầu tiên cùng nhau đưa ra phương án cứu tế nạn dân, đây là việc gấp trước mắt.
- Lão thần cũng cho rằng như thế.
Lúc này, Triệu Hoàn nhìn ra chỗ xa, chỉ thấy Lý Diên Khánh đứng ở cửa điện hướng y thi lễ, Triệu Hoàn gật gật đầu, Lý Diên Khánh quay người nhanh chóng rời đi.
Thái Kinh nhìn bóng lưng rời đi của Lý Diên Khánh, cười cười nói:
- Mưu lược của Lý Phủ doãn hôm nay rất cao minh, điện hạ cảm thấy thế nào?
Triệu Hoàn đương nhiên cũng nhìn ra, Lý Diên Khánh thận trọng từng bước, tạo khí thế, cuối cùng ra đòn sát thủ, nhất cử đánh bại Vương Phủ, cũng làm phụ hoàng không cách nào bao che Vương Phủ. Sách lược rất cao minh, chỉ là Triệu Hoàn cũng cảm thấy lo lắng, khẽ thở dài:
- Biểu hiện của hắn hôm nay có chút quá đáng, chỉ sợ từ nay phụ hoàng sẽ không hài lòng với hắn.
- Thực ra cũng không có vấn đề gì, hậu sinh khả úy! Sau này sẽ có cơ hội.
Thái Kinh thấy Lý Cương còn đang đợi bên cạnh, liền khẽ khom người:
- Điện hạ, lão thần xin cáo lui.
- Lão tướng công đi thong thả.
Thái Kinh rời khỏi đại điện, về quan phòng của mình.

Lý Diên Khanh từ đại điện đi ra không lâu, Cao Cầu liền từ phía sau đuổi theo:
- Lý Phủ quân, xin lỗi vì chuyện trưa hôm qua!
Vốn dĩ hai người hẹn trưa hôm qua đi Chu Khô lâu uống trà, nhưng Cao Cầu đột nhiên có việc gấp, đành phải cáo lỗi với Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Hôm qua là ngày đầu tiên ta nhậm chức, cũng bề bộn nhiều việc.
Cao Cầu cười ha ha:
- Không bằng bây giờ chúng ta đi Phàn lâu uống chén trà đi.
Vừa khéo cũng đến thời gian tan triều, Lý Diên Khánh hớn hở nói:
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!
Hai người cưỡi ngựa đi ra từ Tuyên Đức lâu, nhanh chóng đi tới Phàn Lâu. So với ngày trước, Phàn Lâu hiện tại đã vắng hơn trước rất nhiều. Xuân, Hạ, Thu, Đông, Nguyệt năm tòa tửu lâu đã đóng cửa ba tòa, chỉ còn Tịch Mai Lâu và Phù Dung Lâu vẫn mở cửa kinh doanh, nhưng khách nhân vẫn nhiều như trước.
Cao Cầu đương nhiên có đặc biệt chuẩn bị một gian phòng, bọn họ đi vào một nhã phòng ở tầng ba, thị nữ đưa thịt rượu vào. Cao Cầu tự mình rót cho Lý Diên Khánh một chén rượu:
- Phàn Lâu phải rời đi Tây Hồ, Hàng Châu. Ngươi cũng biết đi!
Lý Diên Khánh còn thực sự không biết:
- Vậy Phàn Lâu ở kinh thành làm sao?
Hắn khó hiểu hỏi.
- Có lẽ là tiếp tục kinh doanh! Nhưng mà không thịnh vượng như trước nữa. Người đẹp nhất và rượu ngon nhất đều đi Hàng Châu, nghe nói Phàn lâu Hàng Châu tháng sáu này xây dựng. Nếu có cơ hội ta cũng muốn đi Hàng Châu.
- Thái úy hẳn là sẽ nhanh chóng có cơ hội.
Lý Diên Khánh ẩn ý cười nói.
Cao Cầu để thị nữ hầu hạ lui xuống, y hạ giọng nói:
- Vốn dĩ, khi quân Kim đánh đến Hoàng Hà, quan gia đã quyết định thoái vị, sau đó được Vương Phủ ngăn cản.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Cũng không phải do Vương Phủ khuyên bảo, mà là áp lực của quân Kim không đủ. Nếu như quân Kim mùa đông tiến binh, trực tiếp vượt qua Hoàng Hà áp sát kinh thành, mười tên Vương Phủ cũng không khuyên ngăn được.
Cao Cầu một hơi cạn sạch rượu trong chén:
- Mọi người trong triều đều nói quân Kim sẽ không đến nữa. Nhưng mà giờ mọi người đều ngấm ngầm di tản, lòng người hiện tại rất hoang mang. Hơn nữa, hai tháng này thế cục triều đình rất quỷ dị, ta khuyên ngươi tốt nhất nên hạ thấp mình một chút. Biểu hiện của ngươi hôm nay ở Tử thần điện không khôn ngoan lắm!
Lý Diên Khánh lại cười nhạt một tiếng:
- Hiện tại chính là thời điểm thể hiện. Ngay cả Thái tướng công lúc bãi triều cũng chủ động tìm Thái tử báo cáo. Tại thời điểm mấu chốt này, sao Thái úy có thể im lặng được chứ?
Cao Cầu ngây ra một chút, y rơi vào trầm tư, uống vài chén rượu, Cao Cầu lại hỏi:
- Ngươi đã đi gặp Lương Sư Thành sao?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút, nói:
- Chiều hôm qua ta có đi bái kiến y, nhưng y lại không có ở trong phủ, nói là gần đây đều ở trong cung.
- Lương Sư Thành gần hai tháng rồi chưa về phủ, một mưc ở trong cung, ngươi tin không?
Lý Diên Khánh không hiểu:
- Chuyện này là sao?
Cao Cầu cười lạnh một tiếng, nói:
- Vận vương đảm nhiệm chủ soái bắc phạt, Lương Sư Thành đứng nhầm chiến tuyến, không ngờ lại chạy đi bày tỏ sự trung thành với Vận vương, kết quả là chuyện này bị tên thái giam thân cận của Vận vương truyền ra. Lương Sư Thành vô cùng sợ hãi, sợ quan gia đi phương nam không cho y đi cùng, cho nên ngày nào cũng ở trong cung. Theo ta, y chính là càng như vậy, quan gia càng chán ghét y, tháng trước y nói là muốn quyên cho nội khố năm mươi vạn xâu. Kết quả là bị quan gia mắng cho một trận, hỏi y tại sao có nhiều tiền như vậy?
Lý Diên Khánh trong lòng hiểu rõ, Lương Sư Thành coi như đã hoàn toàn thất thế. Nhưng mà hiện tại Lý Diên Khánh cũng không còn lo Lương Sư Thành bắt thóp hắn. Cho dù Lương Sư Thành trước mặt Triệu Cát tố giác Lý Sư Sư là hắn mang đi, thì tin rằng trong thời điểm hiện tại Triệu Cát cũng không dám làm gì hắn. Ngược lại, y sẽ đem lửa giận phát lên người Lương Sư Thành, Lương Sư Thành giấu giếm chuyện này nhiều năm, đó cũng là một loại phản bội với Triệu Cát.
Lúc này, Cao Cầu lại rót cho Lý Diên Khánh một chén rượu, y gỡ bội kiếm bên hông ra đặt lên bàn giao cho Lý Diên Khánh, chậm rãi nói:
- Thanh kiếm này theo ta đã nhiều năm. Thỉnh cầu lão đệ giúp ta giao cho Thái tử điện hạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận