Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (3)

Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (3)Chương 166: Gặp gỡ kinh thành. (3)
Chưởng quỹ cười ha ha nói:
- Gần đây không ít người mua cung tên! Tiểu quan nhân cũng muốn tham gia đại hội cung ngựa sao?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Đại hội cung ngựa cái gì?
- Tiểu quan nhân không biết sao? Đại hội cung ngựa mỗi ba năm một lần, đã gần trăm năm rồi, chẳng qua trước kia là quân đội luận võ, bắt đầu từ lần trước, võ giả dân gian cũng cho phép tham gia, bình thường cử hành trước tháng tám, mấy ngày trước văn thư Binh Bộ vừa phát xuống, cho nên mấy ngày này rất nhiều người mua cung tên.
- Tham gia đại hội cung ngựa có chỗ gì tốt?
- Thăng quan phát tài thôi! Còn có thể có chỗ tốt gì? Mỗi lần lấy mười người, ba hạng đầu thăng quan hai cấp, đằng sau thăng quan một cấp, còn lại ban thưởng tiền tài, nếu như tiểu quan nhân có hứng thú, có thể tới Binh Bộ báo danh.
Lý Diên Khánh thầm suy nghĩ, chuyện tốt này sau này hỏi lại sư phụ, hắn lại hỏi:
- Báo danh hết hạn lúc nào?
- Tháng bảy mới hết hạn, còn sớm lắm!
Lúc này, tiểu nhị ôm tới mười mấy cây cung tốt, chẳng qua đều chưa lên dây, bình thường trước chọn cung, sau khi chọn trúng lại lên dây cung thử cảm giác. Chưởng quỹ trừng mắt với tiểu nhị một cái mắng:
- Đến lúc tích cực ngươi không tích cực, không nên tích cực ngươi lại chạy nhanh, ngươi biết tiểu quan nhân cần cung bộ hay cung kỵ, cần cung mấy đấu ngươi có biết không?
Tiểu nhị cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Ta đều cầm mấy cái tới!
- Cút sang một bên, chờ ta hỏi xong rồi nói!
Chưởng quỹ mắng tiểu nhị một câu, lại bày khuôn mặt tươi cười giải thích cho Lý Diên Khánh:
- Tiểu nhị này quá ngu dốt, luôn làm hỏng chuyện, không mắng không được!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ta muốn một cây cung kỵ hai thạch!
Chưởng quỹ lập tức kinh ngạc:
- Tiểu quan nhân lại có thể kéo được cung hai thạch, lợi hại nha!
- Có chút khí lực thôi, khiến chưởng quỹ chê cười rồi!
Chưởng quỹ suy nghĩ một chút nói:
- Cung kỵ hai thạch tiệm nhỏ cũng có, chẳng qua có mấy câu ta phải nói trước, cung tên tiệm nhỏ đều là thợ tốt chế tạo, kém cỏi nhất cũng là cung tiêu chuẩn cho quân đội sử dụng, tiệm nhỏ Châu Huyện một cây cung bộ thông thường giá tiền một ngàn năm trăm văn, cung kỵ hai ngàn văn, một túi tên một ngàn văn, cửa hàng này một túi tên cần hai ngàn văn, chờ lát nữa tiểu quan nhân có thể so sánh tên chế tác, về phần cung, cung kỵ rẻ nhất của tiệm này là một vạn văn, cũng chính là cung kỵ năm đấu chuyên dụng của Cấm Quân.
Lý Diên Khánh nắm chắc trong lòng, Chưởng quỹ nói không sai, huyện Thang Âm chính là giá cả này, chủ yếu là triều Tống phổ biến pháp luật bảo giáp và xã cung tên, dẫn đến giá cả cung tên các nơi tăng nhiều, mãi đến hiện giờ giá cung vẫn chưa rơi xuống, bình thường một cây cung tốt cần hai ba năm mới có thể hoàn thành, đương nhiên giá cả đắt đỏ, Lý Diên Khánh đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý.
- Vậy cung kỵ hai thạch cần bao nhiêu tiền?
Chưởng quỹ không trả lời hắn, trở về phòng một lúc lâu mới cầm hai chiếc hộp gỗ phủ đầy tro bụi ra:
- Không dối gạt tiểu quan nhân, tiệm nhỏ tổng cộng có ba cây cung kỵ hai thạch rưỡi, bảy năm trước bán đi một cây, được lão tướng quân Chủng Sư Đạo mua đi, hai cây khác vẫn không bán được. Để gần mười năm, đây là quy củ của tiệm nhỏ đối với hai cây cung này, có thể kéo cung mới có thể bán, chờ lát nữa tiểu quan nhân phải biểu thị cho ta nhìn, nếu không ta sẽ không bán.
Lý Diên Khánh hiểu được ám hiệu của gã, đó là hai cây cung kỵ này rất đắt, người bình thường sẽ không bán, hắn cười cười:
- Trước nhìn kỹ rồi hẵng nói!
Chưởng quỹ lập tức thổi tro bụi, mở hộp ra, hai cây cung kệ chế tác cực kỳ tinh xảo xuất hiện trước mắt Lý Diên Khánh, một cây màu đồng cổ, một cây khác toàn thân đen nhánh, hai cây cung đều khắc đầu thú. Lý Diên Khánh phân biệt cầm thử hai cây cung một chút, cảm xúc đều rất tốt, khiến hắn yêu thích không buông tay, nhìn ra được là thợ giỏi chế tác. Toàn thân đen nhánh là đầu ưng, cây màu đồng cổ là đầu báo, so sánh mà nói Lý Diên Khánh thích đầu báo hơn.
- Cây cung đầu báo này bao nhiêu tiền?
Lý Diên Khánh nhặt cây cung màu đồng cổ cười hỏi.
- Cây cung này gọi là Liệp Báo, mười hai vạn tiền, ta có thể cho tiểu quan nhân cái giá thấp nhất, mười vạn văn, thấp hơn cái giá này chúng ta sẽ không bán, nhiều nhất tặng thêm hai túi tên.
Mười vạn văn cũng chính là trăm lạng bạc ròng, giá tiền này đối với một cây cung tốt mà nói cũng không đắt. Đương nhiên, hai cây cung này cũng chỉ có thể coi là cung tinh xảo, chưa nói tới cung cực phẩm. Cung cực phẩm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ví dụ như cung đồng tên sắt mà sư phụ cho hắn là cung cực phẩm, thiên hạ có một không hai, tuyệt đối không phải tùy tiện có thể chế tạo ra được.
Lý Diên Khánh lấy mười lạng vàng từ trong lòng ra đặt lên bàn:
- Chúng ta thành giao!
Chưởng quỹ lại lắc đầu:
- Hiện tại không thể nói thành giao, ta lắp dây cung cho tiểu quan nhân, tiểu quan nhân nhất định phải kéo cung cho ta nhìn, kéo được cung ta mới có thể bán.
Chưởng quỹ cầm cung vào trong phòng, dùng đồ chuyên lên dây cung lắp đặt dây, dây cung dùng chá tơ tằm chế thành, cực kỳ rắn chắc, chưởng quỹ lại đưa cho Lý Diên Khánh mấy dây cung dự bị.
Lúc này, tiểu nhị cũng lấy hai ống tên tốt ra, Lý Diên Khánh đeo ban chỉ lên, một hơi kéo căng cung ba lần, cuối cùng nghe một tiếng băng trầm, lực đạo cực kỳ mạnh mẽ, quả nhiên là một cây cung tốt. Tên dùng gỗ hoa tốt nhất chế thành, dai hai thước năm tấc, cứng rắn thẳng tắp. Đầu mũi tên hình lăng, sắc bén khác thường, khác biệt với tên phong vũ quân đội dùng, số tên này đều là mũi tên lớn, lực sát thương rất mạnh, thích hợp sử dụng cho cung nặng, không hổ là tên của cửa hàng nổi tiếng.
Lúc này chưởng quỹ mới tươi cười rạng rỡ:
- Tiểu quan nhân có thể kéo cung hai thạch, đây là người thứ hai mà ta gặp được, chúc mừng tiểu quan nhân, chúng ta thành giao!
Gã bỏ cung vào trong bộ cung da cá mập, đưa cho Lý Diên Khánh:
- Tiểu quan nhân hãy thu về cẩn thận!
Lý Diên Khánh đeo cung tên lên lưng, cười nói:
- Đa tạ, ngoài ra ta còn muốn mua một thanh kiếm cho nữ tử dùng.
- Có!
Chưỡng quỹ lấy ra mấy thanh kiếm cho Lý Diên Khánh chọn lựa, cân nhắc đến dáng người và lực cánh tay của Thanh nhi, Lý Diên Khánh chọn một thanh Ngọc Nữ Kiếm nặng ba cân rưỡi, dùng tinh thiết tốt chế tạo, chế tác tinh xảo, chuôi kiếm này chưởng quỹ chỉ cần mười quan tiền, gần như nửa bán nửa tặng cho Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh ghi tên và thân phận của mình lên danh sách, lúc này mới thu cung kiếm, ôm quyền thi lễ quay người bước nhanh ra ngoài. Chưởng quỹ nhìn bóng lưng hắn đi xa, lại nhìn một chút thẻ đăng ký, không khỏi tự nhủ:
- Một học sinh Thái Học lại có thể sử dụng cung hai thạch, xem ra sợ rằng đại hội cung ngựa năm nay sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng, Lý Diên Khánh đã cưỡi ngựa chờ bên cạnh cửa Lương. Cửa Lương là cửa phía tây nội thành, chiều hôm qua Triệu Giai đã phái người thông báo hắn, họ sẽ tập trung ở cửa Lương rồi rời kinh.
Một lúc sau, cửa thành mở ra, một đội ngũ vọt ra từ nội thành, trong đội ngũ còn mang theo mười mấy con chó săn. Lý Diên Khánh vừa nhìn liền thấy Triệu Giai, hôm nay gã đội kim quan, thân mặc đồ võ sĩ màu trắng bó sát, khoác một chiếc áo màu hồng, eo đeo bảo kiếm, tay cầm một cây cung bắn chim, biểu lộ anh tư bừng bừng của gã. Hai mươi mấy tên thị vệ mỗi người thân hình khôi ngô cao lớn, dáng người mạnh mẽ, đều là kẻ võ nghệ cao cường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận