Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 436: Cách xa lâu ngày gặp lại

Chương 436: Cách xa lâu ngày gặp lạiChương 436: Cách xa lâu ngày gặp lại
Lý Đại Khí không nghĩ con mình sẽ trở về vào lúc này. Lão vui đến mức miệng không thể ngậm lại, lôi kéo con đi vào trong nhà.
Lý Duyên Khánh vội vàng nói với phụ thân, “Phụ thân, con còn năm tùy tùng đang ở tửu quán Hồng Kiều! Bao gồm Mạc tiên sinh. Để con thu xếp chỗ ở cho bọn họ trước đã.”
“Cái này không thành vấn đề, ta ở khách sạn Hồng Kiều có bao lâu dài năm gian thượng phòng, ngay ở cách vách tửu quán Hồng Kiều.”
Lý Đại Khí quay đầu căn dặn một gã quản sự, “La quản sự, ngươi đi thu xếp một chút. Đám người Mạc tiên sinh ăn cơm ở tửu quán Hồng Kiều, thu xếp cho bọn họ ba gian thượng phòng ở khách sạn cách vách.”
Quản sự đáp ứng một tiếng, vội vàng đi.lúc này Lý Duyên Khánh mới yên lòng, cùng phụ thân vào khách đường. Lý Đại Khí bảo nha hoàn đưa trà cho con, thở dài nói: “Từ khi ta nghe nói Chủng Sư Đạo bị bãi soái, trong lòng đã lo lắng không thôi, mấy ngày qua đều ngủ không ngon, ta lo lắng Đồng Quán sẽ trả thù con.”
“Đồng Quán cho con là kẻ mang giày nhỏ, phái con đi Tề Châu ngồi chơi. Lần này con xin phép hồi kinh một tháng, hắn vui vẻ phê chuẩn.”
“Chỉ xin phép không sao được, con phải nghĩ biện pháp để được điều đi.”
“Con đã xin triều đình điều đi, nhắm chừng cũng sẽ phê chuẩn nhanh thôi. Đồng Quán muốn thanh lọc toàn bộ tâm phúc Chủng Sư Đạo, tạm thời không dám đối đãi con quá phận. Nhưng nếu con nếu chủ động yêu cầu được điều đi, hắn cầu còn không được.”
“Tốt! Tốt!”
Lý Đại Khí một hơi nói hai tiếng tốt, lại thân thiết hỏi: “Vậy con tính một bước tới sẽ đi nơi nào?”
Lý Duyên Khánh lắc lắc đầu, “Hiện tại con cũng không biết, nhưng con không muốn đi đánh Phương Tịch. Khi về con sẽ đi Xu Mật Viện hỏi một câu.”
Lý Duyên Khánh lo lắng nhất là bị điều đi đánh Phương Tịch, trước mắt quân đội triều đình bao vây tiễu trừ Phương Tịch đều là phe phái Đồng Quán cùng Cao Cầu. Nếu phải đi đánh Phương Tịch, còn không bằng ở lại chiến trường Lương Sơn, lần này hắn xin phép trở về, chính là muốn tìm cơ hội ở lại triều đình hoạt động một chút.
“Yên tâm đi! Con sẽ không đi đánh Phương Tịch.” Lý Đại Khí thốt ra.
Lý Duyên Khánh ngẩn người không hiểu sao phụ thân lại biết. Hắn vừa muốn hỏi, chỉ thấy nha hoàn bưng hai chén trà tiến vào, Lý Duyên Khánh lại phải tạm thời ngậm miệng lại, chờ tiểu nha hoàn đặt trà đi ra ngoài, lúc này Lý Đại Khí mới ấp a ấp úng nói: “Mấy ngày trước, Lương Thái Phó phái người mời ta đi qua một chuyến.”
Lý Duyên Khánh ngây người, hắn vội vàng truy hỏi: “Cụ thể là ngày nào?”
“Ba ngày trước! Sáng sớm hắn đã phái người tới mời ta đi phủ Thái Phó, hắn thực khách khí, tự mình ở trước cửa lớn đón tiếp ta, chúng ta nói chuyện hơn nửa canh giờ.”
“Nói những cái gì?”
“Chỉ tâm sự việc nhà, hỏi ta làm ăn thế nào, lại thỉnh giáo ta hương chi được làm như thế nào. Ta không có giấu diếm, đại khái nói cho tinh luyện ra từ trong ngưu du. “
“Sau đó thì sao?”
“Cuối cùng mới nói tới vấn đề mang tính thực chất, hắn nói tính đem ngươi điều ra khỏi quân đội, hoặc là lưu ở trong triều làm quan, hoặc là làm quan châu huyện, hắn trưng cầu ý kiến của ta, ta có khuynh hướng đi châu huyện làm quan.”
Lý Đại Khí thấy con sắc mặt có điểm không tốt lắm, vội vàng giải thích: “Hiện tại quân đội đã hoàn toàn bị Đồng Quán, Đàm Chẩn cùng Cao Cầu cầm giữ, con là người Chủng Sư Đạo, bọn họ cũng không thể dung được con. Với tình huống này, hay là chuyển làm quan văn đối với con có vẻ có lợi hơn.”
“Đây là Lương Sư Thành nói?”
Lý Đại Khí lắc đầu, “Hắn nói đây là ý tứ Thái tử.”
Lý Duyên Khánh nhất thời trầm mặc, Lý Đại Khí có điểm lo lắng, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ chuyện này có gì không ổn sao?”
“Không có gì không ổn!”
Lý Duyên Khánh cười khổ một tiếng nói: “Thái tử cũng tốt, Lương Sư Thành cũng tốt, thật ra đều là một ý tứ, sợ con ở lại trong quân bị Đồng Quán hoặc là Cao Cầu mượn sức.”
Lý Đại Khí trầm mặc một lát nói: “Ta cảm thấy hay là đi cùng Thái tử có vẻ ổn thỏa.”
“Nếu Thái tử bị phế thì sao?” Lý Duyên Khánh nói thẳng vấn đề.
Lý Đại Khí nhất thời không nói được gì. Lão chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề Thái tử bị phế, nhưng xuất thân là người đọc sách, lão biết chuyện Thái tử bị phế cũng không phải là điều không thể, mà là chuyện thật sự có thể xảy ra, nghe nói lần này Chủng Sư Đạo bị bãi soái, là vì bị Thái tử liên lụy.
Sau một lúc lâu, Lý Đại Khí hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lý Duyên Khánh trầm tư thật lâu rồi nói: “Chuyện này tạm thời phụ thân không cần hỏi đến, tin tưởng con sẽ xử lý tốt.”
“Được rồi!”
Lý Đại Khí gật gật đầu, lúc này, nghĩ tới một chuyện lão liền cười nói: “Ta có chuẩn bị một gian nhà cho con, con đi xem đi! Nơi đó có người con muốn gặp lại.”
….
Căn nhà mà Lý Đại Khí nói chỉ cách vách Bảo Nghiên Trai. Đó là một tòa nhà chiếm đất ước chừng hai mẫu, phía trước cách một bức tường với con phố toàn cửa hàng, nhưng không có mở cửa. Cửa đi vào có hai nơi, một nơi ở trong Bảo Nghiên Trai. Đó là một cánh cửa nhỏ giấu ở trong phòng, một chỗ khác là cửa sau, trực tiếp thông qua một bến tàu nhỏ, có nguy hiểm phát sinh có thể rời khỏi bằng đường thủy.
Cái này cũng là thủ pháp khá hạn chế mà nhóm thương nhân Biện Kinh thường dùng để rút lui ở tại chỗ ở, rất nhiều thương nhân tuy có tiền, nhưng cấp bậc cũng không cao, không có tư cách thuê nhà lớn, lại mua không nổi nhà ở giá mấy vạn quan thậm chí mấy chục vạn quan.
Đương nhiên, đối với nhóm thương nhân khôn khéo mà nói bỏ mấy chục vạn quan mua nhà, còn không bằng dùng số tiền đồng dạng mua một cửa hàng, sau đó ở trong cửa hàng vụng trộm xây dựng nơi ở, liền tránh được triều đình hạn chế tư cách có nhà ở đối với các thương nhân.
Tòa nhà này đó là do Lý Đại Khí lợi dụng trong cửa hàng cắt ra hai mẫu đất vụng trộm xây dựng thành chỗ ở. nguyên bản là Lý Đại Khí tính cho vợ sau Dương thị cùng con gái ở, nhưng lo lắng đến tình huống thực tế của con, liền đem tòa nhà này để lại cho con.
Lý Duyên Khánh bước nhanh đi vào một gian phòng cùng loại với khách đường, tiến vào phòng trong, đẩy ra cửa nhỏ. Trước mắt sáng ngời, một tòa nhà tinh xảo xuất hiện ở trước mắt hắn, ở góc sân sáng sủa là một khối đá Thái Hồ, bên cạnh có hai gốc hoa quế màu kim đã nở rộ tỏa mùi hương khắp sân. Có một mỹ nhân mặc váy dài trắng đang cùng hai thị nữ thưởng thức hoa quế vừa mới nở rộ.
Các nàng đều nghe thấy tiếng mở cửa, không khỏi cùng nhau quay đầu, mỹ nhân thấy Lý Duyên Khánh, không khỏi cúi đầu kêu lên một tiếng kinh ngạc, không để ý tất cả lao về phía ái lang. Lý Duyên Khánh ôm chặt người ngọc, trong lòng cũng vô cùng kích động, hắn cũng thật không ngờ Tư Tư sẽ ở kinh thành.
“Tư Tư đã vào kinh bao lâu rồi?” Lý Duyên Khánh thấp giọng ở bên tai thiếp yêu hỏi.
lúc này Quách Tư Tư 【Vốn tên của Lý Sư Sư, khi lập gia đình thì bot đi nghệ danh】mới nhớ tới bên cạnh còn có hai thị nữ, nàng xấu hổ rời khỏi vòng tay ái lang. Giương đôi mắt đẹp thâm tình tràn ngập nóng bỏng, liếc ái lang một cái sóng mắt nồng đậm tương tư, nhỏ giọng nói: “Hai ngày trước mới đến kinh thành.”
Lúc này, hai thị nữ biết điều rời đi, còn đóng lại cửa nhỏ của sân.rốt cuộc Tư Tư nhịn không được, lại nhào vào lòng ái lang giang cánh tay ôm cổ hắn, Lý Duyên Khánh cũng ôm chặt lấy nàng, hai người dùng nụ hôn nồng nhiệt trút hết nhung nhớ vô tận trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Tư Tư nhắm hai mắt nằm ở trong lòng ái lang, nàng còn đang cảm nhận hạnh phúc đột nhiên đến, Lý Duyên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, cười nói: “Ta còn tính qua hai ngày đi Giang Ninh vấn an nàng!”
lông mi thật dài Tư Tư giật giật, trong đôi mắt đẹp như hồ sâu lộ ra một tia u oán, thấp giọng nói: “Đầu năm thì sao? Sau khi từ Tây Hạ trở về sao lại không nghĩ tới đi Giang Ninh.”
Lý Duyên Khánh cảm thấy áy náy, “Là định đi, nhưng mà….. quân Lương Sơn tiến vào huyện Thang Âm, thay đổi kế hoạch của ta.”
“Ồ! Thiếp còn tưởng rằng chàng về gia hương cưới vợ, có niềm vui mới liền quên người ta…” Nói đến cái này, ánh mắt Tư Tư bỗng nhiên có chút hồng lên.
Lý Duyên Khánh lại hôn nàng, hồi lâu ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta không có niềm vui mới, càng không có quên nàng. Tất cả đều là do loạn phỉ Lương Sơn chết tiệt!”
“Thật ra thiếp cũng biết, chỉ là trong lòng người ta….. lần này chàng không được bắt thiếp đi nữa.”
Tư Tư thấy hắn không phản ứng, liền nhẹ nhàng nhéo một cái vào cánh tay hắn, gắt giọng: “Có nghe thấy không?”
Lý Duyên Khánh cười khổ một tiếng, “Ta tuân mệnh là được.”
nhất thời nét mặt Tư Tư cười như hoa, lôi kéo Lý Duyên Khánh nói: “Đi! Thiếp dẫn chàng đi xem nhà mới của chúng ta.”
Lý Duyên Khánh đi theo nàng xuyên qua sân, bên trong là một ao nhỏ chiếm đất ước chừng nửa mẫu, chung quanh có hành lang vờn quanh. Ở đây có hai tiểu viện phân bố ở hai bên trái phải, bị tường viện cao cao bao vây, tuy bên ngoài là đường phố cực kỳ náo nhiệt, nhưng tường viện ngăn cách tạp âm, làm cho trong tiểu viện vô cùng im ắng. Hơn nữa tường viện rất cao, bên ngoài từ lầu các cùng hồng kiều đều nhìn không tới tình hình trong viện.
“Tây viện có Hỉ Thước cùng hai tiểu nha hoàn ở, nơi ăn là ở tây viện, thiếp cùng hai thị nữ ở đông viện.”
lúc này Lý Duyên Khánh mới nhớ tới Hỉ Thước, hắn trong lòng thầm kêu một tiếng hổ thẹn không ngờ mình lại có thể quên mất nàng, hắn vội vàng hỏi: “Hỉ Thước đâu?”
” ban ngày Nàng ở trong thành, nàng phụ trách phối chế son mới của Bảo Nghiên Trai, buổi tối mới có thể trở về. hiện tại nàng cũng không phải là tiểu nha hoàn của chàng, nàng là đại sư thủ tọa son Bảo Nghiên Trai, nàng nghiên cứu chế tạo ra son món nào cũng dễ bán, mỗi tháng kiếm một trăm hai mươi quan tiền, vốn cha còn tính phân cho nàng một phần lãi của Bảo Nghiên Trai, nhưng nàng không chịu.”
Lý Duyên Khánh gật gật đầu.khi thành lập Bảo Nghiên Trai, Hỉ Thước đã thể hiện ra tài năng cao siêu trong việc phối chế son, thu nhiều cũng không kỳ quái, lúc này, hắn lại chỉ vào một cánh cửa nhỏ hỏi: “Vậy cánh cửa nọ đi thông nơi nào?”
“Bên kia chính là bến tàu, thiếp dẫn chàng đi xem, chỉ đậu một chiếc thuyền hoa, thiếp còn chưa có ngồi qua!”
Tư Tư lôi kéo Lý Duyên Khánh đi ra cửa sau, bên ngoài cửa sau là một mảng rừng trúc. Có một con đường lát phiến đá nối thẳng bến tàu bên ngoài mấy chục bước, ở bến tàu đang đậu một chiếc thuyền hoa.
Lý Duyên Khánh quan sát rừng trúc một chút, không khỏi cau mày lại. Cái rừng trúc này nhìn như u tĩnh, thật ra không an toàn, tặc nhân có thể dễ dàng từ trong sông đi lên, hơn nữa vùng này là ngoại thành, long xà hỗn cư, loại người nào cũng có, vô cùng phức tạp.
Tư Tư vừa đến nơi đây nên không cảm thấy nguy hiểm, mà nếu như ở lâu, mỹ nữ khí chất hiếm thấy giống như nàng lên thuyền rời thuyền, khẳng định sẽ bị người trong lòng có ý định xấu chú ý.
Lý Duyên Khánh lập tức quyết định phải đổi chỗ ở, hắn có thể tạm thời thuê một tòa nhà ở trong thành, mặc kệ phụ thân mất hứng hắn cũng phải dời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận