Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 563: Tình báo ngoài ý muốn.

Chương 563: Tình báo ngoài ý muốn.Chương 563: Tình báo ngoài ý muốn.
Hai người ngẩng đầu một cái, thấy Huyện Lệnh tới, liền vội vàng đứng lên hành lễ. Lý Diên Khánh vung tay cười nói:
- Đã thích ứng với nơi này chưa?
Huynh đệ Hách thị nhờ vào quyền lực Huyện Lệnh của Lý Diên Khánh, đã lập được thân phận mới tại Gia Ngư. Trước mắt họ là hai nông dân bình thường ở huyện Gia Ngư, sửa họ là Trần, gọi là Trần Đại và Trần Nhị.
Hách Đại khom người nói:
- Đa tạ Huyện quân quan tâm, chúng ta đã thích ứng thân phận mới, cuộc sống mới!
Lý Diên Khánh gật đầu, vỗ vỗ vỏ ngoài Chấn Thiên Lôi vẫn có hình dạng như trái bí đỏ:
- Cảm thấy vỏ ngoài này dường như dày hơn lúc trước.
Hách Nhị cười nói:
- Huyện Quân có chỗ không biết, diêm tiêu mua được lần này còn tốt hơn lúc trước, lúc trước dùng bột tiêu, mà lần này là hạt nhỏ, khoảng một nửa hạt vừng. Đây là tiêu cực phẩm làm thuốc nổ, thiêu đốt nhanh chóng mạnh mẽ hơn, lực nổ cũng lớn hơn, cho nên vỏ sắt làm dày hơn một chút, vẫn có thể nổ tung, lại nổ mạnh mẽ hơn.
- Đã thí nghiệm chưa?
Hách Đại gật đầu:
- Hôm qua chúng ta đã làm thí nghiệm tại Nhạc Sơn, hoàn toàn thành công.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Hẳn là trưa qua rồi! Dương Huyện Thừa còn nói bầu trời có vẻ sắp mưa.
- Đúng là giữa trưa hôm qua, chúng ta thử ba lần liên tiếp, đều thành công.
- Hiện tại có thể làm bao nhiêu quả?
- Hiện giờ chúng ta đã chế được ba trăm cân thuốc nổ, có thể làm ba mươi quả. Nhưng quan trọng là vỏ sắt không theo kịp, chỗ Vương thợ rèn phải làm mười cái vỏ mới có thể thành công một cái, độ khó tương đối lớn, trước mắt trong tay chúng ta chỉ có ba vỏ sắt.
- Làm mười mới thành công một hẳn là khuôn mẫu có vấn đề. Ta nhớ được các ngươi cũng có kinh nghiệm, vì sao không đi giúp đỡ thợ rèn?
- Huyện quân nói đúng, chúng ta quả thực dự định buổi chiều đi nhìn xem, hi vọng có thể trợ giúp hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô. Lý Diên Khánh rời khỏi lều lớn, thấy một đội thuyền thật dài xếp chữ nhất ở trên mặt sông, đang chậm rãi tiến vào đại doanh thủy quân theo thứ tự. Chiến thuyền thứ nhất tiến vào chính là xa thuyền ngàn thạch mà Lý Diên Khánh đã leo lên xem.
Các thủy bình đều vọt tới bên bờ reo hò vẫy tay. Lúc này, Trương Hổ nhìn thấy Lý Diên Khánh, liền vội vàng chạy đến.
- Ti chức tham kiến Huyện Quân!
Trương Hổ quỳ một chân xuống hành quân lễ.
- Huấn luyện thủy binh không tồi lắm, cảm giác hiệu quả hơn so với hương binh trước đó.
- Hồi bẩm Huyện quân, phân nửa trong số năm trăm người này đều từng tham gia quân đội, có cơ sở huấn luyện, cho nên tương đối hiệu quả.
- Từng tham gia quân đội? Vậy tại sao lại ở trong nhà.
- Ti chức cũng đã hỏi họ, chủ yếu mấy năm trước quan binh vây quét Phương Tịch thảm bại mấy lần, mấy vạn quân đội bị đánh tan, họ đều tự trở về quê mình. Trong đó cũng có binh sĩ từng tham gia quân đội của Phương Tịch, sau khi Phương Tịch thất bại trốn về quê quán, đại khái là hai nguyên nhân này.
- Thì ra là thế, vậy có tìm được người lựa chọn thích hợp hay không? Trước đó ta đã thông báo cho ngươi.
- Ti chức quả thực tìm được hai người.
Trương Hổ quay người hô lớn:
- Gọi Mạch Thạch và Tạ Ba tới đây!
Không bao lâu hai tên đại hán khôi ngô chạy tới, tuổi đều khoảng ba mươi. Họ nhìn thấy Lý Diên Khánh, vội vàng quỳ một chân xuống:
- Tham kiến Huyện quân!
Lý Diên Khánh thấy động tác của họ thuần thục, có chút khí thế, có thể thấy hẳn cũng từng dẫn binh.
Trương Hổ giới thiệu cho Lý Diên Khánh:
- Mạch Thạch là người Giang Hạ, từng đảm nhiệm Phó Thống lĩnh trong dân quân Hàng Châu, có hơn ngàn thủ hạ. Sau khi Hàng Châu bị Phương Tịch công phá, quân đội bị đánh tan, hắn liền trở về cố hương Giang Hạ. Một vị khác Tạ Ba là người huyện Gia Ngư ta, từng đảm nhiệm Thống lĩnh trong quân đội Phương Tịch, có ba ngàn thủ hạ. Cuối năm ngoái hai mươi vạn đại quân của Phương Tịch bị quan quân đánh bại, hắn cũng trốn về quê quán, hi vọng có thể tham tiễu phỉ lập công chuộc tội. Hai người họ bơi lội rất tốt, đều có kinh nghiệm cầm binh, trước mắt ta bổ nhiệm hai người họ làm Phó Đô Đầu.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu, nói với hai người:


- Trương Hổ là thủ hạ ta tín nhiệm nhất, hắn đã đề cử hai người các ngươi, vậy ta cũng tin tưởng các ngươi có thể dẫn dắt quân đội. Từ giờ trở đi, ta bổ nhiệm hai người các ngươi làm Tả Hữu Đô Đốc thủy quân, nắm hai trăm năm mươi người.
Hai người ôm quyền nói:
- Ti chức tuyệt đối không cô phụ sự chờ mong của Huyện quân!
Lý Diên Khánh lại nói với Trương Hổ:
- Quân đội phân chia cụ thể thế nào, thuyền phân phối ra sao, sau khi ngươi và hai vị Đô Đầu thương lượng, viết một bản báo cáo nhanh cho ta, sau khi ta phê chuẩn có thể áp dụng.
- Ti chức tuân lệnh!
Trương Hổ thầm thở phào. Gã không biết bơi lội, nhiều nhất chỉ có thể huấn luyện binh sĩ trên bờ, rốt cuộc phải giao quân đội trước khi huấn luyện trên thuyền.
Lúc này, một bộ khoái chạy vội tới từ xa, chạy tới trước mặt Lý Diên Khánh thở hổn hển nói:
- Huyện quân, ti chức có việc gấp bẩm báo!
- Chuyện gì?
Bộ khoái tiến tới nhỏ giọng nói vài cầu cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhướng mày:
- Phát hiện lúc nào?
- Ngay vừa rồi!
Lý Diên Khánh lập tức phân phó Trương Hổ vài câu, liền xoay người lên ngựa chạy vội tới huyện thành. Không bao lâu, hắn mang theo mấy tên tùy tùng trở về Huyện nha, thấy Trương Báo chạy xuống từ trên bậc thang.
- Thư ở đâu?
- Chỉ là một tờ giấy!
Trương Báo đưa một tờ giấy cho Lý Diên Khánh, một cái lỗ xuyên qua tờ giấy, đây là giấy dùng tên bắn tới. Hắn mở giấy ra, phía trên chỉ có một câu, ‘gần đây Hắc Tâm Long Vương sẽ đánh lén đội tàu, cẩn thận! ’.
Lý Diên Khánh kinh ngạc trong lòng, đây là tờ giấy ai bắn tới?
Hắn trầm ngâm một chút hỏi:
- Mũi tên xuyên qua tờ giấy này ở đâu?
Trương Báo đưa một mũi tên cho Lý Diên Khánh, đây là một mũi tên nỏ không bình thường, chỉ dài nửa xích. Lý Diên Khánh lập tức bật cười, hắn đã thấy qua mũi tên nỏ ngắn này, hắn biết là ai đang cảnh báo cho mình.
Lúc này, Huyện Thừa Dương Cúc và Huyện Úy Chu Bình cũng bước nhanh từ trong Huyện nha ra. Dương Cúc hết sức bất mãn:
- Cho dù báo tin cũng không thể bắn bảng hiệu của Huyện nha, đây chính là bất kính rất lớn đối với Huyện nha!
- Bắn trúng bảng hiệu sao?
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn lại bảng hiệu Huyện nha trên đầu bậc thang, trên bảng hiệu viền bạc nền đen mạ vàng có bốn chữ lớn, ‘Huyện nha Gia Ngư’, hắn nao nao hỏi:
- Nếu bắn ra chính diện, vì sao nha dịch ở cổng không trông thấy?
Trương Báo khom người bẩm báo:
- Lúc ấy một cỗ xe bò đi qua cổng Huyện nha, tên bắn ra từ trong xe bò. Hai tên nha dịch không mang theo đao bên người, không dám đuổi theo. Họ chạy vào nha môn nói cho ti chức, lúc ti chức đi ra đã không thấy xe bò.
Chu Bình ở bên cạnh trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Có phải Trương Thuận phái người tới nhắc nhở chúng ta hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Không phải Trương Thuận, ta đã gặp qua mũi tên này ở kinh thành, hắn đã giúp ta hai lần, hẳn là người một nhà.
- Thế nhưng hắn làm sao biết được Hắc Tâm Long Vương muốn tập kích đội tàu?
Dương Cúc khó hiểu hỏi.
Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Chỉ có một khả năng!
Dương Cúc và Chu Bình nhìn nhau, họ lập tức hiểu được loại khả năng mà Lý Diên Khánh chỉ.

Lý Diên Khánh trở về phủ mình, trực tiếp tiến vào thư phòng. Tiểu nha hoàn Từ Ngũ tiểu nương bưng một ly trà cho hắn. Lần này Tào Uẩn chọn tổng cộng bảy tiểu nha hoàn, trong đó Từ Ngũ tiểu nương chuyên phục vụ Lý Diên Khánh, chải đầu thay quần áo, bưng trà đương nước cho hắn.
Lý Diên Khánh cười nói với nàng:
- Đi tìm Hỗ cô nương tới, nói ta có chuyện quan trọng!
- Vâng!
Từ Ngũ tiểu nương thi lễ, vội vàng rời đi.
Không bao lâu, tiếng bước chân dồn dập vang lên, liền thấy Hỗ Thanh Nhi mặc đồ võ sĩ xuất hiện ở cửa ra vào:
- Đại ca tìm ta sao?
Từ khi Hỗ Thanh Nhi giúp đỡ Lý Diên Khánh đọ sức luận võ với Trương Thuận, khoảng thời gian này dốc sức luyện võ, nhất là khổ luyện ném đá và phi đao. Nàng đã hiểu được mình sắp tham gia trận chiến tiễu phỉ, lửa chiến giấu sâu trong nội tâm nàng lại được nhen nhóm, vừa mới học tập thêu thùa vài ngày đã bị nàng ném sau ót.
Hỗ Thanh Nhi đi vào thư phòng, liền trông thấy tên nỏ ngắn trên bàn, nàng lập tức kinh ngạc:
- Đây là tên nỏ ngắn của Yến Thanh, hắn cũng tới sao?
- Ta chỉ có thể nói hắn đang ở gần đây, hôm nay hắn đưa một tin tức tới cho ta, nói Hắc Tâm Long Vương sắp đánh lén đội tàu của chúng ta.
- Tại sao hắn biết được quyết sách của Hắc Tâm Long Vương?
- Đúng vậy! Hắn làm sao biết được? Ngươi không nghĩ ra được nguyên nhân sao?
- Chẳng lẽ là…
Hỗ Thanh Nhi giật mình che miệng, chẳng lẽ Yến Thanh đã trà trộn vào trong đám thủy tặc của Hắc Tâm Long Vương?
- Yến Thanh bơi lội thế nào?
Lý Diên Khánh hỏi lại.
- Hắn là Thống lĩnh trinh sát của Lương Sơn Bạc, đi theo Nguyễn Tiểu Ngũ, bơi lội không thua gì ta. Hắn lại tinh thông dịch dung, nếu như hắn trà trộn vào đội ngũ của Hắc Tâm Long Vương, chúng ta chắc chắn không nhận ra được.
- Nhưng khẩu âm của hắn…
- Khẩu âm của hắn không có vấn đề, hắn có thể nói lưu loát giọng Vận Châu và giọng kinh thành, nếu như hắn nói mình là quân Lương Sơn bị đánh tan, Hắc Tâm Long Vương chắc chắn sẽ dùng hắn.
- Hắc Tâm Long Vương có liên hệ với quân Lương Sơn sao?
Hỗ Thanh Nhi chán nản nói:
- Phụ thân nói cho ta biết, Tống Giang đã từng muốn thành lập liên hệ với thủy tặc trên Trường Giang, đoán chừng chính là Hắc Tâm Long Vương. Nhưng cụ thể có liên lạc hay không ta cũng không biết, loại chuyện này bình thường là Đới Tông bí mật đi làm.
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát nói:
- Lần này tiễu phỉ có thể sẽ quá nguy hiểm, ngươi tốt nhất đừng đi.
Hỗ Thanh Nhi bình tĩnh nói:
- Nếu như đại ca không muốn hoàn toàn dựa vào Trương Thuận, vậy nhất định phải cho ta tham gia, nếu không ở trên chiến thuyền, đại ca raatsk hó thoát khỏi quỷ nước tập kích.
Lý Diên Khánh quả thực hơi do dự, hắn vừa hi vọng Hỗ Thanh Nhi tham chisn, phát huy tác dụng cực lớn của nàng, nhưng lại lo lắng Hỗ Thanh Nhi sẽ có nguy hiểm.
- Chuyện này để ta suy nghĩ một chút đi!
- Vậy đại ca chuẩn bị đối phó Hắc Tâm Long Vương đánh lén đội tàu thế nào?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Nếu ta đã biết, ta đương nhiên sẽ bày thịnh yến chiêu đãi khách đường xa đến thăm chúng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận