Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 293: Lặng lẽ quyết định danh phận.

Chương 293: Lặng lẽ quyết định danh phận.Chương 293: Lặng lẽ quyết định danh phận.
Tục ngữ nói ‘nàng dâu xấu cuối cùng vẫn phải gặp cha mẹ chồng! ’
Cho dù Lý Sư Sư không muốn gặp phụ thân Lý lang, nhưng nàng cũng biết, nếu nàng vượt không qua một bước này, nàng sẽ rất khó trở thành nàng dâu Lý gia.
Trong đại sảnh, Lý Sư Sư cùng hai thị nữ đi gặp Lý Đại Khí, nàng thi lễ vạn phúc:
- Sư Sư tham kiến bá phụ!
Lý Đại Khí cũng lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử vang danh thiên hạ, thấy nàng xinh đẹp tuyệt luân, mặc một bộ váy dài một màu trắng, dường như không nhiễm chút khói lửa nhân gian. Y thầm cảm khái trong lòng, con mình rốt cuộc có bản sự thông thiên gì, lại có thể cướp được nữ nhân của Thiên tử.
- Sư Sư cô nương, mời ngồi đi!
Lý Đại Khí hơi khách khí, mời Lý Sư Sư ngồi xuống. Nhưng Lý Sư Sư lại tuân thủ nghiêm ngặt lễ vãn bối, không hề ngồi xuống. Lý Đại Khí gật đầu, không miễn cưỡng nàng, y trầm ngâm một lát hỏi:
- Ta nghe Diên Khánh nói, Sư Sư cô nương vốn họ Quách?
- Vâng! Ta vốn tên là Quách Tư Tư, tư trong tư niệm.
- Vậy thì tốt rồi, ta vẫn lo lắng cô cũng họ Lý. Cô cũng biết, cùng họ rất khó ở cùng một chỗ.
- Ta biết!
Lý Đại Khí cảm thấy Lý Sư Sư căng thẳng, liền cười nói:
- Sư Sư cô nương không cần căng thẳng, ta không có ý chia rẽ hai người, chỉ là hắn vẫn luôn lén gạt ta, bởi vậy ta không quá cao hứng, không hề liên quan tới Sư Sư cô nương.
- Là Sư Sư khiến bá phụ khó xử rồi.
- Chưa nói tới khó xử, hôm nay tìm cô, là có chút chuyện ta phải nói rõ ràng trước mặt, mặc dù hơi khó mở miệng, nhưng tóm lại phải đối mặt với hiện thực.
Lý Đại Khí trầm ngâm một chút nói:
- Ta có thể đáp ứng Diên Khánh cưới cô, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể làm chính thê, nguyên nhân trong đó ta nghĩ bản thân cô cũng rõ ràng, chỉ có thể nạp cô làm thiếp, đây là ranh giới cuối cùng ta đáp ứng hai người, hi vọng Sư Sư cô nương đừng khiến ta khó xử.
Lý Sư Sư yên lặng gật đầu, nàng đương nhiên biết rõ, mặc kệ nàng có vang danh thiên hạ, nhưng nàng vẫn là thân phận nhạc kỹ, địa vị thấp kém, coi như chuộc thân làm lương tịch cũng rất khó gả chồng tốt. Nhà giàu danh vọng bình thường tuyệt đối sẽ không cưới các nàng làm chính thê, càng đừng nói hiện giờ nàng rất khó chuyển thành lương tịch. Vận mệnh của các nàng hoặc gả cho nhạc công, tượng hộ cùng địa vị, hoặc là gả cho tiểu thương nhân, coi như gả vào hào môn nhà giàu cũng chỉ làm cơ thiếp, đây là hiện thực nàng không cách nào tránh né.
Qua thật lâu, nàng thấp giọng nói:
- Sư Sư hiểu được, cũng chưa từng nghĩ tới làm vợ Diên Khánh.
Lý Đại Khí thấy nàng tiếp nhận phương án của mình, trong lòng lập tức vui mừng, lại nói:
- Hiện giờ kinh thành đang tìm kiếm cô chung quanh, cô không có khả năng quay lại kinh thành. Ta mua không ít phòng trạch ở Hàng Châu, vừa vặn vợ sau của ta cũng muốn mang tiểu nữ tới Hàng Châu ở một thời gian ngắn, cô cũng có thể qua đó ở, mọi người cùng chiếu cố lẫn nhau, cô cảm thấy thế nào?
- Sư Sư nghe bá phụ an bài!
- Được! Xế chiều ngày hôm nay ta sẽ trở về kinh thành, đón hai mẹ con các nàng, các ngươi tập trung tại sơn trang, sau đó cùng tới Hàng Châu, đoán chừng chỉ chờ bốn năm ngày. Đúng rồi, Hỉ Thước cũng sẽ đi cùng các ngươi, mặc dù nàng còn nhỏ tuổi nhưng rất tài giỏi, có nàng ở cùng ngươi, Diên Khánh cũng yên tâm hơn một chút.
Lý Sư Sư nhẹ nhàng cắn môi một cái, muốn nói điều gì nhưng khó mà mở miệng. Lý Đại Khí thấy thế liền cười hỏi:
- Ngươi còn ý kiến gì, cứ việc nói ra!
Lý Sư Sư thấp giọng nói:
- Sư Sư hết thảy nghe bá phụ an bài, nhưng chỉ có một yêu cầu, hi vọng bá phụ thành toàn.
- Ngươi nói đi!
- Qua hai ngày nữa Diên Khánh sẽ đi tây bắc báo cáo công tác, ta hi vọng trước khi đi hắn xác định danh phận của chúng ta.
Yêu cầu của Lý Sư Sư không cao, mặc kệ làm vợ cũng được làm thiếp cũng thế, cũng cần quyết định danh phận. Quyết định danh phận cũng không phải đơn giản nói miệng vài câu, cần một nghi thức cụ thể. Mặc dù nạp thiếp không cần cưới hỏi đàng hoàng như cưới vợ, nhưng cũng cần bà mối tác hợp, cần người chủ hôn và người chứng hôn, sau khi quỳ lạy cha mẹ chồng mới xem như chính thức quyết định danh phận.
Lý Đại Khí suy nghĩ hỏi:
- Trong nhà ngươi có còn ai không?
- Phụ mẫu đều đã mất khi Sư Sư còn nhỏ, cha không huynh đệ, là cữu phụ lòng lang bán Sư Sư cho nhạc phường, Sư Sư không có người nhà.
Lý Đại Khí cũng hơi thương tiếc trong lòng, thở dài nói:
- Diên Khánh cũng mất mẹ từ nhỏ, cha con chúng ta sống nương tựa vào nhau. Như vậy đi! Ta lên trấn mời một bà mối, ngươi cho ta ngày sinh tháng đẻ, ta làm một phần hôn thư cho ngươi. Vừa vặn Cố đại thẩm cũng ở trong sơn trang, nàng nhìn Diên Khánh lớn lên, có thể làm người chứng hôn. Người chủ hôn thì để ta làm đi! Buổi tối hôm nay xử lý chuyện của các ngươi.
Lý Sư Sư cảm động trong lòng, quỳ xuống làm đại lễ nói:
- Đa tạ công công thành toàn!
- Đứa nhỏ, mau đứng dậy.
Lý Đại Khí hơi nâng tay, đỡ con dâu thứ nhất của mình dậy, cười nói:
- Chúng ta nắm chặt thời gian, trước tiên ngươi cho ta ngày sinh tháng đẻ, hiện giờ ta sẽ tới thị trấn.
Vào ban đêm, dưới sự chủ trì của Lý Đại Khí, Lý Diên Khánh chính thức cưới Lý Sư Sư làm thiếp, hai người coi như định ra danh phận. Vào ban đêm, Lý Đại Khí muốn trở về Biện Kinh ngay trong đêm, Lý Diên Khánh đưa phụ thân tới bến tàu.
- Diên Khánh, con dự định lúc nào xuất phát đi nhận chức?
Lý Đại Khí hỏi.
- Hôm sau đi! Còn thời gian mười ngày, hẳn là có thể chạy tới phủ Thái Nguyên.
Lý Đại Khí thở dài một tiếng:
- Ngay cả thương nhân bình thường như ta cũng biết triều đình muốn bắc phạt, cũng không biết tại sao triều đình lại bổ nhiệm con tới biên cương tiền tuyến, bản thân con phải bảo trọng nhiều hơn.
- Cha yên tâm đi! Con là quan văn, trừ khi toàn quân tan tác, nếu không chiến tranh không tác động được tới con.
Lý Đại Khí lên thuyền cười nói:
- Con trở về đi! Tư Tư còn đang chờ con, cố gắng cho ta một chút, để ta sớm ôm cháu trai.
Lý Diên Khánh gãi đầu, không nhịn được cũng bật cười:
- Phụ thân thuận buồn xuôi gió.
- Cha cũng chúc con thuận buồm xuôi gió!
Lý Đại Khí vẫy tay với con trai, y đi vào buồng nhỏ trên tàu. Lý Diên Khánh cũng quay người rời đi. Lúc này, Lý Đại Khí lặng lẽ rời khỏi khoang thuyền, y đứng đầu thuyền, ngơ ngác nhìn bóng lưng con trai đã đi xa dưới màn đêm. Nước mắt y không nhịn được chảy xuống, thấp giọng nói:
- Đứa nhỏ, con nhất định phải trở về bình an!
Lúc này, thuyền lớn chậm rãi nhổ neo, đi ngược dòng nước, chạy về phía Biện Kinh.
Đêm xuân khổ đoản, vui vẻ khó nói hết, hai ngày sau, Lý Diên Khánh cũng đến thời điểm xuất phát. Chiến mã và cung tên của hắn trước đó đã được phụ thân Lý Đại Khí đưa tới sơn trang. Trời chưa sáng, Lý Diên Khánh liền dẫn ngựa rời khỏi sơn trang, đoàn người đưa hắn tới cửa lớn.
Lý Sư Sư đứng ở cửa lớn nhìn phu lang đi xa, trong lòng thương nhớ khó nén. Nàng miễn cưỡng cười nói:
- Hai ngày nữa chúng ta sẽ xuôi nam Hàng Châu, xin phu lang không cần nhớ mong. Trái lại phu lang thân ở biên cương, chiến loạn lộn xộn, bên cạnh không người chiếu cố, hi vọng phu lang tự bảo trọng bản thân!
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu. Nhi nữ tình trường tuy khó bỏ, nhưng nam nhi hẳn càng nên lấy sự nghiệp làm trọng. Hắn xoay người lên ngựa, ôm quyền nói với Lý Sư Sư:
- Lần này đi ngàn dặm, nhanh thì một năm, chậm thì hai năm ta nhất định trở về gặp nàng, ta đi trước!
Hắn không còn lưu luyến, quay đầu ngựa hai chân kẹp bụng ngựa, chiến mã phi như bay, càng chạy càng xa, ngoài hai dặm, hắn dừng chiến mã quay đầu vẫy tay. Lý Sư Sư cầm khăn lụa vẫy vẫy, ngậm nước mắt thấp giọng nói:
- Phu lang bảo trọng!
Lý Diên Khánh quay đầu ngựa lại phi nhanh rời đi, hắn dần dần biến mất trên đường chân trời vùng quê.
Hỉ Thước thở dài, nói với Lý Sư Sư Mộng Nguyệt và Phi Vụ:
- Chúng ta cũng phải thu dọn, tính toán thời gian, ngày mai hoặc ngày kia chúng ta cũng phải tới Hàng Châu, tiểu phu nhân từng tới Hàng Châu chưa?
- Từng tới một lần, nơi đó rất dễ chịu, ta rất thích Tây Hồ.
- Đại trạch lão gia mua ngay bên cạnh Tây Hồ, về sau chúng ta có thể thường xuyên chèo thuyền!
Phi Vụ bên cạnh lập tức hưng phấn hỏi thăm:
- Hỉ Thước a tỷ, tỷ biết chèo thuyền không?
- Ta không biết, chẳng qua có thể học! Nghe nói cũng không khó học.
Ba tiểu nha hoàn líu ríu trở về. Lý Sư Sư không nhịn được quay đầu nhìn về phía xa, trong lòng nàng đau khổ một hồi. Cả đời nàng không nơi nương tựa, khó khăn có phu quân, có kết cục, nhưng gặp nhau ngắn ngủi, lần này từ biệt không biết ngày nào mới có thể gặp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận