Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 320: Quân chức khó tranh.

Chương 320: Quân chức khó tranh.Chương 320: Quân chức khó tranh.
Lý Diên Khánh trợn mắt há mồm nhìn hai người bạn tốt. Thái độ của hai người này quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục Chủng Sư Đạo triệu hồi sĩ tử Võ Học về Thái Nguyên, chính là cho hai người này một cơ hội chuyển hình, không ngờ hai tên khốn nay lại không lĩnh tình.
- Các ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Lý Diên Khánh mất hứng nói.
Vương Quý nhìn ra Lý Diên Khánh bất mãn, vội nói:
- Lão Lý trước đừng nóng giận, thật ra xế chiều hôm nay chúng ta tới Quân Nha báo danh, Tào thư ký đã nói cho chúng ta.
- Việc này liên quan gì tới Tào Khánh?
Lý Diên Khánh bất mãn ngắt lời Vương Quý.
- Hắn phụ trách sĩ tử Võ Học, chúng ta đi nơi nào đều do hắn an bài.
Lý Diên Khánh cũng biết Tào Khánh phụ trách kiểm tra đánh giá và điều động nhân sự trong quân. Hắn chỉ nổi nóng Tào Khánh nhiều chuyện, còn không biết tên khốn này nói gì?
- Sau đó thì sao?
Hắn tiếp tục hỏi.
- Tào thư ký nói cho chúng ta biết nguyên nhân được điều đến Thái Nguyên. Nói thật, mười sĩ tử võ cử chúng ta gần như có một nửa không muốn làm quan văn.
- Nhưng đầu năm hai người các ngươi còn phàn nàn với ta!
Vương Quý cười khổ một tiếng nói:
- Mỗi thời mỗi khác, nếu như đầu năm ngươi đưa ra phương án này, cam đoan ta và lão Ngưu sẽ vui mừng nhảy dựng lên. Nhưng hiện giờ chúng ta đã thích ứng chức vị trước mắt, Tôn Tri Trại không tệ với ta, ta cũng tiếng tăm lừng lẫy ở Ô Long Trại, được người khác tôn trọng, ta quả thực không muốn rời khỏi Ô Long Trại, lão Ngưu cũng giống như vậy.
Lý Diên Khánh liếc Ngưu Cao một cái:
- Vừa rồi ngươi mới nói mình chỉ là Áp Quan nhỏ!
Ngưu Cao gãi đầu, hơi xấu hổ nói:
- Ta ở Thần Tuyền Trại cũng là võ nghệ đứng đầu, một đôi song giản đánh khắp toàn trại. Trước khi ta chuẩn bị đi, Trương Tri Trại đặc biệt bày rượu tiễn ta, hắn khuyên ta lưu lại, cũng đáp ứng nhanh chóng biểu dương thành tích của ta, thăng ta làm Đội Đầu.
- A Quý có công giết địch, tiểu tử ngươi có công lao gì?
- Lúc ta xây dựng công sự phòng ngự, dẫn huynh đệ đào ra một giếng nước sâu ở sau núi, kết thúc bối rối Thần Tuyền Trại cần xuống núi chuyển nước. Trương Tri Trại nói đây là công lớn bảo toàn Thần Tuyền Trại, công lao đã đệ trình lên trên, ta còn phải dẫn huynh đệ tìm kiếm suối nước, ta biết có nước giếng chắc chắn sẽ có suối ẩn giấu, chỉ cần tìm được con suối, Thần Tuyền Trại sẽ đúng với tên của nó.
Mặc dù thái độ của hai người này kiên quyết, một lòng muốn trở về, Lý Diên Khánh lại không chịu cam tâm, hắn một lòng nghĩ phải giữ lại một trong hai người.
Lúc này, đồ ăn phong phú đưa tới, còn có nước ô mai ướp lạnh. Lý Diên Khánh mời hai người họ một bữa cơm no đủ, lúc này mới tiễn họ về trướng.
Sáng hôm sau, Lý Diên Khánh đi vào khu khách trướng, nơi này là một khu trướng đặc biệt cho quan sai hoặc tướng lĩnh ở lại, có hơn ba mươi trướng lớn tạo thành. Lý Diên Khánh tìm được Vương Quý và Ngưu Cao ở đại trướng, thấy Vương Quý đang rửa ráy ngựa Ô Chuy yếu dấu của gã ngay trước cửa trướng.
- Tại sao chỉ có một mình ngươi, lão Ngưu đâu?
Lý Diên Khánh đánh giá trong trướng một cái, không thấy bóng Ngưu Cao.
- Hắn trở về trước rồi.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Trở về đâu?
- Đương nhiên trở về Thần Tuyền Trại.
- Tên khốn này, lại không nói với ta một câu liền chạy mất?
Vương Quý cười nói:
- Hắn sợ ngươi ép hắn ở lại, vừa vặn ba người khác cũng muốn rời đi, họ liền kết bạn lên đường, hắn nói về sau sẽ bồi tội với ngươi.
Lý Diên Khánh nửa ngày nói không ra lời, hắn quả thực muốn lợi dụng chức quyền ép Vương Quý và Ngưu Cao ở lại. Không nghĩ tới tên Ngưu Cao này ở ngoài thô tục bên trong tinh tế, lại chạy đi mấy, quả thực khiến Lý Diên Khánh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- Vậy tại sao ngươi không đi với hắn?
Lý Diên Khánh không vui hỏi.
Vương Quý chậm rãi nói:
- Hôm qua bởi vì có lão Ngưu, có mấy lời ta khó mà nói. Thật ra ta cảm thấy có thể là ngươi có chuyện gì khó xử muốn chúng ta giúp đỡ, dù sao ngươi vừa mới đến mấy tháng, không có người tin cậy.nếu như ngươi thực sự cần ta giúp đỡ, ta có thể lưu lại giúp ngươi, phía Tôn Tri Trại ta sẽ đi giải thích.
Lý Diên Khánh lập tức mừng rỡ, thời điểm then chốt vẫn có người đáng tin, không giống như tên khốn Ngưu Cao kia, chỉ nghĩ tới bản thân gã. Lý Diên Khánh vội nói:
- Ta quả thực cần ngươi giúp đỡ. Lúc đầu ta muốn ngươi và Ngưu Cao một người nắm giữ quân, một người làm trợ thủ cho ta. Hiện giờ chỉ còn một mình ngươi, tự ngươi chọn đi! Muốn nắm quân thay ta hay là làm phụ tá văn chức cho ta.
Ánh mắt Vương Quý sáng lên, lập tức hỏi:
- Nắm quân cái gì?
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng vỗ một quyền vào vai gã, cười nói:
- Ta biết ngay ngươi cảm thấy hứng thú với chuyện nắm quân. Là thế này, Đại Soái đáp ứng điều cho ta năm trăm tinh nhuệ, chủ yếu đối phó mật thám Tây Hạ Hà Đông Lộ. Lúc đầu ta muốn để Dương Tái Hưng mang binh giúp ta, nhưng Đại Soái không chịu, ta liền nghĩ đến các ngươi.
Vương Quý cười hì hì nói:
- Ta chỉ là Đội Đầu, sao có thể nắm quân đội năm trăm người, vậy ít nhất phải Đô Đầu mới được.
Lý Diên Khánh hiểu được tâm tư của gã, khẽ cười nói:
- Ngươi chịu lưu lại giúp ta, ta sẽ bạc đãi ngươi sao? Ta sẽ thuyết phục Đại Soái thăng ngươi làm Đô Đầu.
- Chuyện này là thật?
Vương Quý cười không khép được miệng.
- Hôm nay ta đến chính là muốn nói chuyện này với các ngươi, kết quả tên tiểu tử thối Ngưu Cao kia chạy mất, vậy hắn không có phúc khí này, giờ ta đi tìm Đại Soái nói chuyện này.
Mặc dù Lý Diên Khánh hứa hẹn với Vương Quý, nhưng kỳ thực hắn cũng không nắm chắc. Dựa theo cải cách quân đội của Phạm Trọng Yêm năm Nguyên Phong thứ tư, Đại Tống áp dụng binh tướng pháp, quân đội năm trăm người thuộc về doanh, chủ tướng hẳn là Chỉ Huy Sứ.
Mỗi doanh có năm đô, mỗi đô một trăm người, chủ tướng mới là Đô Đầu. Cho dù có tình báo đặc thù, ví dụ như Dương Tái Hưng làm Đô Đầu thân binh của Chủng Sư Đạo, gã nhiều nhất cũng chỉ thống lĩnh ba trăm thân binh.
Thăng Vương Quý làm Đô Đầu còn phải phí một phen miệng lưỡi, càng đừng nói để Vương Quý nắm năm trăm binh, huống chi Chủng Sư Đạo còn là người giữ vững nguyên tắc.
Mặc dù cảm thấy không thực tế, nhưng Lý Diên Khánh vẫn muốn đi tranh thủ một phen.
Trong đại trướng trung quân, Chủng Sư Đạo kiên nhẫn nghe Lý Diên Khánh báo cáo. Chủng Sư Đạo cũng không bác bỏ ngay, mà trầm ngâm một chút hỏi:
- Vương Quý này là gì của ngươi?
- Khởi bẩm Đại Soái, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sau khi rời khỏi Huyện Học, ta tham gia thi giải, hắn tham gia Châu võ cử. Về sau ta tới Thái Học, hắn tiến vào Võ Học, hắn đến Hà Quân Lộ tòng quân, là kết quả ta khuyên hắn.
Chủng Sư Đạo tìm một bản văn thư trong rương, cười nói:
- Đây là một bản báo cáo của Tôn Tri Trại cho ta, chính là báo cáo kỹ càng ngươi bị hai trăm kỵ binh Tây Hạ vây quanh. Trong báo cáo tán dương Vương Quý bình tĩnh tỉnh táo, chỉ huy mười tên binh sĩ giết địch trăm người, cứu Tham Quân Lý Diên Khánh từ trong nguy nan, đề nghị ta thăng Vương Quý làm Đội Đầu. Nhưng ta cảm thấy, hẳn là ngươi tặng công lao cho hắn, ta nói không sai chứ?
Mặt Lý Diên Khánh đỏ lên, đành nhắm mắt nói:
- Dựa vào một mình ti chức, không cách nào giết địch trăm người, hắn quả thực lập được công lớn.
- Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, ta cũng mang binh từ tầng dưới chót lên, đều hi vọng tướng lĩnh thủ hạ là người mình tin tưởng. Coi như ta đáp ứng để hắn chỉ huy năm trăm ngươi, hắn cũng không có năng lực như thế, huống chi tư lịch của hắn còn xa mới đủ. Như vậy đi! Chúng ta tìm một phương án điều hòa, ngươi kiêm nhiệm Chỉ Huy Sứ, phía dưới thiết lập hai Đô, ta để Vương Quý đảm nhiệm một Đô Đầu trong đó, thống soái 250 người, ngươi xem thấy thế nào?
Lý Diên Khánh hiểu rõ trong lòng, với tính nguyên tắc của Chủng Sư Đạo, lão có thể đặc biệt thăng Vương Quý làm Đô Đầu đã là cho mình mặt mũi, hắn không thể không biết tốt xấu.
Lý Diên Khánh khom người thi lễ:
- Hậu ái của Đại Soái, Diên Khánh vô cùng cảm kích!
Chủng Sư Đạo thở dài:
- Thật ra ta cũng chỉ là trả cho ngươi một món nợ ân tình. Lương Thái Phó từng ám chỉ ta, sở dĩ vụ án Triệu Nguyên ta không bị bãi miễn, ngươi cũng tốn công.
Lý Diên Khánh quả nửa ngày mới lắp bắp nói:
- Ta viết thư cho phụ thân, nhờ hắn giúp đỡ…
Chủng Sư Đạo hơi thở dài:
- Hiện giờ trong quan trường không tiền thế nửa bước khó đi! Lương Sư Thành không nhận được chỗ tốt của phụ thân ngươi, hắn làm sao có thể nói chuyện thay ta, để phụ thân ngươi tốn kém rồi.
Mặt Lý Diên Khánh nóng lên, lúc này hắn đã đâm lao phải theo lao, đành thuận theo mạch suy nghĩ của Chủng Sư Đạo nói:
- Tiền có thể kiếm lại được. Với thực lực của Bảo Nghiên Trai, tốn ít tiền vấn đề không lớn, quan trọng là Chủng Soái đổ, ta cũng không có tiền đồ, đảm bảo Chủng Soái thật ra chính là đảm bảo ta.
Trầm mặc một lát, Chủng Sư Đạo hỏi:
- Ngươi rất quen thuộc với Lương Sư Thành sao?
Lý Diên Khánh cực kỳ mẫn cảm, hắn lập tức biết, Chủng Sư Đạo đang hoài nghi quan hệ của mình và Lương Sư Thành. Nếu như giữa họ không quen thuộc, coi như có nhiều tiền, Lương Sư Thành cũng chưa chắc chịu giúp mình đại ân này. Với kinh nghiệm quan trường mấy chục năm của Chủng Sư Đạo, đạo lý này lão không thể không hiểu.
Trầm ngâm một lát, Lý Diên Khánh nói:
- Chắc hẳn Chủng Soái biết Loan Đình Ngọc chứ!
Chủng Sư Đạo nở nụ cười:
- Năm đó hắn là mãnh tướng đứng đầu quân Tây Bắc, là Thiên Tướng thủ hạ của Lưu Trọng Võ. Nghe nói hắn nuôi một kỹ nữ ở Tây Kinh, kết quả bị thủ hạ đại tướng Trương Nghi của Cao Vĩnh Niên cướp đi, hắn liền ghi hận trong lòng. Năm thứ hai Đại Quan, quân Tống đại thắng tại Tích Thạch Quân, trên tiệc rượu khánh công, Loan mượn cơ hội luận võ trợ hứng, làm bộ thất thủ giết Trương Nghi. Là Lưu Trọng Võ bảo đảm mạng sống cho hắn, cách chức đuổi khỏi quân doanh, từ đây không có tin tức của hắn. Đây là chuyện cũ mười mấy năm trước, sao ngươi nhắc tới hắn?
- Loan Đình Ngọc là sư huynh của ta!
Chủng Sư Đạo lập tức giật mình:
- Đúng rồi, hắn cũng là đồ đệ Chu Đồng, giống như ngươi.
Lý Diên Khánh tiếp tục nói:
- Đại khái hai năm trước, bởi vì quan hệ cá nhân của ta và Gia Vương rất tốt, ta giúp đỡ Gia Vương nam hạ trừ đi Chu Miễn, kết quả đắc tội Lương Sư Thành.
Trong mắt Chủng Sư Đạo lộ vẻ kinh ngạc. Chuyện Gia Vương diệt trừ Chu Miễn lão cũng từng nghe qua, chỉ là không nghĩ tới Lý Diên Khánh cũng tham dự trong đó, trong lòng lão càng thêm tò mò đối với năng lực của Lý Diên Khánh.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó Lương Sư Thành ngầm để cung đình mua ba vạn quan son phấn, lại không chịu trả tiền. Mắt thấy Bảo Nghiên Trai tràn ngập nguy hiểm, ta chỉ có thể đi cầu Lương Sư Thành bỏ qua Bảo Nghiên Trai. Lương Sư Thành liền đưa ra một điều kiện, để ta giết Dương Tiễn thay hắn.
- Ồ! Hóa ra Dương Tiễn là ngươi giết.
Chủng Sư Đạo giật mình.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Chỉ có thể nói mũi tên mấu chốt là ta bắn, ta còn chưa có năng lực đơn độc giết được hắn. Là sư huynh Loan Đình Ngọc toàn lực giúp ta. Sau chuyện này, Lương Sư Thành thay đổi cách nhìn về ta, nói về sau ta có chuyện gì khó xử, hắn có thể giúp một tay. Cho nên lần này Đại Soái gặp nguy cơ, ta liền xin hắn giúp đỡ. Về phần phụ thân trả hắn bao nhiêu tiền, phụ thân không chịu nói, ta cũng không biết.
Lý Diên Khánh không dám nhắc tới chuyện Lý Sư Sư, lại không dám nói hắn có hiệp nghị với Lương Sư Thành. Hắn tin tưởng Lương Sư Thành tuyệt đối không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào. Chỉ cần bí mật này được giữ vững, Chủng Sư Đạo cũng sẽ không quá phản cảm với mình. Chuyện tới nước này, hắn chỉ có thể đặt cược như vậy.
Đầu tiên là Chu Miễn, sau đó là Dương Tiễn. Chủng Sư Đạo cực kỳ chấn kinh trong lòng. Lý Diên Khánh tuổi không lớn lắm, sau lưng lại ẩn giấu nhiều chuyện quan trọng như vậy, quả thực khiến lão không tưởng tượng được. Lão nhìn Lý Diên Khánh nửa ngày, hỏi:
- Tại sao ngươi lại nói chuyện bí mật như vậy cho ta?
Lý Diên Khánh quỳ một chân xuống đất:
- Đại Soái tín nhiệm ta như vậy, ta sao có thể lòng mang hai chí!
Chủng Sư Đạo chậm rãi gật đầu:
- Bởi vậy có thể thấy được ta không dùng nhầm người. Có thể tru sát hai tên quốc tặc Chu Miễn và Dương Tiễn, đủ thấy ngươi có chỗ hơn người. Lúc đầu ta sợ ngươi không đủ kinh nghiệm, muốn phái thêm một chức phó cho ngươi, hiện giờ xem ra không cần thiết. Từ hôm nay trở đi, Tham Mưu Trướng do ngươi toàn quyền phụ trách.
Lý Diên Khánh thở phào một hơi, chí ít trước mắt cửa này hắn qua rồi.
Lý Diên Khánh đang muốn mở miệng nhờ lão giữ bí mật, Chủng Sư Đạo khẽ cười nói:
- Ngươi yên tâm đi! Bí mật của ngươi ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, chuyện này ngươi không cần dặn dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận