Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 95: Cha con Lô thị.

Chương 95: Cha con Lô thị.Chương 95: Cha con Lô thị.
Lý Diên Khánh xoay người, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lý Văn Quý:
- Nếu như ngươi dám can đảm làm như vậy, cháu trai Lý Bảo Nhi của ngươi cũng đừng hòng sống được, ngươi tin hay không!
Lý Văn Quý sắc mặt biến đổi, lão sợ hãi lùi lại mấy bước, không thể tin được nhìn Lý Diên Khánh. Lão chợt nhớ tới Lý Diên Khánh giết ba huynh đệ Bạch thị, giết Lưu Thừa Hoằng, tên ma vương giết người này nói không chừng thực sự làm ra được.
Lý Văn Quý phách lối bị đánh bật lại, lão đành nhịn xuống nói:
- Được rồi! Ta xin lỗi vì lời nói vừa rồi, tóm lại về sau ta sẽ từ từ đền bù sai lầm của mình, chỉ cầu ngươi cân nhắc vì lợi ích gia tộc, tạm thời giữ yên lặng.
Lý Diên Khánh cực kỳ căm hận lão trong lòng, lạnh lùng nói:
- Ngươi đi đi! Về sau không được phép bước vào cửa nhà ta một bước, ta không muốn gặp lại ngươi.
Lý Văn Quý vừa tức vừa hận trong lòng, nhưng lại không thể làm gì Lý Diên Khánh, đành quay người vội vàng rời đi.
Không bao lâu, Lý Đại Khí đi tới, gã hơi căng thẳng nhìn con trai nói:
- Con định làm thế nào?
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn phía xa, qua hồi lâu hắn thản nhiên nói:
- Hiện giờ con và hắn sống mái với nhau, kết quả chỉ có thể là lưỡng bại câu thương, còn tạo thành gia tộc phân liệt, cái giá quá lớn, tạm thời con sẽ không động đến hắn.
Lý Đại Khí lập tức thở phào:
- Thật ra đây cũng là điều vi phụ muốn khuyên con, nói lui một bước trời cao biển rộng, đừng để cừu hận che đậy nội tâm của con. Tộc trưởng đã chết, nhưng người sống chúng ta phải tiếp tục sống, chuyện này con đã cố gắng rồi.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Hiện giờ con không động tới hắn, cũng không có nghĩa là con sẽ bỏ qua cho hắn. Một ngày nào đó, con sẽ để cho Lý Văn Quý hắn thân bại danh liệt, cho hả mối hận trong lòng con!
Lý Đại Khí một câu cũng nói không nên lời, nửa ngày gã mới thở dài một hơi:
- Tùy con đi! Chuyện của Lý Văn Quý ta không muốn biết, cũng không muốn hỏi tới.
Lý Diên Khánh tạm thời để chuyện này qua một bên, lại hỏi phụ thân:
- Cha có kế hoạch gì không?
Lý Đại Khí cười cười:
- Ngày mai ta muốn cùng về An Dương với Lý Đông Đông, sửa sang lại sổ sách một chút, sau đó ta muốn đi Ba Thục và Giang Nam du lịch mấy tháng, đây là nguyện vọng từ nhỏ của ta, chuyện sau này để nói sau!
Lúc này Lý Đại khí chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Ta nghe nói Nhạc ca nhi và Vương Quý Thang Hoài đều quyết định thi võ học, con… con sẽ không có suy nghĩ này chứ?
Lý Diên Khánh cười an ủi:
- Xin cha yên tâm, học võ chỉ là yêu thích hứng thú của con, nhưng tuyệt đối sẽ không phải nghề chính của con, trong lòng con rất rõ ràng con muốn làm gì.
- Vậy là tốt rồi, Khánh nhi, chờ con thi đậu cử nhân, cha nhất định sẽ trở về chúc mừng con.
Lý Diên Khánh lại trầm mặc, hắn an ủi phụ thân nói võ học chỉ là yêu thích hứng thú, nhưng phụ thân làm sao biết đau nhức trong lòng hắn, mũi tên mọi rợ Khiết Đan bắn ra trước mắt hắn năm năm trước, đến giờ vẫn còn nhói trong lòng hắn.
Lý Diên Khánh thở dài một tiếng trong lòng, hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng lớn lên, đã vội vã không nhịn nổi.
Lý Diên Khánh trở lại Huyện Học, lại dấn thân vào việc học và huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung căng thẳng. Lúc này, Vương Quý, Thang Hoài và Nhạc Phi cũng biết tin tức Tộc trưởng của Lý Diên Khánh gặp nạn, họ đều cẩn thận né tránh chuyện này, cố gắng không đụng chạm tới vết thương của Lý Diên Khánh.
Đảo mắt lại trôi qua một tháng, nỗi đau Tộc trưởng qua đời đã dần bị thời gian san bằng. Lý Văn Quý cũng chuyển về tòa nhà lớn trấn Lộc Sơn, chuyên tâm làm Tộc trưởng Lý thị của lão, sản nghiệp huyện thành giao cho trưởng tử quản lý. Ba đứa con trai của Lý Văn Quý đều không quen thuộc với Lý Diên Khánh, không liên quan lẫn nhau, cũng không qua lợi, thuộc về thanh tĩnh.
Chỉ là Lý Bảo Nhi bắt đầu sống động, không biết gã cũng kiếm được một thớt ngựa trắng từ nơi nào, thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mắt Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh mặc kệ không hỏi gã, nhưng Vương Quý lại không quen nhìn Lý Bảo Nhi phách lối, liền cùng Thang Hoài kéo Lý Bảo Nhi vào ngõ nhỏ đánh một trận. Từ đó, Lý Bảo Nhi không dám xuất hiện trước mặt Lý Diên Khánh nữa.
Buổi sáng ngày này, Lý Diên Khánh bắt đầu huấn luyện bắn bia di động, bia di động mới là chỗ khó của xạ kỵ, địch nhân không có khả năng đứng tại chỗ chờ ngươi bắn, hai bên đều đang di chuyển tốc độ cao, điểm bắn thường chỉ có một, cơ hội chớp mắt là qua, cho nên nắm thời cơ, xuất kích quả quyết chính là mấu chốt của bắn bia di động, không chỉ yêu cầu kỹ xảo cưỡi ngựa bắn tên cực kỳ cao, tố chất tâm lý cũng yêu cầu rất cao.
Chu Đồng lặp đi lặp lại giang yếu lĩnh bắn bia di động cho Lý Diên Khánh hai lần, liền buông tay để tự hắn huấn luyện. Lý Diên Khánh phóng ngựa chạy gấp, vọt ra mấy chục bước, một con bồ câu vẫy cánh bay lên ngoài sáu mươi bước, Lý Diên Khánh giương cung cài tên, đang phi ngựa không chút do dự bắn tới một tên, không ngờ tên bắn chậm, vụt bay qua lông đuôi bồ câu.
Chu Đồng hô:
- Lại!
Lý Diên Khánh lại phóng ngựa chạy nhanh, lúc bồ câu bay ra, hắn lại không chút do dự bắn một tên, lần này lại sớm, cách chim bồ câu còn khoảng một thước.
Liên tục trượt hai mũi, Chu Đồng mặt âm trầm nói:
- Ngươi tới đây!
Lý Diên Khánh giục ngựa tới, ôm quyền nói:
- Đệ tử vô năng!
Chu Đồng lườm hắn một cái:
- Bồ câu là một loại đơn giản nhất trong bia di động, ngay cả bồ câu ngươi cũng bắn không trúng, đổi thành chim sẽ ngươi làm sao bây giờ?
- Đệ tử nhất định sẽ khổ luyện.
- Không phải vấn đề khổ luyện, ngươi căn bản không lĩnh hội được yếu điểm ta nói, ta sẽ giải thích cho ngươi một lần nữa.
Lý Diên Khánh vội vàng cúi đầu xuống, khiêm tốn nghe sư phụ dạy bảo. Chu Đồng lúc này mới chậm rãi nói:
- Mấu chốt của bắn bia di động chính là phải nắm lấy một cái thế, dù là chim bay trên trời hay là nai chạy dưới đất, chúng đều có một tốc độ, ngươi phải học được tính toán chính xác tốc độ này, lại so sánh tốc độ tên của mình, sau đó có thể phán đoán mình ra tay lúc nào, ra tay ở điểm nào, như vậy mới có thể mười phần chắc chín, nhưng ta thấy ngươi căn bản không có tính toán, giương cung bắn tên, tuyệt đối không tỉnh táo, đây chính là bắn mù điển hình.
Lý Diên Khánh cực kỳ xấu hổ, sư phụ nói rất đúng, bia ngắm vừa ra, hắn giương cung liền bắn, sợ mất đi cơ hội, lại không thể nắm được cơ hội. Hắn yên lặng gật đầu, khuyên bảo mình nhất định phải tiến hành tính toán sau đó mới bắn.
- Đi thôi! Bắn lại một lần.
Lý Diên Khánh lại giục ngựa chạy. Vương Quý lại thấp giọng hỏi Chu Đồng:
- Sư phụ, phải tính toán nhiều thứ như vậy, lúc bắn tên có còn kịp hay không?
Chu Đồng trừng mắt liếc gã một cái nói:
- Gọi là tính toán chỉ là một cây thước, dụng tâm đo một cái, thời gian lâu dài đương nhiên có thể đo đạc trong nháy mắt, cái này cùng một đạo lý với việc ngươi học tập cưỡi ngựa, quen thì có thể sinh xảo.
- Học sinh hiểu rồi!
- Ngươi không cần đứng đây, tiếp tục luyện lực lượng của ngươi, ngươi luyện thêm một tháng là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận