Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 421: Công kỳ tất cứu (thượng).

Chương 421: Công kỳ tất cứu (thượng).Chương 421: Công kỳ tất cứu (thượng).
Mặt Cố Trường Xuân đỏ bừng lên, gã đương nhiên biết mình phạm phải sai lầm, dẫn tới quân đội của gã tổn thất nặng nề. Nhưng gã cũng rất cảm tạ Lý Diên Khánh dùng phương thức tự kiểm điểm bản thân này để phê bình mình, giữ mặt mũi cho gã.
Qua nửa ngày, Cố Trường Xuân thở dài nói:
- Lần chiến đấu này ta cũng phạm phải sai lầm. Trước đó Đô Chỉ Huy Sứ liên tục nhắc nhở, không nên rời khỏi quan đạo ba trăm bước. Lúc ấy ta không hiểu được hàm nghĩa thực sự của lời nhắc nhở này, cũng không để nó trong lòng, lại thêm quân địch tán loạn, ta sốt ruột giết địch, dẫn quân rời khỏi quan đạo một dặm để đuổi giết, kết quả trở thành quân đội cô độc. Cho nên lúc tiền quân kẻ địch phản công đánh tới, ta không cách nào thỉnh cầu tướng quân khác chi viện kịp thời, dẫn tới tổn thất nặng nề, thương vong hai trăm tám mươi tư huynh đệ, hơn một nửa huynh đệ bị thương. Bài học sâu sắc này ta nhất định sẽ hấp thụ, sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.
Lý Diên Khánh thấy gã thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, liền cười gật đầu:
- Mọi thứ đều có hai mặt, mặc dù Cố tướng quân sốt ruột giết địch, trở thành cô quân, bất hạnh thương vong thảm trọng. Nhưng ít nhiều cũng nhờ Cố tướng quân dẫn quân chặn đứng quân địch phản công, mới khiến chúng ta rút lui thong dong, công lao không thể xóa bỏ. Công lớn của các vị ta sẽ kịp thời báo cáo cho Đại Soái, Đại Soái cũng sẽ báo cho triều đình. Hiện giờ để các huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó chúng ta chuẩn bị lần chiến đấu tiếp theo.
Mọi người đứng dậy rời đi. Cố Trường Xuân ôm quyền nói:
- Đô Chỉ Huy Sứ khổ tâm rồi, ti chức vô cùng cảm kích!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Mỗi người đều không thể làm được hoàn mỹ, lúc ta vừa dẫn binh tiến đánh đập nước Tây Hạ, cũng phạm phải sai lầm khinh địch, khiến cho huynh đệ tổn thất nặng nề. Quan trọng là phải hấp thu bài học, không tái phạm sai lầm như cũ. Ta nghĩ danh tướng chính là mài luyện ra được qua từng bài học một.
- Đô Chỉ Huy Sứ nói đúng, ti chức nhất định hấp thu bài học.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Lần này ngươi tổn thất không ít binh sĩ, ta có một nhóm tù binh ở Tề Châu, đã chỉnh biên thành quân dự bị. Ta sẽ cho ngươi ba trăm binh sĩ, để ngươi bổ sung hoàn chỉnh quân đội, đến lúc đó cẩn thận huấn luyện họ đi!
Cố Trường Xuân vui mừng:
- Đa tạ Đô Chỉ Huy Sứ cân nhắc chu toàn thay ti chức!
Cố Trường Xuân thi lễ rời đi. Lý Diên Khánh đi tới chỗ kỵ binh nghỉ ngơi. Lưu Kỹ mang theo Vương Quý và Ngưu Cao tới đón:
- Thế nào, có binh sĩ và ngựa bị thương không?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Vẫn còn tốt, mười mấy huynh đệ bị thương nhẹ, tổn thất ba con chiến mã. Chẳng qua chúng ta thu được hai mươi mấy chiến mã từ hậu quân kẻ địch, hoàn toàn nhận được đền bù.
- Vậy thì tốt rồi, trở về chỉnh đốn cẩn thận, lần xuất kích tiếp theo, chỉ sợ cần các ngươi gánh đòn dông rồi.
Lưu Kỹ vội vàng nhỏ giọng hỏi:
- Mục tiêu xuất kích tiếp theo của chúng ta là nơi nào?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Hiện giờ muốn Tu Thành chia binh là rất khó, chẳng qua cũng không phải không có biện pháp, chỉ cần chúng ta tấn công nơi chắc chắn phải cứu, họ sẽ phải xuất binh.
Ba người lập tức hiểu được, họ biết Lý Diên Khánh chỉ nơi nào!
Hai năm trước, Tống Giang đưa ra một quyết định quan trọng, chuyển trung tâm thống trị của quân Lương Sơn từ Lương Sơn tới huyện Tu Thành, đây là quyết định trọng đại quân Lương Sơn thay đổi từ sơn phỉ tới cát cứ chính quyền.
Nhưng Lương Sơn là nơi tụ nghĩa của quân Lương Sơn, vẫn có địa vị cực kỳ quan trọng đối với quân Lương Sơn, đó là thánh địa tinh thần của các tướng lĩnh Lương Sơn. Đến giờ Tụ Nghĩa Đường của quân Lương Sơn vẫn đặt tại Lương Sơn, để bảo vệ an toàn cho Lương Sơn, Tống Giang cũng tốn rất nhiều công sức, xây dựng ba tuyến phòng ngự, trong đó có một đường thủy và hai đường bộ. Đường thủy là chỉ các đảo trong Lương Sơn Bạc, thủy quân Lương Sơn có tám ngàn binh sĩ, mấy trăm thuyền con, khống chế vững vàng Lương Sơn Bạc, đây cũng là phòng tuyến vững chắc nhất của Lương Sơn.
Hai tuyến phòng thủ đường bộ khác đều ở phía tây, lại chia làm nội tuyến và ngoại tuyến. Nội tuyến chính là phòng ngự của bản thân Lương Sơn, Lương Sơn vẫn có bốn ngàn trú binh, khống chế các lối đi tới Lương Sơn.
Mà ngoại tuyến là hai huyện thành, một là huyện Thọ Trương phía bắc, một là huyện Vận Thành phía nam. Trong đó huyện Thọ Trương cách Lương Sơn ba mươi dặm, thuộc về Vận Châu. Huyện Vận Thành cách Lương Sơn bốn mươi dặm, thuộc về Tế Châu. Hai huyện thành này đều có ba ngàn quân đội đóng giữ. Thực tế, quân Lương Sơn có hai vạn quân đội phòng ngự bảo vệ sự an toàn cho Lương Sơn.
Huyện Thọ Trương ở phía tây bắc Lương Sơn, bản thân là một huyện thành tầm trung, chu vi tường thành chỉ dài hơn mười dặm, có mấy ngàn hộ gia đình. Sau khi quân Lương Sơn tiến vào trạng thái chiến tranh, huyện Thọ Trương quản lý trở nên cực kỳ nghiêm ngặt, kiểm tra nghiêm ngặt việc ra vào thành. Nhất là khách thương nơi khác tiến vào huyện Thọ Trương càng thêm nghiêm ngặt, không chỉ điều tra triệt để, mà nhất định phải có cửa hàng trong thành đảm bảo.
Ngày hôm đó, cửa thành bắc vừa mở ra, nông dân chờ ngoài thành chuẩn bị vào trong bán đồ ăn liền chen nhau đi vào nội thành, các binh sĩ cuống quít cản họ lại:
- Đừng nóng vội, từng người vào!
Nông dân vào thành bán thức ăn đều là lệnh bài do Huyện Nha ban phát, có thể phân biệt thân phận. Lúc này, một lão nông đẩy một cỗ xe la chở đầy bí đao và củ cải đi tới trước cửa thành, hai hậu sinh phía sau lão đều có một gánh rau quả.
Binh lính thủ thành biết lão nông, là Trương lão đầu chuyên đưa đồ ăn cho Huyện Nha, địa vị cao hơn nông dân đưa đồ ăn khác một chút, có thể không cần kiểm tra trực tiếp vào thành.
- Lão Trương, hai người họ là ai?
Binh sĩ chỉ vào hai tên lính trẻ tuổi sau lưng hỏi.
- Hai người họ là chất tử của ta, Trương Tam và Trương Tứ, tham gia quân ngũ ở Tu Thành. Mấy ngày trước huynh trưởng ta bất hạnh qua đời, họ vội trở về chịu tang, hôm nay thuận tiện gánh đồ ăn giúp ta.
Nghe nói cũng là binh sĩ quân Lương Sơn, thái độ lính thủ thành tốt hơn một chút, hỏi hai người:
- Các ngươi là bộ hạ của ai? Có quân bài hay không?
Hai nam tử trẻ tuổi đều lấy quân bài của mình ra đưa cho binh sĩ thủ thành:
- Chúng ta là bộ hạ của Vương Đô Thống, đây là quân bài của ta.
Hai người nói giọng Vận Châu chính gốc, mang theo thổ âm huyện Thọ Trương, binh sĩ nhìn quân bài của họ một chút, Trương Tam Thuận và Trương Tứ Thuận, trong đó Trương Tam Thuận còn là Đội Đầu, binh sĩ thủ thành không dám ngăn cản, để hai người họ tiến vào huyện thành.
Trương lão đầu không có trực tiếp đưa đồ ăn tới Huyện Nha, mà đi tới một căn nhà dân cách cửa thành không xa. Đây là chỗ ở cửa lão trong huyện thành, vào trong sân, Trương lão đầu đóng cửa, Trương Tam và Trương Tứ lập tức khiêng hai quả bí đao nặng trĩu trên xe ngựa ra, bỏ lớp vỏ bí đao bên ngoài, bên trong là hai cục sắt đen nhánh bề ngoài giống như bí đao, còn có hai cây chủy thủ sắc bén.
Hai binh sĩ này là trinh sát do Lý Diên Khánh phái tới, đến huyện Thọ Trương chấp hành nhiệm vụ đặc thù.
- Trương lão trượng, đa tạ rồi!
Hai người ôm quyền thi lễ với Trương lão đầu.
- Không cần khách khí, hai người các ngươi cứ an tâm ở nơi này, sẽ không có ai tới đây. Chờ một lúc ta ra khỏi cửa thành nam, chỉ sợ cũng không giúp các ngươi được.
- Không cần phải lo lắng, tự chúng ta sẽ sắp xếp.
Trương lão đầu mở cửa đẩy xe bò đi, hai tên trinh sát đóng cửa lại, cẩn thận lau sạch sẽ hai quả Chấn Thiên Lôi. Họ nhìn sắc trời một chút, vẫn còn sớm, họ phải kiên nhẫn chờ đến khi trời tối mới được.

Huyện Thọ Trương chỉ là phòng tuyến bên ngoài của Lương Sơn, bản thân chưa từng gặp qua bất cứ trận chiến nào, ba ngàn quân phòng thủ trong thành cũng không phải chủ lực, thậm chí làm binh lực hạng hai cũng không đảm bảo, đều là quân đội già yếu lựa chọn từ các quân, để về nhà thì đáng tiếc, liền đặt thủ thành trì ở vị trí chiến lược không quan trọng, là binh lính tuyến ba giống như quân đội Tề Châu.
Canh ba ban đêm, toàn bộ huyện thành Thọ Trương đều đang say giấc, huyện thành một màu tối đen, gần cửa thành bắc cũng cực kỳ yên tĩnh, đầu tường có quân đội đi lại tuần tra, nhưng mười mấy tên lính phòng thủ bên cửa thành đều cuộn mình trong góc ngủ say.
Đây chính là nguyên nhân Lý Diên Khánh muốn phái binh vào nội thành hành động, hành động ở ngoài thành dễ khiến quân phòng thủ đầu tường phát hiện, mà bên trong thì khác, trong thành gần như không có bất cứ quân đội tuần tra, có lẽ ngẫu nhiên có một đội trị an tuần tra, nhưng cửa thành lại không có binh sĩ tuần tra. Đây chính là đặc điểm quân Lương Sơn phòng ngoài không phòng trong.
Lúc này Lý Diên Khánh dẫn sáu ngàn quân đội mai phục bên ngoài cửa bắc huyện thành khoảng một dặm, kiên nhẫn chờ đợi động tĩnh bên trong cửa thành.
- Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Lưu Kỹ hơi lo lắng hỏi thăm.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Nếu như họ bình an tiến vào huyện thành, Trương lão đầu lại ra khỏi huyện thành bình thường, vậy thì không có vấn đề gì, trừ khi họ chơi không lại mấy binh sĩ thủ thành. Nhưng với thân thủ của hai người họ, mỗi người đều có thể cùng lúc chém giết mười người, ta cảm thấy không có vấn đề, kiên nhẫn chờ đợi là được!
- Vì sao lựa chọn huyện Thọ Trương?
Cố Trường Xuân sau lưng Lý Diên Khánh âm trầm nói:
- Ta cảm thấy có lẽ trực tiếp đánh Lương Sơn thì tốt hơn một chút.
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn gã một cái, bình tĩnh nói:
- Chọn nơi nào cũng không quan trọng, quan trọng là phải để quân phòng thủ huyện Tu Thành hiểu được lựa chọn của chúng ta, lựa chọn đánh Lương Sơn kịch liệt hơn một chút, nhưng sẽ chỉ dẫn tới cứu viện từ huyện Thọ Trương và huyện Vận Thành, mà không phải cứu viện từ huyện Tu Thành.
- Nếu như đánh huyện Thọ Trương xong, huyện Tu Thành vẫn giữ yên lặng thì sao?
Cố Trường Xuân lại hỏi.
- Vậy thì lại xử lý huyện Vận Thành, buộc họ phải xuất binh!
 


Bạn cần đăng nhập để bình luận