Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 518: Ra giá hiểm độc.

Chương 518: Ra giá hiểm độc.Chương 518: Ra giá hiểm độc.
Buổi chiều là thời gian cuối cùng gặp Chuyển Vận Ti, có điều đây chỉ là hình thức, sẽ không đề cập đến tình hình kiểm tra cụ thể, chỉ cám ơn Chuyển Vận Ti đã phối hợp. Lý DIên Khánh biết Lương Phương Bình không ở phủ Chân Định, chỉ có Phó Sứ Tề Diêu tiếp kiến, bèn lấy cớ mình phải viết gấp báo cáo, không có thời gian rồi để Uông Tảo thay mình đi tới.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Diên Khánh đã dẫn đoàn Giám sát sứ được Vương Quý và Nhạc Phi cùng ba trăm binh sĩ hộ vệ rời huyện Chân Định quay về Kinh thành.
Giờ là mùng bảy tháng giêng, Phạm Trí Hư yêu cầu bọn họ quay về Kinh thành vào ngày mồng mười, thời gian vô cùng cấp bách. Bọn họ nhất định phải đi đường suốt đêm, không thể dừng lại.
Chạng vạng tối, bọn họ còn cách huyện Thang Âm mười dặm. Nhạc Phi cáo từ Lý Diên Khánh. Vương Quý sẽ tiếp tục dẫn quân đưa Lý Diên Khánh tới Kinh thành, còn Nhạc Phi sẽ chia tay ở đây.
Lý Diên Khánh cười hỏi Nhạc Phi:
- Ta dặn Mạc tiên sinh đưa bạc cho ngũ ca, y có đưa không?
- Y có cho ta, còn cứng rắn cho thêm trăm lượng bạc ròng. Ta không lấy, y lại nhất định đưa.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Hai trăm lượng bạc ròng này là tiền thưởng diệt phỉ, mỗi huynh đệ được năm mươi xâu. Ngươi là phó tướng, cho nên sẽ nhiều hơn một chút, không nên từ chối.
Nhạc Phi cũng cười:
- Nếu là thưởng tiễu phỉ vậy ta từ chối là bất kính. Lại đây, cáo từ thúc phụ đi!
Gã bế đứa con nuôi Nhạc Vân cáo từ Lý Diên Khánh. Nhạc Vân bập bẹ chào hắn, học phụ thân chắp tay, khiến cho tất cả mọi người đều phì cười.
Lý Diên Khánh lấy ra một viên minh châu, cười tủm tỉm đưa cho nó:
- Đây là lễ vật nhị thúc cho con, thích không?
- Thích lắm!
Nhạc Vân vui vẻ cầm chặt viên minh châu lấp lánh, không chịu buông ra. Nhạc Phi giật nảy mình:
- Diên Khánh, cái này quá quý giá, không thể cho nó.
- Cái gì mà quý giá với không quý giá. Chỉ là chút tâm ý thôi. Quà gặp mặt cho trẻ con. A Quý cho thì ngươi nhận, ta cho thì không nhận à?
- Ta không có ý đó. Được rồi. Đa tạ hảo ý của hiền đệ!
- Vậy mới phải chứ! Đúng rồi, chuyện ta nói với ngươi ở phủ Chân Định ấy, ngươi cứ suy nghĩ kỹ một chút. Ta rất nghiêm túc.
Ở phủ Chân Định, Lý Diên Khánh đã từng đề nghị Nhạc Phi đưa phụ mẫu tới trang viên của phụ thân hắn ở Ngạc Châu. Hắn sẽ cung cấp nhà ở và đất đai. Đề nghị này khiến cho Nhạc Phi cực kỳ rung động, hắn biết đại bộ phận thôn dân Lý Văn đều đã bỏ đi, ngay cả Vương Quý cũng đã mua không ít đất đai ở Hàng Châu và Ngạc Châu.
Quan trọng hơn là, sau chuyến kiểm tra này, hắn đã chính mắt nhìn thấy biên phòng Đại Tống hoang phế, nếu người Nữ Chân đánh đến Hà Bắc, ắt bách tính Hà Bắc sẽ gặp cảnh lầm than, chuyển người nhà tới nơi phương nam an toàn hơn có lẽ là một hành động sáng suốt.
Nhạc Phi vẫn nhớ, khi còn bé Lý Diên Khánh đã nói mọi rợ Nữ Chân sẽ ngày một mạnh hơn, sớm muộn gì cũng sẽ tấn công Đại Tống. Hiện giờ xem ra lời tiên đoán của hắn đã được chứng thực từng ngày. Nhạc Phi cũng giống với Vương Quý, hoàn toàn tin tưởng Lý Diên Khánh.
Nhạc Phi cười nói:
- Cảm tạ ý tốt của hiền đệ, quay về ta sẽ bàn bạc với phụ mẫu. Nếu phụ mẫu đồng ý, ta sẽ mau chóng xuôi nam, tới đó ta sẽ đến Kinh thành tìm ngươi.
- Được. Ta sẽ ở Kinh thành chờ ngũ ca quang lâm!
Nhạc Phi từ biệt đoàn người, một mình đưa theo đứa trẻ đi theo hướng đông nam. Gã không đi quan đạo về huyện thành mà theo một con đường nhỏ khác về thẳng thôn Canh Vương.

Lý Quý nhìn theo bóng lưng Nhạc Phi xa dần, hâm mộ nói:
- Vẫn là ngũ ca may mắn mà, không ngờ lại nhặt được một đứa con trai về!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tiểu tử ngươi cũng cố gắng hơn chút đi, lần sau ta hy vọng cũng có thể nhìn thấy con ngươi.
Đoàn người cười ha hả. Đội ngũ lại tiếp tục xuôi nam, tăng tốc tới huyện Thang Âm.

Buổi chiều ngày mồng mười, Lý Diên Khánh về đến Kinh thành. Một ngày trước đó, hai đội kiểm tra khác đã về tới nơi, nhưng hắn cũng không mắc lỗi gì, ít nhất vẫn kịp quay về trong thời gian quy định.
Trong phòng chủ quan Quân Giám, Phạm Trí Hư lật xem báo cáo chính thức của Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh đứng bên cạnh, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện mở miệng làm mất tập trung chủ quan.
- Không tệ! Rất tỉ mỉ xác thực, còn kỹ càng hơn hai phần báo cáo trước nhiều. Có phần báo cáo này của ngươi, ta có thể báo lên Thiên tử rồi.
Phạm Trí Hư lại lật bản thảo báo cáo bên cạnh, gật đầu nói:
- Giao cả biên bản cho ta đi! Ngươi còn gì muốn nói?
Lão nhận ra Lý Diên Khánh đang muốn nói gì đó lại thôi.
- Bẩm Tướng Quốc, lần kiểm tra này khiến người ta nhìn mà giật mình. Có thể nói, căn bản cuộc bắc phạt chưa được chuẩn bị gì cả, quân lương không đủ, quân giới vật chất không chỉ thiếu nghiêm trọng về số lượng, mà đều là đồ cổ từ mấy chục năm trước, thậm chí cả trăm năm trước, không dùng được nữa rồi. Với số lượng hậu cần này mà đi bắc phạt, chắc chắn chúng ta sẽ thảm bại. Khẩn cầu Tướng Quốc thuyết phục Thiên Tử tạm dừng kế hoạch bắc phạt.
Phạm Trí Hư trầm ngâm một lát, trả lời:
- Khi ngươi đi Hà Bắc kiểm tra, sứ giả nước Liêu đã cầu kiến Thiên Tử. Bọn họ nguyện ý từ bỏ cống nạp hàng năm, cũng nguyện ý trả thổ địa U Vân cho Đại Tống. Với điều kiện là hai nhà Tống Liêu kết hợp kháng Kim. Kết quả đã bị Thiên Tử từ chối thẳng thừng. Thiên Tử đã quyết định đơn phương xóa bỏ minh ước Đàn Uyên, không hợp thương với nước Liêu nữa. Hiện giờ, để thuyết phục Thiên Tử tạm dừng kế hoạch bắc phạt chỉ sợ rất khó.
- Nhưng Thiên Tử cũng không biết tình trạng chuẩn bị chiến tranh tệ hại như thế. Nếu ngài biết, chí ít sẽ bổ sung thêm, sẽ không vội vàng xuất chiến như vậy. Việc quan hệ tới quốc vận Đại Tống, không thể coi như không quan trọng được.
Phạm Trí Hư khẽ gật đầu:
- Được. Chờ ta tập hợp xong ba bản báo cáo sẽ thuyết phục Thiên Tử. Lần này thời gian đi kiểm tra Hà Bắc rất ngắn, nhiệm vụ cũng nặng, ngươi thực sự vất vả rồi. Quay về nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi.
- Ty chức đã gặp một nhóm phỉ ở Từ Châu, cần cho binh sĩ một vạn năm ngàn quan tiền thưởng. Thỉnh cầu Tướng quốc…
- Chuyện này không lớn. Trước hết ngươi viết báo cáo gửi Xu Mật Viện phê chuẩn đi, sau khi Chính Sự Đường bàn bạc liền có thể thực hiện. Đoán chừng là chỉ trong hai hôm thôi. Chuyện này ta có thể đảm bảo, ngươi không cần lo lắng.
- Đa tạ Tướng quốc. Ty chức cáo lui!
Lý Diên Khánh thi lễ rồi chậm rãi lui xuống, ra tới cửa, hắn chần chừ một chút, lại dừng bước quay đầu lại nói:
- Phạm Tướng quốc không cảm thấy đề nghị của nước Liêu rât tốt sao?
- Ngươi muốn nói tới đề nghị gì?
- Hai nước Tống Liêu liên minh kháng Kim!
Phạm Trí Hư cười khổ. Suy nghĩ này, sứ giả nước Liêu dám nghĩ thì cũng thôi đi, chứ quan viên Đại Tống nào nhắc đến không bị nước bọt dìm chết mới lạ. Trong triều, quan viên phản đối bắc phạt quả thực không ít, bao gồm cả chính lão, nhưng tán thành việc kết minh với Liêu kháng Kim thì không có một ai.
- Lời này nói giỡn thì được, nếu ngươi coi là thật, ngay cả ta cũng không có cách nào bảo vệ ngươi!
Lý Diên Khánh âm thầm thở dài. Tống Liêu cừu hận thậm sâu, đã trở thành nhận thức chung của cả nước, rất khó thay đổi. Hắn đành thi lễ bước đi.
Không bao lâu sau, Tần Cối vào phòng, khom người thi lễ:
- Ty chức tham kiến Tướng quốc!
Phạm Trí Hư lấy ba bản báo cáo ra đưa cho y:
- Ngươi tổng kết ba bản báo cáo này làm một đi, không được thay đổi bất kể nội dung nào bên trong. Ngoài ra, sao thêm một phó bản. Trước ngày mười bảy giao cho ta, hẳn là đủ thời gian.
Bởi vì có ba ngày tết Nguyên Tiêu, nên trên thực tế chỉ có bốn ngày, có điều, với Tần Cối chừng này cũng đủ. Y vội vàng nói:
- Ty chức nhất định giao ra đúng hạn.
- Phần báo cáo này rất quan trọng, thuộc về tuyệt mật. Ngươi phải giữ cho cẩn thận, nhất định không được để lộ ra ngoài.
- Ti chức sẽ cẩn thận.
Tần Cối đón lấy báo cáo rồi lui ra. Phạm Trí Hư thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rời quân Giám sở, quay về Tri Chính các.
Bình thường Tổng quản đại nội Lý Ngạn rất ít khi xuất cung. Y không như Lương Sư Thành có phủ ở bên ngoài, hàng ngày được trể về phủ của mình. Thời gian y nổi lên mới không lâu, còn thiếu kinh nghiệm nhưng dã tâm cùng với sự tham lam của y lại vượt xa Lương Sư Thành.
Thật ra cũng khó trách. Hoạn quan không như người bình thường, không có vợ con, mất đi rất nhiều niềm vui nhân sinh vì vậy mà quyền lực và tiền tài trở thành thứ mà rất nhiều hoạn quan theo đuổi. Lý Ngạn cũng vậy. Khi y trở thành quân cờ mà Triệu Cát dùng để chế ngự Lương Sư Thành, dã tâm cùng sự tham lam của y lập tức tăng nhanh.
Mặc dù Lý Ngạn không có nhiều cơ hội xuất cung nhưng nếu có lợi, y vẫn chấp nhận khiêm tốn, miễn cưỡng xuất cung một chuyến.
Giữa trưa, trong một căn phòng xa hoa ở tầng ba của Phàn lâu, Lý Ngạn vừa ngồi uống trà vừa nhấm nháp chút điểm tâm. Y không có hứng thú đối với trà kỹ xinh đẹp ở bên. Có điều y khá mong đợi đối với chuyện có được trong ngày hôm nay.
Ngồi đối diện với y là Lương Chí – thứ sử Đăng Châu. Lương Chí là em của Lương Phương Bình. Chức thứ sử của y chỉ là hư quan, bình thường không có việc gì cho nên y trở thành người liên lạc của Lương Phương Bình tại kinh thành.
Hôm nay, y được Lương Phương Bình ủy thác tới đây mua chuộc Lý Ngạn. Dĩ nhiên Lý Ngạn cũng không phải ai mời cũng đồng ý. Y biết rõ hiện tại Lương Phương Bình đang gặp nguy hiểm, cũng biết những năm qua, gã vớ được khá nhiều.
Lý Ngạn thấy Lương Chí ngập ngừng mấy lần định nói nhưng lại thôi liền khoát tay để trà kỹ lui ra. Hai đứa thị nữ cùng với nhạc sư ở bên cạnh cũng ra ngoài. Lý Ngạn cầm chiếc khăn trắng xoa tay rồi sau đó lên tiếng hỏi:
- Lương thứ sử tìm ta có chuyện gì?
- Là thế này, người của Quân giám sở tới Hà Bắc có lẽ kết quả giám sát không có lợi cho huynh trưởng của ta. Huynh trưởng ta khẩn cầu Đại tổng quản nói giúp một chút với Thiên tử.
Lý Ngạn nở nụ cười:
- Chỉ sợ Lương thứ sử tìm nhầm người rồi. Chuyện này nên đi tìm Lương thái phó. Theo ta được biết, chuyện này do Lương thái phó thuyết phục Thiên tử, muốn hóa giải thì phải đi tìm người khởi xướng.
- Tiếng nói của Đại tổng quản rất quan trọng, huynh trưởng ta là người của Vương tướng công, làm sao lại đi tìm Lương thái phó được?
- Vậy đi tìm Vương tướng công cũng được, y cũng nắm thực quyền.
- Ti chức đã đi tìm Vương tướng công nhưng quan trọng vẫn là Thiên tử. Vương tướng công không giúp gì được.
Nói xong, y lấy một tờ khế nhà đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Lý Ngạn. Lý Ngạn cũng chẳng khác khí cầm tờ khế nhà lên xem thì thấy đó là căn nhà rộng mười mẫu của Lương Sư Bình ở bên bờ sông Kim Thủy, giá trị ít nhất ba mươi vạn quan. Phải nói y tương đối hài lòng với cái giá tiền này tuy nhiên đối với một Đô Chuyển Vận sứ Hà Bắc mà một năm có thể vớt được mấy chục vạn quan thì chút tiền này vẫn chưa đủ.
Y liền cầm tờ khế nhà đẩy trở lại:
- Việc này liên quan tới kế bắc phạt của Thiên tử, chỉ sợ ta bất lực.
Lương Chí nghe mà ngây dại, một căn nhà giá trị ba mươi vạn quan tiền mà vẫn còn chưa hài lòng thì Lý Ngạn còn muốn gì? Ngay cả Vương phủ mà y cũng chỉ tốn mười vạn quan tiền và một vạn lượng bạc.
Lý Ngản thấy Lương Chí không phản ứng liền đứng dậy nói:
- Buổi chiều ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được.
Lương Chí luống cuống vội vàng hỏi:
- Vậy Đại tổng quản muốn bao nhiêu?
Lý Ngạn quay đầu liếc mắt nhìn y rồi giơ hai ngón tay:
- Ít nhất cũng phải thêm hai mươi vạn quan tiền. Thiếu một xu cũng không được.
- Cái này… ta cần phải xin chỉ thị của huynh trưởng. Hai ngày nữa, ta sẽ có một câu trả lời chắc chắn với Lý tổng quản.
Lý Ngạn cười lạnh, quay người nghênh ngang rời đi. Lương Chí ngây người ở trong phòng, không biết phải làm thế nào. Cái tên Lý Ngàn này đưa ra cái giá quá độc ác. Rất lâu, y mới thở dài, cầm tờ khế nhà lên rồi vội vàng trở về phủ. Y phải lập tức gửi bồ câu cho huynh trưởng để xin chỉ thị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận