Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 148: Tam Nương Lý gia.

Chương 148: Tam Nương Lý gia.Chương 148: Tam Nương Lý gia.
Hai huynh đệ nhất trí cho rằng, truy cứu thôn Lý Văn không có bất kỳ chứng cớ nào, rất có thể không giải quyết được gì, vậy còn không bằng lợi dụng bản khế ước này truy cứu trách nhiệm của Lý Văn Quý, để Lý Văn Quý bồi thường hết thảy tổn thất. Huống hồ cái chết của phụ thân có liên quan trực tiếp tới Lý Văn Quý, Lý Văn Quý sao có thể đặt mình bên ngoài?
Trương Mục nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngươi muốn độc bá tài sản gia tộc, để phụ thân ta thu thập tộc nhân thôn Lý Văn thay ngươi, làm điều kiện, ngươi đáp ứng bán tháo mảnh đất Hồng Lâm kia cho phụ thân ta, kết quả xảy ra án mạng, ngươi đạt được mục đích, liền muốn bội ước không nhận nợ, mua hung thủ ám sát phụ thân ta.
Lý Văn Quý tức giận thiếu chút nữa ngất đi. Trương Mục này ăn nói lung tung, nói giống như thật. Lão vội vàng hành lễ nói với Tưởng Đại Đạo:
- Xin Huyện quân đừng nghe người này nói hươu nói vượn, chính họ không tìm thấy hung thủ giết người, lại muốn chụp mũ lên đầu ta, ta và Trương Quân Bảo thương nghị mua bán đất đai là không sai, nhưng ta làm sao lại giết hắn chứ?
- Vậy ngươi nói Trương Quân Bảo là do người nào giết?
Lý Văn Quý chỉ Lý Diên Khánh bên cạnh:
- Ta dám khẳng định, Trương Quân Bảo nhất định bị Lý Diên Khánh giết chết!
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Lý Văn Quý, ngươi bây giờ là chó cùng rứt giậu sao? Nhìn thấy người liền cắn loạn, đêm qua ta ở huyện thành, ta có nhân chứng!
Mạc Tuấn bên cạnh cũng nói:
- Tối qua Lý Giải Nguyên quả thực ở huyện thành, ta có thể chứng minh, tối qua ta còn tìm hắn hỏi thăm tình tiết vụ án Lý Diên Hổ.
Lý Văn Quý lập tức cứng họng, nói không ra lời.
Mặt Tưởng Đại Đạo lộ vẻ căm hận, lạnh lùng nói với Lý Văn Quý:
- Vì thôn tính tài sản gia tộc, dĩ nhiên cấu kết người ngoài đối phó tộc nhân của mình, loại Tộc trưởng này bản Huyện lần đầu trông thấy, xem ra bản án Lý Diên Hổ ngươi cũng là thủ phạm chính, bản Huyện dĩ nhiên lại để lọt ngươi.
Lúc này, Lý Đại Ấn bỗng nhiên giơ tay:
- Khởi bẩm Huyện quân lão gia, tiểu dân có thể làm chứng, Lý Văn Quý này thực sự có qua lại với Tống Giang Sơn Đông!
Trong viện lập tức xôn xao, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Đại Ấn. Đôi mắt Lý Văn Quý trừng lớn, giận dữ hét:
- Lão tặc, Tống Giang tại Sơn Đông, ta lại có liên hệ gì với hắn?
- Lần trước không phải ngươi bán lương thực gia tộc cho hắn sao? Những người kia đến từ Sơn Đông, ngươi giấu diếm được ai?
Lý Văn Quý giận dữ nghiến răng, vội vàng giải thích với Tưởng Đại Đạo:
- Ta có bán một số lương thực, nhưng những người này tuyệt đối không phải Tống Giang gì đó, ta không biết Tống Giang là ai, Lý Đại Ấn này rõ ràng đang vu hãm ta!
Tưởng Đại Đạo lại không để ý tới lão, vội hỏi Lý Đại Ấn:
- Sao ngươi biết bọn họ là Tống Giang?
Lý Đại Ấn dập đầu nói:
- Lúc đầu tiểu dân không biết Tống Giang là ai, lúc tết Thổ Địa tháng hai năm nay tiểu dân đi trấn Trương Tập làm việc, kết quả gặp được một đám hán tử Sơn Đông cầm đao, họ ở tại khách sạn trấn Trương Tập, người nào cũng hung thần ác sát, ta nghe thấy có người trong số họ gọi là Tống Giang, còn có hán tử gọi là Nguyễn Tiểu Ngũ, họ nói mình tới từ Lương Sơn Bạc, họ hỏi ta Lý Văn Quý ở chỗ nào? Ta nói ở trong huyện, họ liền uy hiếp ta, để ta coi như không nghe thấy gì.
- Sau đó thì sao?
Tương Đại Đạo cảm thấy cực kỳ hứng thú.
- Hai tháng trước ta lại thấy đám ác nhân, họ đang vận chuyển lương thực Lý gia chúng ta, trong đó là Tống Giang và Nguyễn Tiểu Ngũ nhìn thấy lần trước, đám người này quá hung hăng, ta sợ bị trả thù, vẫn không dám nói chuyện này, cuối cùng ta lại hại chết con ta, con trai ta chết thực thê thảm!
Lý Đại Ấn lại gào khóc.
Mạc Tuấn khẽ nói với Tri Huyện Tưởng Đại Đạo:
- Một lão nông ở nông thôn, chắc chắn hắn không biết đám người Tống Giang Nguyễn Tiểu Ngũ, ta cảm thấy có thể tin được. Nếu như Huyện quân vẫn chưa yên tâm, chi bằng tới khách sạn trấn Trương Tập kiểm tra một chút, xem lúc tết Thổ Đại có mấy người này trú lại nơi đó hay không, sẽ biết thật giả.
Tưởng Đại Đạo cảm thấy có đạo lý, liền để Đô Đầu mang theo hai tên bộ khoái tới khách sạn trấn Trương Tập điều tra. Lúc này Lý Văn Quý tức hổn hển, xông lên muốn đấm Lý Đại Ấn, lại bị nha dịch giữ chặt lại. Tưởng Đại Đạo trầm mặt xuống:
- Lý Văn Quý, ngươi dám làm càn trước mặt bản Huyện?
Lý Văn Quý gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, quỳ xuống giải thích với Tưởng Đại Đạo:
- Khởi bẩm Huyện quân, tiểu dân bán lương thực cho một đám con buôn lương thực, tiểu dân chỉ biết người dẫn đầu họ Mao, tuyệt đối không phải Tống Giang cái gì, tiểu dân không có bất cứ liên quan nào tới bọn hắn!
Lúc này Lý Chân và Lý Hồng cũng quỳ xuống nói:
- Huyện quân, chúng ta có thể làm chứng, Lý Văn Quý quả thực tự mình bán lương thực gia tộc cho một đám hán tử Sơn Đông, chỉ là không biết có phải Tống Giang hay không.
Lý Đại Quang ở trong đám người xem náo nhiệt bỗng nhiên cũng chạy ra:
- Huyện quân, ta cũng có thể chứng minh, Lý Văn Quý quả thực có liên hệ với Tống Giang Sơn Đông, có một lần hắn còn khoe khoang với ta, nói hắn biết rất nhiều hảo hán Sơn Đông, muốn giết người dễ như trở bàn tay!
Tất cả mọi người ở đây trợn mắt há mồm, Lý Đại Quang này lại trở mặt. Lý Văn Quý tức tới tái mặt, chửi ầm lên:
- Vương bát đản, ta từng nói qua Tống Giang lúc nào?
Lý Đại Quang mắt thấy Lý Văn Quý phải xui xẻo, gã sợ mình bị tộc nhân thanh toán, tại thời điểm mấu chốt, gã không chút do dự bỏ đá xuống giếng.
Lý Đại Quang hiên ngang lẫm liệt hừ một tiếng:
- Mặc dù ngươi là Tộc trưởng của ta, nhưng ta không thể vi phạm lương tâm của mình, lời ngươi nói sau khi uống say có lẽ ngươi không nhớ được, nhưng ta nhớ rõ ràng.
- Có câu quân pháp không nể người thân!
Mạc Tuấn tán dương từ trong đáy lòng, lại thấp giọng nói với Tưởng Đại Đạo:
- Không phải Huyện quân luôn phát sầu không có chiến tích sao? Công lão có sẵn ngay ở chỗ này, nhân chứng vật chứng đều đủ, còn có tài vật có thể hiến cho Đồng Thái Úy, tin tưởng Đồng Thái Úy nhất định sẽ rất hài lòng hành động của Huyện quân, thăng quan nằm trong tầm tay.
Tưởng Đại Đạo vốn còn hoài nghi tên của Tống Giang là vu oan, nhưng mấy câu của Mạc Tuấn bỗng nhiên nhắc nhở gã, đây là cơ hội tốt cỡ nào, gã lại không hề nghĩ tới?
Gã vuốt vuốt râu quai nón dưới cằm tự nhủ:
- Xem ra lần này ta đến trấn Lộc Sơn không sai, thân hào nông thôn Lý Văn Quý cấu kết Tống Giang, bán lương thực cho loạn phỉ Lương Sơn, có hiềm nghi mưu phản.
Gã lập tức ra lệnh hai bên:
- Bắt Lý Văn Quý lại, mang về huyện thẩm vấn, nhân chứng và nguyên cáo khác cũng mang về huyện.
- Huyện quân, tiểu dân oan uổng, oan uổng nha!
Lý Văn Quý bị bắt trói lại, gấp đến độ hô to, lại không ai để ý tới lão. Lúc này lão nhìn thấy Lý Diên Khánh, thấy hắn đang lạnh lùng nhìn lão, trong mắt tràn ngập trào phúng và cừu hận. Lý Văn Quý bỗng nhiên hiểu được, hét lớn:
- Lý Diên Khánh, hóa ra là ngươi đang giở trò quỷ, nhất định là ngươi, là ngươi bày kế hãm hại ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận