Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 244: Thi đấu cung mã (hai mươi mốt) (2)

Chương 244: Thi đấu cung mã (hai mươi mốt) (2)Chương 244: Thi đấu cung mã (hai mươi mốt) (2)
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, giao ngựa và binh khí cho binh sĩ, rảo bước đi theo viên quan nọ lên khán đài. Lúc này, Tiêu Ngạn Kiên đã dẫn theo võ sĩ Tây Hạ phẫn nộ rời đi. Bọn họ thua rồi, không thể làm gì, chỉ có thể xám xịt bỏ chạy.
Triệu Cát cao hứng cười lớn, liên tục nói với bách quan xung quanh:
- Đây là trận tranh tài đặc sắc nhất trẫm từng xem từ khi đăng cơ, đã xả được cơn giận cho trẫm!
Thái Kinh vạn phần dối trá cười nịnh hót:
- Chính là vì có quyết sách anh minh của Bệ hạ, Lý Diên Khánh mới có thể phát huy đến dũng mãnh phi thường như thế. Đây là hồng phúc của Bệ hạ!
Chúng thần nhao nhao tán tụng Thiên tử là vua một nước lớn, võ đức kiêm toàn, mới là gốc rễ của thắng lợi.
Triệu Cát nghe mà mát cả ruột, trên thực tế, lão cũng cảm thấy quyết định của mình thật anh minh. Để Tây Hạ bắn trước vừa có phong độ nước lớn lại bảo vệ được thắng lợi cuối cùng. Lão có cảm giác mình cũng tham gia vào đó, trong lòng lại thêm thỏa mãn.
Lúc này, thị vệ dẫn theo Lý Diên Khánh bước nhanh tới. Hắn quỳ xuống hành lễ:
- Học sinh Lý Diên Khánh tham kiến Hoàng đế Bệ hạ. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Triệu Cát tươi cười khoát tay:
- Lý Thiếu khanh bình thân!
- Tạ ơn Bệ hạ!
Lý Diên Khánh cũng không phải bạch đinh binh thường, hắn có thân phận học sinh, tới một mức độ nào đó cũng là môn sinh Thiên tử. Hắn có thể diện kiến Thiên tử.
Triệu Cát mỉm cười:
- Trẫm đã từng nghe Gia Vương nhắc tới ngươi, nói ngươi không chỉ đạt giải nguyên Tương Châu vào năm ngoái mà còn có tiễn thuật cao cường. Chỉ là trẫm không ngờ ngươi có thể vô địch thi đấu cung mã, tiễn thuật có thể xưng là độc bộ thiên hạ. Văn võ toàn tài như vậy đúng là hiếm thấy, cũng là may mắn của Đại Tống ta!
- Khởi bẩm Bệ hạ, học sinh cũng chỉ am hiểu tiễn thuật, các môn võ nghệ khác chỉ qua quít bình bình.
- Thư pháp của ngươi là học theo thiếp nào?
Triệu Cát đổi đề tài từ võ sang văn.
- Từ nhỏ học sinh đã tập viết theo thiếp chữ của Tô Hoàng.
Triệu Cát gật gật đầu:
- Chữ của Tô Hoàng khí lớn hùng hậu, thực sự là đại gia, nhưng chỉ học người không thể hiện được cá tính. Trẫm tự sáng tạo ra thể chữ sấu kim, cũng có phong cách riêng, để trẫm sẽ đưa cho ngươi một bản thiếp chữ!
Không có sự đồng ý của lão, không ai dám tùy ý học theo thể chữ sấu kim của lão. Đây là Triệu Cát chuẩn cho Lý Diên Khánh học theo thể chữ của mình, thật ra cũng không có ý gì, chỉ là lão cảm thấy vui thôi.
Mặc dù không có hứng thú gì, nhưng Lý Diên Khánh cũng không dám tỏ thái độ, đành tạ ơn:
- Học sinh tạ ơn Bệ hạ trọng thưởng!
- Lần này ngươi vô địch đại hội cung mã, trẫm nên phong quan cho ngươi mới phải. Không biết ngươi có hứng thú với quân đội không?
Đồng Quán giật nảy mình. Lý Diên Khánh chính là quân cờ để cho lão nhúng tay vào triều đình, sao có thể tòng quân? Lão vội vàng nhìn hắn, ra hiệu hắn đừng đồng ý.
Thật ra, cho dù lão không nhắc nhở, hắn cũng sẽ không định tòng quân. Dựa vào ân trạch của Thiên tử, không có vốn liếng khoa cử tự thân, làm quan rất khó thăng tiến.
Hắn khom người thưa:
- Học sinh tuổi còn nhỏ, không nên làm quan. Học sinh đã quyết định năm sau sẽ tham gia khoa cử, xin Bệ hạ ân chuẩn!
Triệu Cát cười nói:
- Không cần lấy cớ tuổi nhỏ. Đại Tống luôn coi trọng thần đồng. Tướng quốc Yến Thủ mười bốn tuổi xuất thân đồng tiến sĩ, bổ làm chính tự tỉnh. Thái Bá bảy tuổi lấy được xuất thân tiến sĩ, được nhập Đông cung làm thư đồng. Còn có các danh thần như Lý Thục, Dương Ức, đều nhập sĩ năm mười một mười hai tuổi. Nếu ngươi đồng ý, trẫm sẽ ban cho ngươi xuất thân đồng tiến sĩ, bổ chính tự tỉnh. Ý ngươi thế nào?
Chính tự tỉnh là vào cung làm thư đồng, hầu Hoàng tử đọc sách, còn thuận tay dạy cho họ chút cung tiễn. Triệu Cát thấy mấy Hoàng tử đều sùng bái Lý Diên Khánh nên có lòng để cho hắn vào cung.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu:
- Học sinh vô cùng cảm kích ân trọng của Bệ hạ. Nhưng tham gia khoa cử là nguyện vọng mấy đời của tổ phụ, phụ thân học sinh, cũng là chí hướng từ nhỏ của học sinh. Xin Bệ hạ thành toàn!
Hoàng đế triều Tống có một ưu điểm là cực kỳ khoan dung với thần tử, tuyệt đối sẽ không động chút là trở mặt nổi giận. Đại thần triều Tống cũng không cảm thấy gần vua như gần cọp, cho nên Lý Diên Khánh từ chối khéo cũng không khiến cho Triệu Cát nổi giận. Lão vui vẻ cười nói:
- Ngươi đã có chí lớn, vậy trẫm thành toàn cho ngươi. Cho phép ngươi tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau!
- Tạ ơn Bệ hạ thành toàn!
Triệu Cát nghĩ nghĩ, lại nói:
- Ngươi không muốn làm quan, vậy trẫm phong cho phụ thân ngươi hàm Võ Đức Lang, thưởng ngàn lượng bạc, ban thưởng một tòa trạch, khen ngợi y đã dạy dỗ ra một nhi tử ưu tú như vậy cho trẫm!
- Thần thay cha tạ long ân Bệ hạ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận