Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 886: Vương tử Nữ Chân.

Chương 886: Vương tử Nữ Chân.Chương 886: Vương tử Nữ Chân.
Lúc này trong thành Thái Nguyên vẫn còn đang thực hiện lệnh giới nghiêm, trên đường phố toàn là kỵ binh tuần tra. Quan Thắng và Hoa Vinh suất lĩnh năm ngàn binh sĩ đến từng nhà điều tra quân Kim trốn trong thành. Trước mắt đã bắt được hơn tám trăm người, đang giam giữ trong quân doanh chờ xử trí.
So với hai năm trước, thành Thái Nguyên đã cũ nát hơn nhiều, nhất là phụ cận phía bắc thành, gần như đã trở thành phế tích. Quân Kim giết vào Thái Nguyên, phóng lửa đốt thành, cả một vùng kiến trúc phía bắc gần như bị thiêu hủy hết, đến nay vẫn chưa thể khôi phục.
Năm đó, Lý Diên Khánh tọa trấn Thái Nguyên. Trong thành Thái Nguyên có hơn một triệu cư dân, về sau, một phần được sơ tán đi Ba Thục và Quan Trung, cũng có không ít nhà giàu di chuyển tới hai đường Kinh Hồ ở phía nam. Sau khi quân Kim công phá Thái Nguyên, dân chúng thương vong rất nhiều, cộng thêm nhân khẩu mới của hai năm nay, hiện giờ cả thành Thái Nguyên chỉ có hai mươi vạn người, bằng hai phần mười khi cường thịnh nhất.
Cho dù hiện giờ đang trong tình trạng giới nghiêm, nhưng cũng nhìn ra được bầu không khí lạnh lẽo vắng vẻ trong thành. Cửa hàng rách nát, trăm nghề tiêu điều, có rất nhiều kiến trúc có dấu hiệu cũ nát thiếu tu sửa, cả tòa thành đều âm trầm, cảnh phồn hoa đã không còn tồn tại.
Lý Diên Khánh vào phủ nha Thái Nguyên, trong một gian phòng giam lâm thời, thấy gã Vương tử nước Kim vừa bắt được, Hoàn Nhan Tông Nhã. Gã chừng gần ba mươi tuổi, dáng người thấp, thô, to, râu quai nón khá là khí thế. Gã đang nhắm mắt ngồi ở đầu giường. Lý Diên Khánh đi vào, bỗng gã mở to mắt, ánh mắt lóe ra lăng lệ, lạnh lùng nói:
- Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!
Lý Diên Khánh cũng không ngờ được đối phương nói Hán ngữ lưu loát như thế, thản nhiên nói:
- Ta là Lý Diên Khánh, có tư cách chưa?
Ánh mắt Hoàn Nhan Tông Nhã lóe lên kinh ngạc, trầm mặc thật lâu mới nói:
- Nếu muốn giết ta thì ra tay sớm một chút đi! Nhờ ngươi đưa đầu ta cho phụ thân, ông ấy sẽ cảm kích ngươi!
Lý Diên Khánh cười lạnh:
- Ngươi không cần thăm dò. Ta có thể nói công khai luôn với ngươi. Ta sẽ không giết ngươi. Ta có thể dùng ngươi để đổi lấy mấy Vương tử Đại Tống. Ta Tin tưởng phụ thân ngươi sẽ rất tình nguyện trao đổi.
Hoàn Nhan Tông Nhã lắc đầu:
- Phụ thân ta hy vọng ta có thể chết như một dũng sĩ. Vậy mới có tôn nghiêm!
Lý Diên Khánh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn chết sao?
Hoàn Nhan Tông Nhã im lặng. Dù gã vẫn tìm cách tự sát, nhưng trước mắt Lý Diên Khánh có thể quyết định sự sống cái chết của mình, gã cũng không dám xem thường sống chết.
Lý Diên Khánh nhìn gã chăm chú nửa ngày mới nói:
- Không có phụ thân nào lại muốn nhìn thấy thủ cấp của nhi tử mình. Trong mắt phụ thân ngươi, Vương tử triều Tống như rác rưởi. Trong mắt ta, Vương tử nước Kim cũng như rác rưởi thôi. Chuyến trao đổi này không có trở ngại gì. Ta tin tưởng đến mùa xuân sang năm ngươi sẽ được tự do.
Dứt lời, hắn quay người bước đi ra ngoài.

Tin tức quân Kinh Triệu công chiếm Thái Nguyên được truyền tới Hoàn Nhan Tà Dã vào ba ngày sau đó. Lúc này, quân Kim tấn công Trung Nguyên đã tạm rút về Tương Châu, lưu thủ Đông Kinh do Đỗ Sung đảm nhiệm. Tông Trạch bị ép, không còn cách nào khác, đành suất lĩnh ba vạn quân đội tấn công phủ Ứng Thiên, phản công quân Kim đường đông.
Ầm!
Trong đại trướng có tiếng vỡ vụn liên tiếp. Lại là một bình hoa bị Hoàn Nhan Tà Dã đập vỡ. Mười mấy tên lính đứng gác bên ngoài không tự chủ được hơi run rẩy. Bọn họ có thể cảm nhận được cơn tức giận của Đô nguyên soái.
- Vô dụng! Bại hoại! Chết cũng không đáng tiếc!
Trong phòng vọng ra tiếng Hoàn Nhan Tà Dã gào thét mắng chửi.
Hoàn Nhan Tông Vọng bước vội tới trước đại trướng, thấy Hoàn Nhan Đô Mẫu, Hoàn Nhan Tông Bật, Da Luật Dư và Lương Phương Bình đều đang đứng cúi đầu. Gẫ hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao Đô Nguyên soái lại tức giận như vậy?
Hoàn Nhan Đồ Mẫu thở dài:
- Thái Ngueyen bị quân Kinh Triệu công chiếm.
Hoàn Nhan Tông Vọng kinh hãi:
- Làm sao lại như vậy? Quân đội của Hoàn Nhan Lâu Thất đâu rồi?
- Hoàn toàn không có tin tức từ Hoàn Nhan Lâu Thất. Chúng ta nghi ngờ đội quân đó đã bị quân Tống tiêu diệt hết.
- Cái này…không thể. Trong đó có hai vạn kỵ binh Nữ Chân tinh nhuệ nhất mới được điều đến từ phủ Đại Đồng mà. Quân Tống không thể đánh thắng đội quân này.
Hoàn Nhan Tông Vọng kiên quyết không chịu tin rằng quân đội của Hoàn Nhan Lâu Thất đã bị toàn diệt. Nhưng gã cũng không có cách nào giải thích được vì sao quân Tống lại chiếm được Thái Nguyên.
Có tiếng của Hoàn Nhan Tà Dã trong trướng vọng ra:
- Các ngươi vào cả đi!
Mấy người vào trong vương trướng. Vương trướng của Hoàn Nhan Tà Dã rộng chừng ba mươi mẫu, đỉnh cao ba trượng, là một trong những doanh trướng lớn nhất nước Kim. Trong doanh trướng, ngay chính giữa bày một địa đồ Đại Tống khắc bằng gỗ, Hoàn Nhan Tà Dã đang xanh mặt đứng trước địa dồ, chằm chằm nhìn bản đồ thành Thái Nguyên.
- Đô Nguyên soái, chính xác có bao nhiêu quân Tống công chiếm thành Thái Nguyên?
Câu hỏi này của Hoàn Nhan Tông VỌng rất quan trọng. Toàn bộ đại quân trong thành Thái Nguyên đều đã phát ra, trước mắt trong thành chỉ có năm ngàn quân thủ thành. Quân Tống phát ra một đội binh lính cũng cso thể chiếm được Thái Nguyên. Nếu chỉ là kỳ binh công kiếm Thái Nguyên thì vấn đề cũng không lớn, nhất định quân đội của Hoàn Nhan Lâu Thất vẫn còn đang kịch chiến với quân Tống ở Thiểm Tây lộ. Hành vi đánh lén này không đáng gì, không cần quá để ý.
Nhưng nếu chủ lực quân Tống công chiếm Thái Nguyên, vậy vấn đề sẽ nghiêm trọng. Rất có thể quân đội của Hoàn Nhan Lâu Thất đã bị diệt hết.
Hoàn Nhan Tà Dã lạnh lùng nhìn địa đồ nửa ngày mới trả lời:
- Chính là tình huống ngươi lo lắng nhất. Lý Diên Khánh tự mình dẫn đại quân công chiếm Thái Nguyên. Quân Tống có ít nhất ba vạn người trở lên. Tin tức xác thực.
Hoàn Nhan Tông Vọng ngây ra nửa ngày mới lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ quân đội của Lâu Thất cũng bị tiêu diệt hết rồi sao?
- Chúng ta không biết tình hình bên kia. Hiện giờ ta chỉ muốn biết nên làm gì với thành Thái Nguyên? Nếu không đoạt lại thành Thái Nguyên, một khi vào xuân, rất có thể Hà Đông lộ sẽ thất thủ. Chúng ta không thể nào bàn giao với Thiên tử!
Lương Phương Bình bên cạnh nói:
- Có lẽ sự tình không đến nỗi nghiêm trọng như chúng ta lo lắng!
Hoàn Nhan Tà Dã quay người, nhìn Lương Phương Bình chằm chằm hỏi:
- Nói vậy ý gì?
- Đô Nguyên soái, ty chức cho rằng mục đích thực sự Lý Diên Khánh đánh Thái Nguyên là để kiềm chế đại quân chúng ta xuôi nam, phòng ngừa chúng ta tấn công tuyến sông Hoài. Ty chức cho rằng, theo như ý định của hắn thì hắn cũng không có dự định chieếm Thái Nguyên lâu dài.
- Lương tiên sinh nói Lý Diên Khánh không định chiếm cứ Thái Nguyên lâu dài, có căn cứ gì không?
- Căn cứ vào thực lực hai bên. Hiện giờ nước Kim đang ở thế công, thực lực chiếm thượng phong. Quân Tống ở thế thủ, thực lực không đủ. Lúc này Lý Diên Khánh dám xuất kích Hà ĐÔng, nếu không có thực lực tương ứng làm hậu thuẫn, hẳn sx không thể ở lại Hà Đông lâu dài.
Hoàn Nhan Tông Vọng không tán thành, lắc lắc đầu:
- Nếu chúng ta không đi cướp lại, chắc chắn Lý Diên KHánh sẽ không chịu rời khỏi Thái Nguyên đâu. Ngược lại, hắn sẽ liên tục có được sự ủng hộ của triều Tống, từ đó, sẽ giằng co với chúng ta ở tuyến Hà Đông. Ta tin tưởng bọn họ sẽ không dễ dàng rút về Thiểm Tây lộ đâu. Lương tiên sinh, trên chiến trường, ta hiểu rõ Lý Diên KHánh hơn ngươi.
Lương PHương Bình không nói được gì nữa. Hoàn Nhan Tông Vọng nói với Hoàn Nhan Tà Dã:
- Chiến tranh là so về thực lực. Quân Tống chiếm được Thái Nguyên, chúng ta nhất định phải đoạt nó lại. Ty chức nguyện suất tám vạn quân phổ thông đi thẳng Hà Đông lộ, quyết một trận tử chiến với Lý Diên Khánh!
Hoàn Nhan Tà Dã chậm rãi nói:
- Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi. Nhưng chúng ta không thể tự tiện thay đổi chiến lược của nước Kim. Nhất định chúng ta phải cướp được Trung Nguyên. Quân đội của ngươi không thể lui được. Ta còn mười vạn quân dự bị, để bọn họ phụ trách đoạt lại Thái Nguyên đi.
Hoàn Nhan Tà Dã quay sang Hoàn Nhan Tông Bật:
- Ta cho ngươi năm vạn quân. Trong một tháng phải đoạt lại Thái nguyên. Ngươi làm được không?
Hoàn Nhan Tông Bật vội khom lưng thưa:
- Ty chức sẽ không khiến cho Đô Nguyên soái thất vọng!
Hoàn Nhan Tông Bật thi lễ, vội vàng trở về lập kế hoạch. Hoàn Nhan Tà Dã thở dài với Hoàn Nhan Tông Vọng:
- Ngươi biết không? Tông Nhã đã bị quân Tống bắt làm tù binh. Ta thực không có cách nào bàn giao với Thiên tử.
Cả hai đều im lặng. Thật lâu sau, Hoàn Nhan Tông Vọng mới nói:
- Ty chức vẫn đề nghị phái người tới Thiểm Tây lộ, điều tra xem có chuyện gì xảy ra với Lâu Thất. Sống hay chết, tại sao không có tin tức?
- Ta đã phái người đi rồi, sẽ có tin sớm thôi. Nhưng bây giờ ngươi không cần quản Thái Nguyên và Thiểm Tây lộ nữa. Chuyện này để ta quan tâm là được. Ngươi dồn tinh lực vào tấn công Trung Nguyên đi. Đầu tiên là phải phối hợp với Tông Hàn tiêu diệt hết quân đội của Tống Trạch cho ta. Chúng ta phải mau chóng kết thúc chiến dịch Trung Nguyên!
- Ty chức hiểu!
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng cáo lui. Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đi tới trước bức địa đồ bằng gỗ, trầm ngâm một hồi lâu, tự lẩm bẩm với mình:
- Lý Diên Khánh quả thực là một mầm họa lớn. Không diệt trừ được hắn, nước Kim ta không thể công diệt được triều Tống.
Lương Phương Bình mỉm cười:
- Dù hổ có mạnh nhưng con hổ không vuốt không răng chỉ là một con mèo bệnh. Chỉ cần Lý Diên Khánh không có quân quyền, sẽ không có uy hiệp gì với nước Kim. Chờ chiến dịch này kết thúc, đại soái có thể thi kế phản gián, để cho triều Tống triệu hồi hắn về Lâm An!
- Ngươi nói đúng, chuyện này không thể gấp. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận