Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 595: Kế hoãn binh

Chương 595: Kế hoãn binhChương 595: Kế hoãn binh
Quách Dược Sư phản bội hàng Tống, Trác Châu và Dịch Châu lần lượt thất thủ. Hai tin tức này đối với Liêu quốc đang kéo dài hơi tàn mà nói chắc chắn là hai đả kích nặng nề. Mất đi Thường Thắng Quân và huyện Phạm Dương của Quách Dược Sư, cửa lớn thành Tích Tân mở rộng. Một khi quân Tống vây thành quy mô lớn, chỉ sợ Liêu quốc sẽ thực sự diệt quốc.
Lúc này Hoàng đế Liêu quốc tuổi còn nhỏ, do Thái hậu Tiêu Phổ Hiền Nữ nhiếp chính. Tin tức này khiến nàng lòng nóng như lửa đốt, lập tức gọi Tri bắc Viện Xu Mật Sứ, Đô Thống Chế các quân Tiêu Cán tới bàn bạc đối sách. Tiêu Cán nhanh chóng chạy tới Thiên Hữu Các hoàng cung như một làn gió.
Tiêu Cán cũng không phải người Khiết Đan, mà là thủ lĩnh người Hề. Từ khi người Khiết Đan vừa mới quật khởi thời nhà Đường, người Hề bên cạnh Khiết Đan liền trở thành phụ thuộc và con rối của Khiết Đan, mấy trăm năm vẫn luôn như thế, người Hề cũng không bị người Khiết Đan diệt đi, nhưng chưa từng thực sự độc lập, giống như gia nô nhiều thế hệ của nhà đại hộ, cho nên một thân phận khác của Tiêu Cán là Hề Vương.
- Thái Hậu không nên gấp gáp, chuyện này vi thần đã suy nghĩ cẩn thận rồi!
- Trác Châu Dịch Châu thất thủ, hai mươi vạn đại quân sắp đánh tới, ai gia sao có thể không nóng nảy? Tiêu Đô Thống có thượng sách gì mời nói thẳng.
Tiêu Cán cười khan một tiếng nói:
- Thật ra cũng không phải thượng sách gì, đơn giản là binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn mà thôi. Nhìn chuyện nhỏ đi một chút, chúng ta sẽ phát hiện nhược điểm của quân địch, cơ hội ngay ở chúng ta nắm được nhược điểm quân địch như thế nào.
- Đô Thống Lĩnh đã phát hiện nhược điểm của quân Tống sao?
Tiêu Cán gật đầu:
- Nhược điểm của quân Tống ngay ở Đồng Quán. Người này tư tâm quá nặng, chúng ta không ngại lợi dụng tư tâm của hắn, nhất định có thể thay đổi cục diện.
- Xin Đô Thống Lĩnh nói tiếp!
Tiêu Thái Hậu nhận được chút an ủi từ giọng nói tự tin của Tiêu Cán, nàng cũng không còn hoảng loạn như vừa rồi.
- Thái hậu, vi thần đã tuyển mộ được ba vạn binh sĩ ở kinh thành, nhưng họ còn thiếu huấn luyện tất yếu. Cho nên việc cấp bách là phải ổn định triều Tống, tranh thủ thời gian chừng mười ngày cho vi thần. Thái hậu có thể lập tức gửi thư chim ưng tới đặc sứ kinh thành, để hắn đại biểu Thái hậu xin hàng Đại Tống, dùng phương thức đàm phán trả lại U Châu. Liêu quốc đồng ý từ bỏ đất đai, giữ lại danh nghãi, để cho đặc sứ dùng nhiều tiền thu mua Vương Phủ, để hắn thuyết phục Thiên tử triều Tống tiếp nhận phương án của chúng ta.
- Sau đó thì sao?
Tiêu Thái hậu lại hỏi.
- Sau đó lại phái sứ giả thông báo Đồng Quán và Chủng Sư Đạo, cứ nói quân chủ hai nước Tống Liêu đang đàm phán chuyển giao hòa bình phủ Yên Kinh, xin họ kiên nhẫn chờ đợi kết quả đàm phán của hai nước.
- Ai gia hiểu được!
- Không! Thái hậu còn chưa hoàn toàn hiểu được.
Tiêu Cán khẽ cười nói:
- Vi thần nguyện đề cử Da Luật Đại Thạch làm Phó Đô Thống, dẫn hai vạn quân giao đấu Đồng Quán!
Tiêu Hậu biến sắc. Da Luật Đại Thạch kiên quyết phản đối mình nhiếp chính, yêu cầu trả lại cho Gia Luật Diên Hi. Nàng vất vả mới tước đoạt được quân quyền của y, đưa y tới thủ Cư Dung Quan, tại sao Tiêu cán lại khuyên nàng dùng y? Nàng không vui nói:
- Tiêu Đô Thống, Liêu quốc chúng ta không ít người có thể mang binh đánh giặc, có thể đổi người khác hay không, hoặc Tiêu Đô Thống tự mình mang binh không phải tốt hơn sao?
Tiêu Cán thản nhiên nói:
- Nói ra Da Luật Đại Thạch vẫn là kẻ thù chính trị của ta, nhưng hiện giờ thời khắc sinh tử tồn vong của Liêu quốc, những ân oán cá nhân này chúng ta tạm thời để qua một bên. Với tài năng thống quân trác tuyệt của Da Luật Đại Thạch, ta tin tưởng hắn có thể thay đổi thế cục. Mà ta cũng sẽ không nhàn rỗi, ta sẽ dẫn quân giao đấu Chủng Sư Đạo. So với Đồng Quán, Chủng Sư Đạo mới thực sự là uy hiếp của chúng ta.
Qua nửa ngày Tiêu Hậu thở dài:
- Chỉ sợ Da Luật Đại Thạch không chịu tiếp nhận!
Tiêu Cán lắc đầu:
- Vi thần tin tưởng hắn nhất định sẽ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Xin Thái hậu làm theo phương án của vi thần, đừng bỏ qua khâu nào.
- Được rồi! Ai gia sẽ lập tức gửi thư chim ưng tới kinh thành Đại Tống, sau đó bổ nhiệm Da Luật Đại Thạch.

Sau khi tiến vào tháng tám, thời tiết kinh thành không còn nóng bức như mấy ngày trước đó. Mặc dù giữa trưa vẫn còn sóng nhiệt cuồn cuộn, chẳng qua lúc sớm muộn lại có chút khí lạnh.
Cũng chính vì nguyên nhân này, phố lớn ngõ nhỏ kinh thành giữa trưa quạnh quẽ, nhưng đến chạng vạng tối hơi lạnh thổi tới, toàn bộ kinh thành giống như nồi nước sôi, lập tức náo nhiệt.
Quán rượu Thanh Phong bình thường giữa trưa đóng cửa nghỉ ngơi, dù sao có khách cũng đi quán trà. Nhưng qua buổi trưa, còn không chờ sóng nhiệt hoàn toàn biến mất, quán rượu lại trở nên cực kỳ ồn ào náo nhiệt, khách uống rượu nối liền không dứt, tìm chỗ ngồi cũng không dễ dàng.
- Thực sự xin lỗi khách quan, tiểu điếm đã ngập khách rồi, không còn vị trí nào thừa. Nếu không, ngài chờ một chút, ta sẽ nghĩ biện pháp lưu lại một chỗ cho ngài, hiện giờ thực sự không được.
Chưởng quỹ không ngừng thở dài xin lỗi ở cửa ra vào:
- Mấy vị trí ở lầu hai kia đều có khách đã sớm đặt trước rồi, người ta sẽ lập tức tới ngay, việc này liên quan tới danh dự của tiểu điếm, tiểu điếm không dám làm loạn.
Mấy vị khách uống rượu thực sự không tìm được vị trí, đành hậm hực rời đi. Lúc này, một chiếc xe bò lại tới từ xa, dừng lại trước quán rượu. Chưởng quỹ lập tức đau đầu, liền thấy một nam tử trung niên tóc hơi bạc đi ra từ trong xe ngựa. Chưởng quỹ vừa nhìn liền nhận ra, là đông chủ Bảo Nghiên Trai Lý Đại Khí.
Gã vội vàng tiến lên:
- Lý đông chủ, đã lâu không gặp!
Lý Đại Khí có vẻ không yên lòng, tâm thần của y không tập trung là có nguyên nhân. Từ sau khi con trai Lý Diên Khánh dẫn quân bắc phạt, trong lòng Lý Đại Khí vẫn không yên tâm, y lo lắng nhất chính là tình hình thảm bại của quân Tống lần bắc phạt đầu tiên sẽ xảy ra lần nữa. Nghe nói thi thể quân Tống chiến tử ngay cả Bạch Câu cũng bị tắc, phía bắc Hùng Huyện đều là thi thể khắp nơi trên mặt đất, vô cùng thê thảm. Tướng lĩnh Thống Chế cùng cấp bậc với con trai cũng tử trận một nửa. Mỗi lần nghĩ tới đây, Lý Đại Khí cảm thấy hai đùi run rẩy từng đợt, không nhịn được muốn đi nhà xí.
Hôm nay Lý Đại Khí tới quán rượu Thanh Long, là Thang Chính Tông có chuyện tìm y, đặc biệt mời y tới uống chén rượu nhạt. Y thuận miệng đáp:
- Vương chưởng quỹ, đã lâu không gặp, lão Thang tới chưa?
Thang Chính Tông cũng là khách quen của quán rượu Thanh Phong, tất cả mọi người đều rất quen thuộc. Vương chưởng quỹ cười nói:
- Đã tới rồi, đang ở chỗ gần cửa sổ tầng hai. Nếu không ta để tiểu nhị dẫn ngài đi lên.
- Không cần, tự ta đi lên là được.
Lý Đại Khí đi lên tầng hai, vừa nhìn liền thấy Thang Chính Tông đang vẫy gọi mình. Y đi tới áy náy nói:
- Trong tiệm có chút việc, tới muộn, khiến hiền đệ chờ lâu rồi.
- Không có việc gì, Đại Khí ngồi xuống trước uống chén nước ô mai giải nhiệt. Nước ô mai nhà họ làm rất chính tông, còn chính tông hơn Thang Chính Tông ta.
Thang Chính Tông nói đùa. Lý Đại Khí chỉ miễn cưỡng cười. Thang Chính Tông nhìn ra y có tâm sự, liền hỏi:
- Đại Khí đang lo lắng cái gì vậy?
Lý Đại Khí cười khổ một tiếng:
- Ngoại trừ con trai, ta còn có thể lo lắng chuyện gì? Bắc phạt nha! Lúc nào mới kết thúc?
Lý Đại Khí lại cảm khái một câu.
Thang Chính Tông nở nụ cười:
- Nói tới lo lắng, Thang Hoài là thủ hạ của Đồng Quán, Đồng Quán kia là tên bại gia tử, trận nào cũng thất bại. Mấy ngày nay huynh đệ của ta cũng buồn muốn chết rồi, không phải sao, ta vừa trở về từ huyện Thang Âm, huynh đệ của ta liền nói hắn nguyện bỏ ra một vạn quan tiền để ta chuẩn bị giúp hắn, điều cháu trai khỏi bên người Đồng Quán. Thực ra Diên Khánh không liên quan gì, hắn làm thủ hạ của Chủng Sư Đạo, Chủng Kinh Lược lại có tiếng ổn trọng, cho dù hắn không thắng được cũng sẽ không đại bại, Đại Khí cứ yên tâm đi!
Thang Chính Tông an ủi Lý Đại Khí một chút, y gật đầu liền nói:
- Hiền đệ tìm ta có chuyện gì?
- Thực ra không phải ta tìm ngươi, là Diêu Vạn Niên. Hắn muốn vào kinh tìm ngươi, nhưng không thoát khỏi thư viện được, cho nên nhờ ta tối nói một câu cho ngươi.
Thang Chính Tông lấy ra một phong thư đưa cho Lý Đại Khí:
- Đây là thư hắn gửi cho ngươi.
- Ngươi nói một chút có chuyện gì đi! Hiện giờ ta không có tâm tư đọc thư.
- Là thế này! Thư viện Lộc Sơn muốn chuyển về phương nam.
- Vội vã như vậy sao?
Lý Đại Khí khẽ giật mình.
- Nghe nói thư viện họ có mười học sinh Hùng Châu cả nhà đều chết trong nạn binh tai, lòng người toàn bộ thư viện đều bàng hoàng, Diêu Vạn Niên đương nhiên cũng cực kỳ lo lắng.
Lý Đại Khí gật đầu:
- Vấn đề chuyển về phía nam không lớn, trước chuyển tới Giang Hạ, bên đó ta có đất, họ định bao giờ chuyển đi?
- Đương nhiên càng nhanh càng tốt!
Lý Đại Khí cúi đầu suy nghĩ nói:
- Ngươi còn muốn trở về không?
- Hai ngày nữa ta sẽ trở về.
- Vậy ta sẽ không viết thư cho hắn, ngươi nói cho Diêu Vạn Niên dùm ta, ta sẽ sắp xếp người xây dựng phòng ở tại huyện Giang Hạ, chậm nhất trước mùa hè sang năm thư viện có thể chuyển qua. Chẳng qua trường học tạm thời sẽ đơn sơ một chút, chờ sau khi chiến loạn kết thúc lại chuyển về huyện Thang Âm.
Thang Chính Tông vui mừng:
- Ta sẽ chuyển nguyên lời cho Diêu Vạn Niên.
Lúc này, tiểu nhị bắt đầu dọn thức ăn lên, Lý Đại Khí rót cho y một chén rượu:
- Cảm tạ vừa rồi hiền đệ an ủi, trong lòng ta dễ chuijh ơn rất nhiều, ta kính hiền đệ trước một chén.
- Không dám! Chúng ta cùng uống chén rượu này.
Hai người nâng chén uống một hơi cạn sạch. Đúng lúc này, một khách uống rượu bên cạnh nói:
- Không nghĩ tới Liêu quốc lại cầu hàng, lần này Lý Diên Khánh sẽ được thăng chức rồi.
Lý Đại Khí khẽ giật mình, vội vàng đi tới hỏi:
- Xin hỏi vị huynh đài này, vừa rồi nói Lý Đại Khí sắp thăng quan là duyên cớ gì?
Lý Đại Khí quả thực hơi đường đột, khách uống rượu cười ha ha:
- Lời thuận miệng, không nên để trong lòng, xin về chỗ ngồi đi!
Thang Chính Tông cũng đi tới trước cười nói:
- Vị này chính là phụ thân của Lý Diên Khánh, hắn nghe được tin tức liên quan tới con trai của mình, đương nhiên rất quan tâm.
Khách uống rượu vội đứng dậy cười nói:
- Hóa ra là Lý viên ngoại của Bảo Nghiên Trai, thất kính rồi. Thực ra tại hạ và Lý Diên Khánh cũng có chút giao tình.
- Không biết các hạ là?
- Tại hạ Ngô Mẫn, trước mắt làm Cấp Sự Trung tại triều đình, vị này là đồng liêu của ta, Cố Xá Nhân.
- Hóa ra là Ngô quan nhân và Cố quan nhân, là ta thất kính rồi, chẳng qua chúng ta có thể ngồi cùng bàn hay không?
Lý Đại Khí quả thực quan tâm tình hình của con trai, mặc dù đưa ra yêu cầu ngồi chung bàn hơi thất lễ, y cũng chẳng đoái hoài tới.
Ngô Mẫn nhìn thoáng qua Cố Xá Nhân, Cố Xá Nhân cười gật đầu, Ngô Mẫn liền hớn hở nói:
- Ngồi cùng bàn uống rượu với Lý viên ngoại cũng là vinh hạnh của chúng ta, mời ngồi!
Lý Đại Khí vội vàng để tiểu nhị chuyển hai chiếc bàn qua cùng nhau, lại giới thiệu Thang Chính Tông cho họ, lúc này mới mời họ ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận