Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1040: Tế linh Tây Hồ

Chương 1040: Tế linh Tây HồChương 1040: Tế linh Tây Hồ
Hai ngày này Phủ Lâm An đã biến thảnh biển cả vui mừng, ròng rã hai ngày hai đêm, bách tính Lâm An cuồng hoan trắng đêm, chúc mừng đại thắng Hà Bắc, quân Tống thu phục Hà bắc, hoàn toàn đuổi Kim quốc ra khỏi Đại Tống.
Tin tức từ Báo Sớm, Báo Sớm lại nhận được quân báo khẩn cấp từ giữa trưa, tình huống bình thường, báo chí phải tới sáng hôm sau mới có thể đăng báo tin tức.
Nhưng vì cướp cơ hội này, Báo Sớm dùng phương thức đặc san, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi in ấn ba mươi vạn bản, phân phát miễn phí toàn thành, kết quả lập tức dẫn nổ sự nhiệt tình của bách tính toàn thành. Mỗi người đều chạy ra khỏi nhà, khua chiêng gõ trống trên đường phố, đốt pháo reo hò chúc mừng thu phục Hà Bắc.
Chạng vạng tối hôm đó, trong phủ Nhiếp Chính Vương, Lý Bảo Nghiên chạy vào hậu đường, mặt mũi uể oải nói với Tào Uẩn:
- Đại tẩu, đêm nay có thể sư phụ ta không cách nào đi cùng chúng ta.
Sư phụ của Lý Bảo Nghiên là Lý Thanh Chiếu, cũng là sư phụ của Lý Tiểu Liên trưởng nữ của Lý Diên Khánh. Mặt khác, Lý Thanh Chiếu đồng thời còn là giáo sư khách mời của Thái Học, sẽ tới Thái Học dạy khóa thi từ cho học sinh.
Đêm nay mấy chục vạn dân chúng Lâm An tự phát tới Tây Hồ tưởng niệm tướng sĩ bắc phạt bỏ mình. Gia đình Tào Uẩn cũng sẽ đi, lúc đầu đã nói, Lý Thanh Chiếu cũng đi cùng, nhưng tới giờ còn chưa đến, Lý Bảo Nghiên hơi gấp.
Tào Uẩn cười an ủi cô em chồng:
- Kiên nhẫn một chút, nàng sẽ đến, nếu nàng không đến được, chắc chắn sẽ phái người đến nói cho chúng ta biết.
Vừa nói xong, Lý Thanh Chiếu liền vội vàng đi vào hậu viện, áy náy cười nói:
- Thực có lỗi! Tới chậm rồi.
Lý Bảo Nghiên chạy tới ôm lấy cánh tay Lý Thanh Chiếu, làm nũng nói:
- Sư phụ, không phải ngài nói hôm nay không có lớp sao? Tại sao còn tới muộn.
- Hôm nay người của Báo Sớm tới tìm ta, làm chậm trễ một chút thời gian.
Tào Uẩn đi tới cười nói:
- Đại tỷ đoán chừng phải bận rộn rồi.
Lý Thanh Chiếu hơi bất đắc dĩ nói:
- Báo Sớm muốn mở ra một chuyên mục mới, gọi là bình từ Dịch An, ở trang thứ ba, mùng năm và mùng mười mỗi tháng muốn ta viết một bản thảo, mỗi bản thảo cho ta ba mươi lạng bạc phí nhuận bút. Ta muốn viết lại cảm thấy hao tâm tốn sức. Không viết nha lại luyến tiếc bạc, tình thế khó xử nha!
- Sư phụ đương nhiên phải viết!
Lý Bảo Nghiên cười hì hì nói:
- Ta cũng viết một bài từ, sau đó sư phụ cầm tới bình bình giúp ta trên Báo Sớm.
- Hừ! Không cần mặt mũi, nhất định phải bình từ do danh gia làm, ngươi tính danh gia cái gì?
- Sư phụ bình ta chính là danh gia.
- Vậy ngươi phải dụng công đọc sách, nếu có tiến bộ, sư phụ sẽ bình một lần giúp ngươi, để ngươi làm tiểu tài nữ.
Lý Bảo Nghiên reo hò nhảy dựng lên. Tào Uẩn cười lắc đầu:
- Bảo Nghiên, ngươi tới thúc giục Nhị tẩu các nàng.
- Chúng ta tới rồi!
Lý Sư Sư và Triệu Phúc Kim dắt Tiểu Liên bước nhanh tới, cười nói:
- Mọi người đã tới đông đủ rồi, chúng ta lên đường thôi!
- Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên xe.
Lúc này, Lý Sư Sư không thấy Lý Phác, liền hỏi:
- Tại sao không thấy Phác nhi?
Tào Uẩn cười khổ một tiếng:
- Phác nhi bị mấy Tướng công tìm đi rồi, đoán chừng phải tham gia tế tự quan phương, ta cũng không quản hắn.
- Nhưng hắn còn nhỏ, một người có thể làm sao?
- Mấy Tướng công mang theo hắn, vấn đề hẳn là không lớn. Lại nói cha hắn không ở đây, hắn cũng nên gánh vác một chút thay cha hắn.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, các nàng và một đám nha hoàn lên bốn cỗ xe ngựa. Lý Thanh Chiếu và Tào Uẩn ngồi một chiếc xe ngựa. Lý Bảo Nghiên chạy tới chiếc xe ngựa phía sau cùng ngồi cùng Tiểu Liên.
- Uẩn nương, dường như ngươi không quá cao hứng?
Lý Thanh Chiếu nhỏ giọng hỏi, nàng nhìn ra chút lo lắng trên mặt Tào Uẩn.
Tào Uẩn thở dài:
- Hôm qua chúng ta đi uống trà, nghe được mấy trà khách bên cạnh tán gẫu, nói Diên Khánh hoàn toàn có thể thay thế Triệu gia tự lập làm Đế, phân tích từng điểm, nói ra cũng có mi mục.
- Vậy thái độ của họ là gì, công kích Diên Khánh sao?
- Công kích thì không có, trái lại đều là tán thành. Chỉ là Kim Nô và Phúc Kim đều ở đó, cảnh tượng lúc đó rất xấu hổ. Phúc Kim còn tốt một chút, dù sao Diên Khánh cũng là trượng phu của nàng. Mà Kim Nô sắc mặt thay đổi, nếu không phải Phúc Kim lôi kéo nàng, nàng sẽ xông tới cãi nhau.
Lý Thanh Chiếu nở nụ cười:
- Ngươi rốt cuộc là lo lắng người trong thiên hạ công kích, hay là lo lắng tỷ muội Triệu gia không vui vẻ?
- Nói thực đều hơi lo lắng. Hắn làm Nhiếp Chính Vương địa vị đã cực cao rồi, còn muốn thay thế Triệu gia, dã tâm quá lớn.
Lý Thanh Chiếu trầm ngâm một chút nói:
- Ta thì không cảm thấy dã tâm của hắn lớn, làm tới vị trí của hắn, nhiều khi thân bất do kỷ. Ta xem khắp lịch sử, hắn đi tới một bước dùng quân đội nắm quyền thiên hạ, nếu như hắn không đi tiếp nữa, dừng bước ở vị trí thần tử, như vậy một khi sau này hắn chết, quân quyền Triệu thị lặp lại, như vậy kết cục con cháu của hắn sẽ cực kỳ thảm, bao gồm Tào thị cũng sẽ không kết thúc yên lành. Lịch sử ngàn năm qua đã viết rất rõ ràng, vì chính hắn và con cháu, ta lại hi vọng hắn bước một bước này, đi tới cuối cùng.
- Thế nhưng hiện giờ tư lịch của hắn còn chưa đủ!
- Không nhất định là hiện tại, có thể từ từ sẽ đến. Ngươi nhìn Báo Sơm đưa tin thu phục Hà Bắc thế nào? Đề mục gọi là khu trục Thát Lỗ, thu phục Hà Bắc, khôi phục giang sơn nhà Hán, một chữ Tống cũng không nhắc đến. Sau đó chính là Nhiếp Chính Vương tự mình dẫn đại quân dục huyết phấn chiến, toàn diệt bảy vạn Kim binh, bên cạnh là một hình ảnh đại tướng quân trẻ tuổi vung đao đạp ngựa, mọi người vừa nhìn liền biết đây là ai. Tờ Báo Sớm toàn bộ công lao lên người Diên Khánh, không hề liên quan tới Triệu gia, hoàn toàn không để ý tới Triệu gia, mười mấy năm sau, ai còn nhớ tới Triệu gia? Sau đó chậm rãi khôi phục sự phồn vinh của phương bắc, để bách tính giàu có, để quốc gia cường thịnh, người trong thiên hạ đều chỉ nhận hắn làm quân vương.
Tào Uẩn yên lặng gật đầu, nàng phải thừa nhận Lý Thanh Chiếu nói rất có đạo lý.
Trước Tây Hồ người người đông nghịt, dân chúng lục tục đặt đèn hoa sen vào trong sông, tế tự tướng sĩ bỏ mình. Toàn bộ Tây Hồ ánh nến từng điểm, giống hệt ngôi sao trên trời, cực kỳ hùng vĩ.
Ở một góc hẻo lánh, một trăm tên nữ hộ vệ đang cảnh giới chung quanh, không cho người xa lạ tới gần. Mấy người Tào Uẩn cũng thắp mười mấy ngọn đèn hoa sen để vào trong hồ, lại gắn mấy hạt gạo vào trong hồ. Lúc này, trên đài quan tế tại Dũng Kim Môn, Lý Phác dùng thân phận thế tử Nhiếp Chính Vương tham gia quan tế. Gã mặc áo màu đen, một nhóm lớn quan viên đi theo phía sau. Phạm Trí Hư đọc văn tế xong, bách quan dưới sự dẫn đầu của Lý Phác, cùng khom người hành lễ.
Tiếng chuông ở Linh Ẩn Tự xa xa vang lên.

Mười ngày sau, Lý Diên Khánh dẫn mười vạn đại quân tới Phủ Lâm An, được bách tính toàn thành hoan nghênh nhiệt liệt. Mấy chục vạn bách tính trút hết ra thành, kéo dài hơn mười dặm, đón tiếp nhiệt tình, hoan nghênh quân Tống khải hoàn.
Lý Diên Khánh một đường vẫy tay thăm hỏi bách tính nhiệt liệt, dẫn tới từng tiếng reo gò như núi kêu biển gầm. Nghi thức vào thành tự phát này ước chừng hơn một canh giờ, Lý Diên Khánh ba lần bị các lão nhân mặt mũi tràn ngập lệ nóng ngăn lại, hắn phải xuống ngựa ba lần, trấn an dân chúng.
Tới tận lúc giữa trưa, quân đội trở về quân doanh, mấy chục vạn bách tính dần tản đi, Lý Diên Khánh về Phủ Giám Quốc hoàng thành, ngồi xuống chỗ của mình.
Hắn uống mấy ngụm trà, lúc này Cao Thâm đi tới cười nói:
- Tất cả mọi người chờ đợi đã lâu rồi, mời ta đến thúc giục điện hạ.
- Cái này ta ngồi còn chưa ấm chỗ, ít nhất cho ta uống ngụm trà chứ?
- Sau này từ từ uống, tranh thủ thời gian đi theo ta.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành đứng dậy đi theo Cao Thâm tới Tri Chính Đường. Lý Diên Khánh cười hỏi:
- Nghe nói lúc quan tế Tây Hồ, con trai ta bị bắt đi làm tráng đinh?
- Xem lời của ngươi nói kìa, cái gì gọi là bắt lính, là thế tử đại biểu ngươi có được không. Mặc dù mới mười tuổi, nhưng rất có khí chất, tất cả mọi người tán dương hắn có khí chất Thái tử.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Hai chữ Thái tử ở nơi công cộng tốt nhất đừng tùy tiện nhắc tới.
- Ta biết, chẳng qua bách quan đúng là đánh giá như thế. Diên Khánh, nói cho ta nghe một chút kế hoạch của ngươi đi!
Cao Thâm là tâm phúc của Lý Diên Khánh, lúc Lý Diên Khánh ở Tây bắc, Cao Thâm chính là người phát ngôn của hắn ở kinh thành, Lý Diên Khánh cực kỳ tín nhiệm với y, không ít chuyện quan trọng hắn không nói cho Tào gia, lại nói cho Cao Thâm.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Có chuyện không thể gấp, từ từ sẽ đến, sau khi thời cơ chín muồi, đương nhiên nước chảy thành sông.
Cao Thâm gật đầu, lại nói:
- Báo Sớm đã bị ngươi khống chế rồi chứ?
- Vì sao lại nói vậy?
- Ta cảm thấy Báo Sớm đang vô hình dẫn dắt bách tính, trong toàn bộ báo cáo bắc phạt, đều là ngươi lãnh đạo anh minh, mà không hề nhắc tới hoàng tộc.
- Đây là sự thật, không phải dẫn dắt!
- Diên Khánh, có một số việc ta thấy rõ ràng, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, có lúc càng cố ý không nhắc tới hoàng tộc, hiệu quả lại không tốt. Hết thảy thuận theo tự nhiên, để bách tính và triều thần công kích hoàng tộc, đây mới là hiện tượng bình thường. Giống như ngươi nói, từ từ sẽ đến, dục tốc bất đạt.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta hiểu được, đa tạ nhắc nhở!
Hai người bước nhanh, không bao lâu liền đi tới Tri Chính Đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận