Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1050: Chính thức tuyên chiến

Chương 1050: Chính thức tuyên chiếnChương 1050: Chính thức tuyên chiến
Phủ Lâm Hoàng từng là Thượng Kinh của Liêu quốc. Năm đó Kim binh vây khốn thành Lâm Hoàng một năm rưỡi, tử thương hơn năm vạn người mới đánh hạ được thành Lâm Hoàng. Kim binh phẫn nộ giơ cao đồ đao, giết sạch Liêu binh đầu hàng và người Khiết Đan trong thành, cũng cướp toàn bộ người Khiết Đan và người Hán trong thành làm nô, cuối cùng thành Lâm Hoàng bị Kim binh san thành bình địa.
Vì khống chế Thượng Kinh, Kim quốc thiết lập Nha trướng ở bờ đông Lang Hà của Phủ Lâm Hoàng, cũng trú binh ba vạn. Nhưng khi liên quân thảo nguyên sắp đánh tới, Kim quốc không ngừng tăng binh tới Phủ Lâm Hoàng, khiến tổng binh lực của Phủ Lâm Hoàng đạt tới bảy vạn người.
Nhưng bảy vạn quân đội so với hai mươi lăm vạn liên quân thảo nguyên sắp đánh tới mà nói vẫn quá ít.
Lúc này, lần đầu Hoàn Nhan Tông Vọng hối hận hủy đi thành Lâm Hoàng cao lớn kiên cố, nếu không bảy vạn Kim binh thủ thành, liên quân thảo nguyên căn bản không công phá được thành trì.
Mặc dù Phủ Lâm Hoàng còn thành trì khác, nhưng trên cơ bản đều khá thấp và cũ nát, khó mà thủ vững.
Hoàn Nhan Tông Vọng đứng trước một lựa chọn khó khăn, gã thủ vững thành trì, hay là quyết chiến với quân địch trên thảo nguyên?
Mặc dù thủ thành có lợi, nhưng một khi thành trì thất thủ, họ mất đi chiến thuật kỵ binh sắc bén của Kim binh, có lợi tất có hại, phải xem quyết sách thế nào.
Cuối cùng Hoàn Nhan Tông Vọng quyết định quyết chiến với hai mươi lăm vạn liên quân thảo nguyên trên thảo nguyên. Quyết định này của gã cũng không phải đầu óc nóng lên, họ đã từng dùng tám vạn kỵ binh đánh bại hai mươi vạn liên quân của Nãi Man bộ và Hồi Cốt bộ.
Cho nên dù quân địch gấp ba lần mình, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn có lòng tin đánh thắng một trận chiến này.
Mặc dù lòng tin rất đủ, đáng tiếc Hoàn Nhan Tông Vọng phạm vào sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm. Năm đó họ dùng tám vạn kỵ binh đánh bại liên quân Nãi Man bộ và Hồi Cốt bộ, lúc ấy đối phương trang bị thế nào, mà hiện giờ trang bị thế nào.
Bộ lạc thảo nguyên lúc ấy dùng cung đơn, tầm bắn chỉ năm mươi bước. Trường mâu của rất nhiều người dùng nhánh cây trực tiếp vót nhọn mà thành, giáp da của họ đơn bạc, không ngăn được một tên của Kim binh cách trăm bước.
Mà liên quân thảo nguyên hiện giờ, toàn bộ đều là trang bị triều Tống bán cho họ, trường mâu, chiến đao, cung tên, giáp da, mũ sắt, ít nhất là trang bị của sương quân, đã không thua gì Kim binh.
Buổi sáng, sắc trời âm trầm, trên thảo nguyên lớn phía bắc sông Lâm Hoàng, hai nhánh đại quân bắt đầu bày trận. Đến lúc này Hoàn Nhan Tông Vọng mới phát hiện trang bị quân địch hoàn toàn khác biệt.
Gã thầm giật mình trong lòng, nhưng đã không kịp rồi. Gã đành rút chiến đao, hét lớn một tiếng:
- Giết với ta, đánh tan trung quân quân địch!
Bảy vạn Kim binh phát ra tiếng gầm thét, đánh tới trung quân hai mươi lăm vạn đại quân. Trên thảo nguyên lập tức vang lên tiếng kèn, liên quân thảo nguyên cũng phát động thế công. Họ từ một chỉnh thể phân liệt thành mười ba nhánh đại quân, từ bốn phương tám hướng đánh tới Kim binh.
Một trận đại chiến thảm thiết bắt đầu bùng nổ trên thảo nguyên.

Chủ doanh quân Tống ở huyện Lô Long Bình Châu kéo dài chừng trăm dặm, năm mươi vạn đại quân trú đóng ở nơi này. Mặt khác hai mươi vạn dân phu và năm vạn chiếc xe lớn chạy tới từ các nơi cũng đã tới Lô Long, họ cũng đóng đại doanh cách đó không xa, chỉ riêng đại doanh dân phu đã hơn hai mươi dặm, thanh thế to lớn.
Trên một gò núi bên ngoài chủ doanh, Lý Diên Khánh ngắm nhìn đại doanh chân núi, đại trướng màu trắng mênh mông vô bờ.
Lý Diên Khánh dùng roi ngựa chỉ đại doanh chân núi, cười nói với Vương Quý bên cạnh:
- A Quý, trong Tam quốc nói Lục Tốn hỏa thiêu liên doanh tám trăm dặm, là nói hơi quá. Chẳng qua ta đoán chừng hẳn là có chừng trăm dặm, sáu mươi vạn đại quân cũng không phải một số lượng nhỏ, còn nhiều hơn chúng ta mười vạn.
Vương Quý cũng cười nói:
- Ta cảm thấy còn phải xem kỵ binh có bao nhiêu. Kỵ binh của Lưu Bị không nhiều, nhưng thủy quân nhiều, đoán chừng tính cả thủy trại cùng một chỗ, tám trăm dặm cũng không kém nhiều. Chúng ta chủ yếu có mười mấy vạn kỵ binh, cho nên chiếm diện tích lớn, nếu như không có kỵ binh, năm mươi dặm là đủ rồi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Có chút đạo lý!
Lúc này Vương Quý lại hỏi:
- Chúng ta hiện giờ cũng có trăm vạn đại quân, nếu như vẫn giữ lại, có phải giống như triều Tống lúc trước?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Về sau sẽ có rất nhiều biên quân, giống như trú quân Cao Ly ít nhất phải tám vạn tới mười vạn. Còn biên quân Tây Bắc Đông Bắc, ta đoán chừng không tới trăm vạn, nhưng sáu mươi vạn là cần thiết. Sau đó lại huấn luyện sáu mươi vạn dân đoàn hậu bị, một khi chiến tranh bùng nổ, có thể tòng quân bất cứ lúc nào. Như vậy trên thực tế là một trăm hai mươi vạn, nhưng triều đình gánh vác sẽ thấp hơn rất nhiều.
Nới tới đây, Lý Diên Khánh cười nói:
- Sau khi diệt Kim có tính toán gì?
- Ta dự định nghỉ ngơi mấy năm, lại sinh mấy đứa con trai.
Vương Quý bỗng nhiên tỉnh ngộ:
- Đô Soái có nhiệm vụ cho ta?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta muốn để ngươi đảm nhiệm chức Tổng Đốc Cao Ly đầu tiên, trong vòng năm năm, có hứng thú hay không?
- Ta… đương nhiên không có vấn đề, thế nhưng Trương Thuận làm sao bây giờ?
- Trương Thuận còn kém một chút, không trấn giữ được Cao Ly. Ta muốn để hắn đảm nhiệm Tổng Đốc Bành Hồ và Lưu Cầu!
- Chính là hai tòa đảo lớn ngoài biển kia?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Trịnh Vinh Thái có trụ sở tiếp tế nhiên liệu trên Bành Hồ, dễ dàng lợi dụng. Sau đó xây dựng thành trì phía bắc đảo Lưu Cầu, thiết lập Phủ Lưu Cầu, lại di chuyển dân Hán duyên hải qua, cho ưu đãi miễn thuế phú ba mươi năm, tin tưởng mấy chục năm sau sẽ dần phát triển.
Vương Quý cười nói:
- Chờ con trai ta trưởng thành, để hắn đến đó tòng quân.
Lý Diên Khánh vỗ vai gã:
- Ngươi phải để con trai thi Tiến sĩ mới được!
- Tiểu tử thối kia, từ nhỏ đã thích múa đao chơi kiếm, đọc sách thì đi ngủ, đoán chừng giống như ta khi còn bé.
Hai người nghĩ tới thời gian đọc sách lúc trước, đều cùng cười ha ha.
Lúc này, một thân binh chạy tới như bay, ôm quyền nói:
- Đô Soái, mọi người đều tới đông đủ rồi!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chúng ta đi thôi!
Hắn và Vương Quý giục ngựa chạy như bay xuống chân núi…
Trong đại trướng trung quân, hai mươi mấy tên Đô Thống đều tập trung dưới một mái nhà. Sau khi thu phục Yên Kinh, Lý Diên Khánh ban lệnh khen ngợi, tất cả tướng lĩnh đều thăng quan một cấp, thăng tước một cấp. Như vậy, vốn là Thống Chế cấp một liền thăng làm Đô Thống Chế.
Như Ngưu Cao, Lưu Thiết, Cao Sủng, Dương Tái Hưng, Trương Thuận, Ngô Lân vân vân đều thăng làm Đô Thống Chế. Mà Vương Quý, Lưu Kỹ, Tào Mãnh, Ngô Giai, Lưu Tử vũ, Thang Hoài, Tào Tính các lão Đô Thống chủ yếu đạt được gia tăng quan giai và tước vị.
Nhất là Vương Quý và Lưu Kỹ, cùng thăng làm Phụ Quốc Đại Tướng Quân chính nhị phẩm, Thái Úy, thăng tước làm Quận Công.
Mà Nhạc Phi, Hàn Thế Trung bốn Đô Thống lớn cũng có thăng thưởng. Trương Tuấn triệu hồi triều đình đảm nhiệm Xu Mật Viện Sử, đảm nhiệm Tướng Quốc sau khi Tri Chính Đường khuếch trương làm chín Tướng.
Lưu Quang Thế cũng chuyển thành quan văn, phong đặc tiến, Thái Tử Thiếu Bảo, đảm nhiệm Hình Bộ THượng Thư.
Hàn Thế Trung phong Thái Úy, đảm nhiệm Tổng Đốc Vân Nam, dẫn năm vạn đại quân tới bình định loạn Nam Chiếu.
Trong bốn Đô Thống lớn, chỉ có Nhạc Phi tiếp tục đi theo Lý Diên Khánh xuất chinh Kim quốc. Chẳng qua Nhạc Phi cũng được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân, Thái Úy, Quận Công Kim Thành, đồng cấp với Lưu Kỹ và Vương Quý.
Mọi người cùng ở một trướng, bàn luận ầm ĩ. Lúc này, Lý Diên Khánh đi vào đại trướng, có kỳ bài quan hô lớn:
- Đứng nghiêm!
Mọi người đứng lên, dựng thẳng người, trong đại trướng lặng ngắt như tờ.
Lý Diên Khánh vung tay:
- Mời các vị tướng quân ngồi!
Mọi người ngồi xuống, có thân binh khiêng ra một giá gỗ, trên giá gỗ treo một bức bàn đồ lớn của Kim quốc.
Lý Diên Khánh nhặt một cây gỗ lên, chỉ vào Phủ Lâm Hoàng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, hai mươi lăm vạn liên quân các bộ thảo nguyên đại chiến với bảy vạn Kim binh do Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn đầu trên thảo nguyên Phủ Lâm Hoàng, đã đánh hai ngày, tình hình hiện giờ không rõ, đoán chừng đêm nay sẽ có tin tức.
Hắn buông cây gỗ xuống lại nói:
- Dựa theo hiệp nghị chúng ta ký tên lúc hội minh ở thảo nguyên, một khi thảo nguyên xuất binh, cũng chính là thời điểm chúng ta xuất binh, cho nên hành trình phạt Kim của chúng ta sắp bắt đầu rồi.
Mọi người hưng phấn khác thường, lục tục ma sát quyền chưởng, họ vẫn chờ đợi giây phút này.
Lý Diên Khánh vung tay, trong đại trướng lại yên tĩnh lại.
- Kim quốc cực kỳ hiếu chiến, không hiểu tu dưỡng sinh tức. Năm đó danh xưng năm mươi vạn đại quân, hiện giừo chỉ còn lại hai mươi vạn. Quốc khố trống rỗng, nhân nhân khốn cùng, tăng thêm nội đấu kịch liệt, có thể nói trời oán người giận, chúng bạn xa lánh, cũng nên tới thời điểm diệt vong rồi. Nói cho mọi người một tin tình báo chính xác, kẻ địch của chúng ta hiện giờ, Kim binh Phủ Liêu Dương chỉ có năm vạn người, mà chúng ta lại có sáu mươi vạn đại quân ở Phủ Yến Sơn.
Nhạc Phi nhướng mày:
- Đô Soái, vì sao binh lực lại ít như vậy?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Đúng như ta vừa nói, Kim quốc nội đấu kịch liệt, ba phe phái lớn đều nắm một đội quân, khiến hai mươi vạn đại quân của họ chia thành ba khối. Nếu không hai mươi vạn đại quân tập hợp thành một nắm đấm, chúng ta cũng khó đối phó!
Lúc này, một thân binh bước nhanh vào, nhỏ giọng nói bên tai Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh gật đầu cười nói với mọi người:
- Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hoàn Nhan Đản Kim quốc phái sứ giả cầu hòa với chúng ta. Hoàng đế Kim quốc mới mười hai tuổi, đây chắc chắn là ý của Hoàn Nhan Tông Tuyển.
Lý Diên Khánh lập tức phân phó thân binh:
- Đưa họ tới chờ ở trướng bên cạnh, chờ một lát ta đi gặp họ.
Lý Diên Khánh lại tiếp tục nói với mọi người:
- Năm vạn đại quân Phủ Liêu Dương phân biệt trú đóng ba nơi. Phủ Đại Định trú đóng hai vạn binh, do lão tướng Kim quốc Hoàn Nhan Ngân Thuật thống soái. Mặt khác Phủ Hàm Binh có một vạn trú quân. Hoàn Nhan Tông Bật dẫn hai vạn quân đóng ở Phủ Liêu Dương. Ba góc này hỗ trợ lẫn nhau, cho nên chúng ta nhất định phải xuất binh cùng lúc. Đại quân uy hiếp Phủ Liêu Dương, một đội quân khác lấy Phủ Đại Định, đồng thời quân đội của Ngưu Cao sẽ xuất phát từ Cao Ly, cướp Phủ Hàm Bình, cắt đứt đường lui của Hoàn Nhan Tông Bật.
Vương Quý hỏi:
- Nếu như Kim binh Thượng Kinh xuôi nam cứu viện, chẳng phải Ngưu Cao gặp địch hai mặt?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Cho nên hôm nay ta muốn đàm phán với sứ giả Kim quốc, bỏ đi tai họa ngầm này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận