Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1018: Chỉ huy bắc thượng

Chương 1018: Chỉ huy bắc thượngChương 1018: Chỉ huy bắc thượng
Lý Diên Khánh dẫn quân tiến vào trong thành. Lúc này, Cao Sủng dẫn mười mấy tên binh sĩ quân Hán đầu hàng tiến tới nói:
- Khởi bẩm Đô Soái, trước khi rút lui Kim binh phái người đi đốt kho cỏ khô, mười mấy người này là binh sĩ thủ kho cỏ khô, họ giết hai tên Kim binh tới đây đốt kho, từ đó bảo vệ kho cỏ khô, cũng bảo vệ cả tòa thành kho!
Lý Diên Khánh gật đầu tán thưởng:
- Mỗi người thưởng mười lạng bạc, thay đổi khôi giáp quân Tống cho họ!
Mười mấy tên lính lục tục dập đầu bái tạ, thân binh dẫn họ đi xuống, Lý Diên Khánh lại hỏi Cao Sủng:
- Có bao nhiêu lương thảo?
Ti chức hỏi thăm đối phương, nói có ba mươi vạn thạch quân lương, năm mươi vạn gánh cỏ khô, còn có vũ khí và các loại vật tư quân dụng.
Lý Diên Khánh gật đầu, chỉ riêng ba mươi vạn thạch quân lương cũng đủ để chèo chống mười vạn đại quân bắc phạt.
Không bao lâu, Tào Mãnh phái người truyền đến tin tức, hơn một ngàn Kim binh đã bị toàn diệt, quân Tống chỉ bị thương hơn mười người, không một ai bỏ mình.
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh đại quân chỉnh đốn hai ngày, lại do Thống Chế Cống Tổ Văn dẫn một vạn quân thủ Từ Châu, hắn thì dẫn chín vạn đại quân tiếp tục bắc thượng, xuất phát tới Tế Châu.
Chẳng qua Lý Diên Khánh cũng không trực tiếp tham gia chiến tranh với quân Tề, điều này không liên quan gì với hắn, đó là chiến dịch của năm Đô Thống. Năm Đô Thống nắm binh hơn hai mươi vạn giao đấu tám vạn quân Tề, ít nhất giai đoạn hiện giờ, Lý Diên Khánh cho rằng tạm thời không cần đến mình ra tay.

Mặc dù ngoài biển nam bộ Sơn Đông xuất hiện cuồng phong sóng lớn, khiến Vương Quý đành phải sớm lên bờ ở Hải Châu, nhưng một đội quân khác vì xuất phát sớm mấy ngày, tránh thoát cuồng phong gió lớn, tiếp tục chạy tới cửa Hoàng Hà.
Nhánh đại quân này do năm mươi chiếc chiến thuyền tạo thành, bao gồm một vạn thủy quân do Trương Thuận và Nguyễn Tiểu Nhị dẫn đầu, cùng với hai vạn tinh binh do Ngưu Cao và Dương Tái Hưng dẫn đầu, họ chạy tới viện trợ thành Đại Danh.
Hai ngày sau, chiến thuyền cập bờ ở huyện Cao Đường, bến thuyền nơi này đã bị quân Tống thiêu hủy, Trương Thuận sai người dựng một bến thuyền lâm thời khác. Ngưu Cao và Dương Tái Hưng dẫn hai vạn quân Tống lên bờ, mỗi người mang theo bảy ngày lương khô, hối hả hành quân về phía thành Đại Danh.
Cuộc chiến công phòng thành trì Đại Danh lúc này đã tiến vào ngày thứ năm.
Cao Khánh Duệ liên tục phát động năm lần tấn công quy mô lớn, đều kết thúc thất bại. Chẳng qua mặc dù Cao Khánh Duệ xuất binh đông đảo, nhưng cũng không yêu cầu giống như Hoàn Nhan Tà Dã, không tiếc giá nào lấy xuống thành Đại Danh. Gã tiến công rất tiết chế, chỉ cần binh sĩ thoáng mở rộng, gã sẽ lập tức hạ lệnh thu binh, cho nên mỗi lần tấn công đều chỉ duy trì hơn một canh giờ là kết thúc.
Nhưng dù là thế, quân đội của Cao Khánh Duệ cũng bỏ ra cái giá thảm trọng thương vong một vạn hai ngàn người trong năm ngày ngắn ngủi, đây là dưới tình huống quân Tống không sử dụng Chấn thiên lôi.
Thương vong lớn như thế, thu hoạch lại nhỏ bé, nguyên nhân có rất nhiều. Một mặt là quân đội của Cao Khánh Duệ không có vũ khí công thành hạng nặng. Vũ khí công thành hạng nặng cất giữ ở Hà Bắc năm đó đều bị Hoàn Nhan Tà Dã cầm đi Hà Đông tiến đánh Thái Nguyên. Các kho ở Hà Bắc chỉ còn lại hơn hai ngàn thang công thành, những thang công thành này tạo thành chủ lực tấn công của Cao Khánh Duệ, đương nhiên sẽ gặp phải tiễn trận cường đại và đả kích nặng nề bằng gỗ lăn của quân Tống.
Một mặt khác là Cao Khánh Duệ không muốn liều mạng vì Hoàn Nhan Tà Dã, cuối cùng lại bị Hoàn Nhan Tà Dã hái đào thoải mái, cho nên gã tấn công có chừng mực, cơ bản đều lướt qua rồi thôi, loại công thành này sao có thể tạo thành uy hiếp thực sự với quân thủ thành.
Ngày đầu tiên Yến Thanh đã phát hiện bí mật này, cho nên gã hạ lệnh tạm thời không cần Chấn thiên lôi, chỉ dùng cung tên, dầu hỏa và gỗ lăn thủ thành. Qua năm ngày, quân Tống cũng thương vong gần hai ngàn người, cơ bản đều là trúng tên.
Sau năm ngày, quân đội của Cao Khánh Duệ cũng dần mệt mỏi, đình chỉ công thành. Ba vạn tám ngàn quân đội còn lại trú đóng bên ngoài thành bắc và thành tây. Sở dĩ phải trú đóng bên ngoài thành tây, bởi vì phía tây thành Đại Danh chính là bến thuyền mương Vĩnh Tế, rất nhiều thuyền đi lại vận chuyển vật tư và thương binh, quân đội cần phải bảo vệ tuyến đường vận chuyển đường thủy an toàn.

Màn đêm buông xuống, Yến Thanh đứng trên đầu thuyền chăm chú nhìn đại doanh Ký quân nơi xa. Năm ngày kịch chiến liên tiếp khiến gã hơi lo lắng, quân đội của Cao Khánh Duệ rõ ràng không muốn dốc sức công thành, nhưng họ lại không chịu rút lui, điều này nói rõ sẽ nhanh chóng có quân đội công thành thực sự tới, giống như lời Đô Soái nói, khảo nghiệm thực sự ở Kim binh công thành.
Yến Thanh cũng không e ngại Kim binh, chỉ là gã hơi lo lắng, binh lực của mình không đủ, một vạn quân chủ lực đã thương vong hai ngàn người, đây là do không công thành toàn lực tạo thành, nếu như Kim binh toàn lực công thành, quân chủ lực của mình sẽ còn thương vong lớn hơn. Mà quân đội từ tù binh chuyển tới, sức chiến đấu vẫn chưa được, Yến Thanh chỉ sợ một khi thương vong quá lớn, chỉ sợ cũng không giữ được thành Đại Danh, đây chẳng phải làm chậm trễ toàn bộ đại cục của Đô Soái sao?
Gã đang trầm tư suy nghĩ, một binh lính chạy vội tới báo:
- Khởi bẩm tướng quân, một tên huynh đệ tới phía dưới thành đông, nói là Ngưu Cao tướng quân phái tới.
Yến Thanh mừng rỡ, mấy ngày trước gã mới nhận được thư bồ câu của Đô Soái, nói phái Ngưu Cao và Dương Tái Hưng dẫn quân đi chi viện cho gã, gã còn lo lắng không tới được, không nghĩ đến lại tới nhanh như vậy.
Yến Thanh vội vàng hỏi:
- Người ở nơi nào?
- Đã leo thang dây lên thành.
- Nhanh dẫn hắn tới gặp ta!
Một lát, các binh sĩ dẫn tới một nam tử trẻ tuổi nhỏ gày cơ linh, gã không mặc quân phục, nhìn như nông dân. Nam tử trẻ tuổi quỳ một chân xuống hành lễ:
- Ti chức bộ tướng Trinh Sát Lý Chân, tham kiến Đô Thống!
Yến Thanh là chủ tướng Trinh Sát Doanh, gã đương nhiên nhớ kỹ tên thủ hạ này, chẳng qua việc liên quan trọng đại, Yến Thanh không dám khinh thường, hỏi:
- Tín vật đâu?
Trinh sát trẻ tuổi trầm giọng nói:
- Thang Âm đại thắng!
Yến Thanh lập tức bật cười, câu nói này chính là khẩu lệnh Đại Soái để lại cho gã trong thư bồ câu, vậy thì không sai được.
Yến Thanh vội vàng đỡ gã dậy cười nói:
- Xin Lý tướng quân đứng lên, vất vả cho ngươi rồi.
Gã lệnh người đưa tới hai chiếc ghế, mời trinh sát trẻ tuổi ngồi xuống, Yến Thanh lại hỏi:
- Trinh sát bên ngoài dày đặc không?
Trinh sát trẻ tuổi gật đầu:
- Không tính quá dày, cho nên ti chức mới có thể lẻn tới, nếu như nhiều người một chút sẽ bị phát hiện, cách mười dặm đều có trinh sát của quân địch. Ngưu Cao tướng quân cũng lo lắng điểm này, cho nên mới để ti chức trà trộn vào trước liên hệ với Đô Thống.
Yến Thanh lại hỏi:
- Hiện giờ Ngưu tướng quân ở nơi nào? Có bao nhiêu quân đội?
- Hồi bẩm tướng quân, lần này tổng cộng ba vạn quân đi thuyền bắc thượng. Trương Thuận tướng quân và Nguyễn tướng quân dẫn một vạn quân đội phong tỏa Hoàng Hà. Ngưu tướng quân và Dương tướng quân dẫn hai vạn quân đội tới chi viện thành Đại Danh, hiện giờ họ đang ở trấn Dương Xá cách ba mươi dặm.
Yến Thanh đi vài bước, quay đầu nói với binh sĩ:
- Ngươi trở về nói cho Ngưu tướng quân, trên mương Vĩnh Tế có mấy trăm chiếc thuyền vận tải của Ký quân, ta cảm thấy đây là một uy hiếp rất lớn, chủ lực Kim binh có thể ngồi những chiếc thuyền này qua Hoàng Hà, xin Ngưu tướng quân cần phải phái người phá hủy những chiếc thuyền vận tải này.
- Ti chức hiểu được, mặt khác Ngưu tướng quân hi vọng ước định thời gian vào thành với tướng quân.
Yến Thanh suy nghĩ:
- Hiện giờ mới giờ hợi, ba mươi dặm cũng không xa, vì phòng ngừa đêm dài lắm mông, chúng ta hẹn canh năm đêm nay vào thành, các ngươi tới từ thành nam, ta sẽ yểm hộ các ngươi vào thành.
- Hiện giờ ti chức sẽ trở về bẩm báo!
Yến Thanh sai người thay đổi quân phục Ký quân cho gã, lúc này trinh sát mới cáo từ vội vàng rời đi.

Lúc canh một chưa tới, tên trinh sát Lý Chân này quay về trấn Dương Xá cách ba mươi dặm, gặp được Ngưu Cao và Dương Tái Hưng, nói một lần thời gian ước định với Yến Thanh, lại nói chuyện thuyền.
Dương Tái Hưng nói với Ngưu Cao:
- Căn cứ kinh nghiệm liên hệ của ta với người Tây Hạ, người Tây Hạ có thể dùng bè da chở kỵ binh qua sông, đoán chừng Kim binh cũng biết, cho nên phá hủy thuyền chỉ là một mặt, quan trọng hơn là tiếp cận chủ lực Kim binh. Ta đề nghị nên phái một đội quân trinh sát chuyên phụ trách giám thị chủ lực Kim binh, như vậy Kim binh muốn qua sông nam hạ từ nơi nào, chúng ta đều có thể biết được.
- Ngươi nói rất có đạo lý, quả thực phải đề phòng bè da của Kim binh.
Ngưu Cao nói với Lý Chân:
- Lý tướng quân có thể gánh vác nhiệm vụ này?
- Ti chức nguyện dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ!
Ngưu Cao lập tức điểm năm trăm kỵ binh trinh sát, giao cho Lý Chân. Lý Chân nhanh chóng liền dẫn kỵ binh rời khỏi quân chủ lực, đi đường vòng hướng nam tiến về mương Vĩnh Tế.
Cùng lúc đó, Ngưu Cao và Dương Tái Hưng cũng dẫn hai vạn đại quân vòng qua hướng nam, chuẩn bị vào thành lúc canh năm.
Căn cứ tình báo Lý Chân lưu lại, ngoài thành nam có hai đội trinh sát, cách thành trì khoảng mười dặm, mỗi đội trinh sát mười người. Lúc này Ngưu Cao phái ra hai đội quân trăm người, đi săn giết hai đội trinh sát này.
Thời gian canh bốn, một đội kỵ binh trinh sát mười người đang phờ phạc tuần tra trong vùng đất trống. Cao Khánh Duệ tổng cộng sắp xếp mười lăm đội tần tra bên ngoài, trọng điểm là mặt phía bắc và phía tây, đều an bài năm đội tuần tra, phòng ngừa bị quân địch cướp trại, mặt khác an bài ba đội ở thành đông, hai đội ở thành nam.
Một khi phát hiện có tình huống khác thường, thì lập tức dùng tên lửa phát cảnh báo.
Mặc dù Cao Khánh Duệ cân nhắc chu toàn chặt chẽ, nhưng binh lính của gã không chịu được loại tác chiến cường độ cao này. Năm ngày công thành liên tiếp đã khiến tất cả binh sĩ đều mệt mỏi không chịu nổi, còn phải không được ngủ đêm mà tuần tra, các binh sĩ quả thực oán thán đầy đất.
- Chúng ta dù làm bằng sắt, chiến mã cũng không chịu được nha!
Một binh lính phàn nàn.
- Đừng nói nhiều, đi hết vòng này, tìm một nơi chợp mắt một chút với ca ca.
- Hai người các ngươi muốn chết phải không?
Áp đội quay đầu tức giận quát một tiếng:
- Nhất định phải tuần tra cả đêm cho ta, ai dám lạnh nhạt, xử lý theo quân pháp!
Mọi người đành nhỏ giọng phàn nàn hai câu, lại lên dây cót tinh thần tiếp tục tuần tra.
Đúng lúc này, vô số bóng đen xông ra từ hai bên, bao vây họ lại, một tướng lĩnh quân Tống nghiêm nghị quát:
- Không muốn chết thì giờ tay lên.
Áp đội dẫn đầu vội giương cung lắp tên, chuẩn bị bắn tên cảnh báo. Tướng lĩnh quân Tống giận dữ, ra lệnh:
- Bắn tên!
Một trăm binh sĩ quân Tống lập tức bắn tên, bắn giết toàn bộ mười tên binh sĩ trinh sát.
Cách vài dặm, một đội trinh sát khác cũng bị một trăm tên lính bắt được, chẳng qua Áp đội của họ không lỗ mãng, không bỏ qua tính mạng binh sĩ thủ hạ của mình, đều trở thành tù binh của quân Tống.
Trong một rừng cây cách mười lăm dặm về hướng nam, Ngưu Cao đang kiên nhẫn chờ đợi tin tức đội săn giết, nhưng gã cũng không dựa vào đội săn giết, nếu như săn giết không thành công, gã sẽ trực tiếp xuyên qua, gã tin tưởng khoảng cách mười dặm, cho dù quân địch phái kỵ binh cũng rất khó chạy tới.
- Lão Ngưu, vì sao chúng ta không trực tiếp tấn công quân đội của Cao Khánh Duệ chứ?
Dương Tái Hưng nhỏ giọng hỏi.
Ngưu Cao cười khổ một tiếng nói:
- Ta sao lại không muốn tấn công chứ, nhưng ngươi có nghĩ tới không, vì sao Đô Soái giao nhiệm vụ này cho chúng ta? Cũng không phải vì chúng ta luôn kiên quyết chấp hành quân lệnh sao? Dù sao quân địch có gần bốn vạn người, nếu như không phá được quân địch, trái lại làm hỏng đại kế cứu viện, chẳng phải làm hỏng chiến lược mà Đô Soái đã an bài sao?
Dương Tái Hưng gật đầu:
- Ngươi nói đúng, chúng ta nhất định phải chịu đựng sự dụ hoặc này, không thể vì sảng khoái nhất thời mà làm hỏng chiến lược Đô Soái an bài được.
Lúc này, hai đội săn giết lục tục trở về, một đội xử lý toàn bộ trinh sát, một đội thì dẫn mười tên tù binh trở về. Ngưu Cao đặt câu hỏi một phen, xác định bên ngoài thành nam không còn quân địch tuần tra, liền lập tức dẫn hai vạn quân đội xuất phát. Họ xuyên qua phòng tuyến tuần tra, hối hả chạy về cửa thành nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận