Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 606: Tống Kim tranh Yến

Chương 606: Tống Kim tranh YếnChương 606: Tống Kim tranh Yến
Trải qua mấy ngày giới nghiêm, binh sĩ Liêu quốc dựa vào nơi hiểm yếu chống lại trong nội thành cơ bản đều bị tiêu diệt hầu như không còn. Thành Yên Kinh dần khôi phục trật tự bình thường, chẳng qua bởi vì ngoài thành còn mấy vạn Kim binh, quân Tống cũng không hề hoàn toàn buông thả quản chế, vẫn thực hiện giới nghiêm ban đêm, khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều là binh sĩ quân Tống tuần tra. Mặc dù không khí cực kỳ áp lực, nhưng quân kỷ của quân Tống không tồi, cơ bản không có hiện tượng tự xông vào nhà dân nhiễu dân, cũng không dọa dẫm bắt chẹt thương gia, trật tự nội thành rành mạch.
Buổi sáng, gần cửa thành đông hơi náo nhiệt, nơi này có phiên chợ nho nhỏ, không ít người trong thành đều trồng rau quả, rau quả dư thừa đều chọn tới nơi này bán ra, cho nên khiến cho rất nhiều dân chúng tới đây mua thức ăn, náo nhiệt như đi chợ. Chẳng qua binh sĩ quân Tống trinh sát tuần tra nơi này cũng rất nhiều, trên dưới thành đều có binh sĩ đi tuần, giám thị mỗi người trên phiên chợ, phòng ngừa có gian tế Kim quốc thừa cơ truyền tình báo.
Lúc này, một đội kỵ binh chậm rãi đi tới, là Lý Diên Khánh hộ tống Chủng Sư Đạo cùng thị sát trật tự trong thành. Hai ngày này tâm tình của Lý Diên Khánh vẫn không tốt lắm, chủ yếu bởi vì quân đội của hắn thương vong quá lớn trong chiến đấu trên đường phố. Hơn ba ngàn bốn trăm người bỏ mình, hơn một ngàn hai trăm người bị thương, thương vong gần một nửa, còn một Thiên tướng thuộc cấp và mười mấy tên thuộc cấp tử trận. Đây là một lần thương vong thảm trọng nhất từ khi hắn tham gia chiến dịch Tây Hạ tới nay. Mặc dù Chủng Sư Đạo lại bổ sung quân đội cho hắn, nhưng Lý Diên Khánh vẫn có chút buồn bực không vui.
Chủng Sư Đạo nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, cười nói:
- Diên Khánh, ta vừa nhận được một tin tức, Da Luật Đại Thạch đã dẫn hai vạn quân đội rút về phía tây, hẳn là trốn tới Giáp Sơn tụ hợp cùng Gia Luật Diên Hi. Quan phủ Dịch Châu đã loại bỏ cờ xí Liêu quốc, nhưng lại nâng lên cờ xí Kim quốc, quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Đây là cử chỉ sáng suốt của họ, nếu không quân đội Đồng Quán giết trở lại, chắc chắn sẽ đồ thành trả thù. Họ đầu hàng Kim quốc trước, cũng hi vọng nhận được sự bảo hộ của Kim quốc!
- Đúng vậy!
Chủng Sư Đạo khẽ thở dài một tiếng:
- Mặc dù có thể hiểu được lòng tự vệ của họ, nhưng như vậy thế cục sẽ trở nên phức tạp. Dịch Châu và Bình Châu đầu hàng Kim quốc, Yên Kinh và Trác Châu lại bị chúng ta chiếm lĩnh. Thế lực Kim Tống trong phủ Yên Kinh như cài răng lược, về sau làm sao chia cắt được? Mặc dù trong điều ước đồng minh quy định phủ Yên Kinh thuộc về Đại Tống, nhưng người Kim rõ ràng cũng muốn chia một chén canh với phủ Yên Kinh, muốn để họ lui binh không hề dễ dàng!
Lý Diên Khánh cười cười:
- Thật ra người Kim muốn là người và tài vật của Yên Kinh. Mấy vạn công tượng trong thành Yên Kinh và tài phú trong nội khố của Liêu quốc mới là mục tiêu của họ. Họ chỉ cần nhận được hai thứ này, sẽ lập tức rút quân về Liêu Đông, họ cũng không thèm khát đất đai Yên Kinh.
- Chúng ta cũng cần công tượng và tài phú, sẽ không cho họ, nhiều nhất là công tượng tự nguyện tới Kim quốc định cư có thể thả họ ra ngoài thành, nhưng ta đoán chừng không có bao nhiêu người muốn đi.
- Công tượng người Hán sẽ không đi, công tượng người Khiết Đan có khả năng. Theo ta được biết, không ít công tượng Khiết Đan rút lui từ Liêu Đông tới, người nhà của họ còn đang ở Liêu Đông.
- Việc này… xem tình hình đàm phán rồi nói sau!
Hai người đang nói chuyện, một binh lính chạy vội tới, quỳ một chân xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại Soái, ngoài thành đông có sứ giả Kim quốc tới, yêu cầu gặp Đại Soái!
Chủng Sư Đạo khó hiểu nói với Lý Diên Khánh:
- Không phải sứ giả Kim quốc nên tới Biện Kinh sao? Tới chỗ chúng ta làm gì?
- Có lẽ muốn đạt thành một nhận thức chung với chúng ta, Đại Soái không ngại đi xem một chút.
Chủng Sư Đạo gật đầu, quay đầu ngựa đi tới đầu tường.
Trên đầu thành đông có thể thấy rõ ràng đại doanh Kim binh cách đó vài dặm, đại doanh của họ dùng tường ván dựng thành, đây là phương thức trú doanh Kim binh học được từ quân đội Liêu quốc, chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, hơi hùng vĩ, tám vạn Kim binh trú đóng trong đó.
Ngoài sông hộ thành phía dưới có một đội kỵ binh Kim quốc, vây quanh một quan văn Kim quốc. Chỉ thấy hắn đầu buộc khăn gấm, người mặc áo bàn lĩnh tơ lụa vàng, eo thắt đai cứng, chân đi ủng dạ, là trang phục người Nữ Chân điển hình, chẳng qua phục sự của gã hoa lệ, hẳn là quan văn người Nữ Chân.
Chủng Sư Đạo lập tức ra lệnh:
- Mở cửa thành để hắn tiến vào!
Cầu treo chậm rãi buông xuống, cửa thành mở ra một đường nhỏ, kỵ binh Kim quốc vây quanh quan văn này tiến vào thành Yên Kinh. Không bao lâu, có binh sĩ dẫn gã lên thành, quan viên Kim binh ôm quyền hơi thi lễ, ngạo nghễ nói:
- Ta chính là Kim sứ Hạt Lỗ, phụng lệnh Lang Chủ chúng ta tới gặp Chủng tướng quân!
Người này tuy là người Nữ Chân, lại có thể nói Hán ngữ lưu loát, tại Kim quốc gã là một tên Mãnh An Bột Cận, từng dùng thân phận Phó sứ Kim quốc tham gia đàm phán kết minh với Tống quốc.
Chủng Sư Đạo thản nhiên nói:
- Không biết quý sứ tìm ta có chuyện gì?
- Lang Chủ sai chúng ta đến đòi đồ thuộc về Kim quốc, hi vọng các ngươi lập tức hoàn trả!
Lý Diên Khánh ở bên cười nói:
- Quân chủ quý quốc đã tới phủ Yên Kinh sao?
- Đúng vậy! Lang Chủ ngự giá thân chính, sắp tới nơi này, hi vọng quý vị thức thời, trả đồ của Kim quốc cho chúng ta trước.
Chủng Sư Đạo lắc đầu:
- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì, nơi này không có đồ của Kim quốc.
- Nơi này có rất nhiều công tượng trốn từ Trung Kinh và Đông Kinh tới, hộ tịch của họ đều ở Trung Kinh và Đông Kinh, hẳn là thuộc về chúng ta, các ngươi nhất định phải trả lại những công tượng này. Mặt khác, nội khó trong phủ thành có rất nhiều tài phú đều là người Liêu chuyển tới từ Trung kinh và Thượng Kinh, chúng cũng thuộc về Kim quốc, các ngươi cũng nhất định phải trả lại.
Chủng Sư Đạo hừ lạnh một tiếng nói:
- Công tượng Liêu quốc không có hộ tịch bình dân, tượng tịch lệ thuộc vào Xu Mật Viện Liêu quốc. Xu Mật Viện Liêu quốc ngay ở Yên Kinh, Yên Kinh đã bị chúng ta phá, vậy những công tượng này chính là tù binh của chúng ta, không liên quan gì với Kim quốc. Tiếp theo, tài vật nội khố đều thuộc danh sách biên chế, là tài phú Liêu quốc, không liên quan tới địa vực. Liêu quốc đã bị chúng ta tiêu diệt, tài phú trong nội khố của họ đương nhiên cũng thuộc về Đại Tống ta. Thứ ba, ta chỉ là Chủ Soái thủ thành, các ngươi phải đi đàm phán với triều đình, mà không phải tới bàn điều kiện với ta, ta không có quyền làm chủ, cũng sẽ không đáp ứng bất cứ điều kiện gì của các ngươi.
Hạt Lỗ tức giận nói:
- Lang Chủ chúng ta dùng lễ tiếp đón, lời hay khuyên bảo. Nếu các ngươi không biết tốt xấu, chọc giận đại quân Kim quốc, một khi chúng ta đánh hạ Yên Kinh, các ngươi đều chết không có chỗ chôn thây!
Chủng Sư Đạo giận dữ trong lòng, dĩ nhiên lấy công thành để uy hiếp lão. Lão lạnh lùng ra lệnh:
- Tiễn khách!
Hạt Lỗ tức giận giậm chân:
- Đã không biết tốt xấu, vậy chớ có hối hận!
Nói xong, gã quay người nhanh chân rời đi. Lý Diên Khánh đứng trên lỗ châu mai nhìn kỵ binh Kim quốc đi xa, hắn cười lạnh một tiếng:
- Xem ra, Kim quốc muốn lấy Yên Kinh sau đó đàm phán với Đại Tống.
- Lời này có ý gì?
Chủng Sư Đạo hơi khó hiểu.
- Đánh hạ Yên Kinh, lấy đi người và của, lại bán một tòa thành không cho Đại Tống, đây chẳng phải một cuộc mua bán tốt hay sao?
Lý Diên Khánh biết trong lịch sử Kim quốc làm như vậy, lấy đi người và của phủ Yên Kinh, lại bán tòa thành không cho Đại Tống, còn lấy lý do đệp: Tuân thủ minh ước. Trước mắt Kim quốc vẫn muốn làm như vậy, mặc dù hiện giờ thành Yên Kinh bị quân Tống khống chế, nhưng trong mắt người Kim chỉ có lợi ích, lợi ích điều khiển, quân Tống chẳng khác gì quân Liêu, cái gọi là minh ước chẳng qua chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi.
Chủng Sư Đạo gật đầu, Lý Diên Khánh nói rất đúng, lão cũng hiểu được, chiến tranh sắp xảy ra rồi.

Sứ giả Kim Quốc tiên lễ hậu binh chính là điềm báo chiến tranh, họ đã quyết định tiến đánh thành Yên Kinh, đồng thời giao trách nhiệm cho triều Tống. Họ đã phái sứ giả đàm phán, nhưng quân Tống cự tuyệt không chấp nhận, họ mới đành phải xuất binh.
Hiểu được điểm này, Chủng Sư Đạo liền hạ lệnh bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, đồng thời dùng thư chim ưng báo cáo tình hình mới nhất của Yên Kinh cho triều đình.
Trước mắt quân Tống trong thành Yên Kinh có tổng cộng sáu vạn năm ngàn người, trong đó có năm ngàn người dùng để giữ gìn trật tự nội thành, sáu vạn người vùi đầu trong đại chiến thủ thành.
Không chỉ như thế, vì phòng ngừa trong nội thành có gian tế của người Kim, quân Tống đưa ra thông báo treo thưởng, có người trong thành phát hiện kẻ hiềm nghi có thể lập tức báo cáo với quân Tống, người báo cáo đều có ban thưởng, thẩm tra ra gian tế người Kim sẽ thưởng ngàn lạng bạc.
Quân Tống bắt đầu vận chuyển chuẩn bị chiến đấu quy mô lớn, máy ném đá, hỏa pháo, sàng nỏ các loại vũ khí thủ thành cỡ lớn xuất hiện trên đầu tường. Những thứ này đều được tìm thấy trong kho hàng quân Liêu, quân Liêu dùng để phòng ngự quân Tống bắc phạt, cuối cùng trở thành lợi khí quân Tống dùng để phòng ngự Kim binh công thành.
Thành Yên Kinh đã bị Liêu quốc ấn định là Nam Kinh, trong chức năng có thể phân làm trung cấp, thiên về thủ công nghiệp. Bởi vậy phần lớn công tượng Liêu quốc đều tập trung trong thành Yên Kinh, khiến thành Yên Kinh có thể thấy được các loại tác phường ở khắp nơi, thương nghiệp và thủ công nghiệp đều cực kỳ phát đạt. Trung tâm thủ công nghiệp như dã luyện, rèn đúc, quân khí, thuộc da, dệt, cất rượu, gốm sứ vân vân của Liêu quốc đều tập trung ở Yên Kinh, điều này khiến Kim quốc thèm nhỏ dãi đối với Yên Kinh.
Đương nhiên, trung tâm nghiên cứu chế tạo hỏa khí của Liêu quốc cũng thiết lập tại thành Yên Kinh, lệ thuộc và Hỏa Dược Cục thuộc về Nam Xu Mật Viện.
Giữa trưa, Lý Diên Khánh bước nhanh tới công xưởng hỏa khí gần Châu Nha.

Bạn cần đăng nhập để bình luận