Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 350: Tướng soái bất hòa.

Chương 350: Tướng soái bất hòa.Chương 350: Tướng soái bất hòa.
Lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng, Lý Diên Khánh lập tức thu thư lại, quay đầu nhìn, liền thấy một binh lính bưng một chiếc rương đen đứng sau lưng mình.
- Đây là cái gì?
- Bẩm Tham Quân, chúng ta tìm được một cái tủ ngầm ở dưới góc tường, bên trong chỉ có cái rương này.
Lý Diên Khánh nhìn qua góc tường, thấy góc tường quả thực bị đào một cái lỗ hai thước vuông.
- Đặt nó lên bàn đi!
- Vâng!
Binh sĩ đặt rương lên bàn lui xuống.
Lý Diên Khánh nói với mấy binh sĩ:
- Các ngươi đều đi nơi khác tìm phòng ngầm đi! Nơi này sẽ không còn nữa.
Các binh sĩ đều lui xuống, trong quan phòng chỉ còn một mình Lý Diên Khánh. Hắn đi tới đóng chặt cửa phòng, lúc này mới lấy thư của Cao Cầu ra tiếp tục xem. Phía dưới chính là một số chuyện chó ngựa linh tinh, trong thư còn nhắc tới tích trữ một khoản bạc ở tiệm bạc Tụ Bảo kinh thành thay gã, có thể nhận ngọc chỉ, sau khi chuyện thành công, lại đưa vào số lượng gấp bội.
Cho dù trong thư không có chữ nào nhắc tới chuyện gì, cũng không nói tới tên Chủng Sư Đạo, nhưng trải qua vụ án Chủng Sư Đạo từ chức, mọi người đều biết phong thư này nói cái gì.
Nói lui vạn bước, có thể nói chuyện chó ngựa linh tinh, nhưng đường đường Đô Chỉ Huy Sứ Thị Vệ Tiền Điện lại thư từ qua lại với Chủ Soái nắm giữ quân quyền biên cảnh của nước địch, tội danh này đủ khiến Cao Cầu không chịu nổi.
Lý Diên Khánh cẩn thận thu hồi thư lại, lúc này mới đi tới trước bàn, khẽ vuốt chiếc rương được chế tác tinh xảo bằng gỗ tử đàn. Thật không cần mở ra Lý Diên Khánh cũng biết trong này là cái gì, nhưng hắn vẫn muốn tìm vật hắn cần.
Lý Diên Khánh ấn khóa nhỏ một cái, khóa nhỏ bắn ra, hắn chậm rãi mở rương, quả nhiên giống như hắn nghĩ, một lớp vải sa tanh màu vàng phủ phía dưới, bên trên đặt sáu khối mỹ ngọc.
Những miếng ngọc này đều chưa được tạo hình, nhưng nhìn từ chất lượng ngọc, mỗi miếng ngọc này đều tinh tế không chút tì vết, trong đó còn một miếng bích ngọc và hoàng ngọc, toàn bộ đều là dương chi mỹ ngọc cực phẩm, hẳn là mã não trong thư của Lý Quỳ, giá trị không nhỏ, nếu không Lý Lương Phụ cũng sẽ không cất chứa cẩn thận như vậy.
Chẳng qua nhìn từ độ dày của chiếc rương, đây là tầng thứ nhất, phía dưới hẳn là còn thứ khác. Lý Diên Khánh chậm rãi nhấc tầng trên cao lên, phía dưới quả nhiên còn một tầng, là một ngọc điểu dài tám tấc, chế tác từ một khối ngọc vuông, tạo hình cực kỳ cổ, có lẽ niên đại quá xưa, phía trên đã có chút vết rách.
Cho dù Lý Diên Khánh không biết phân biệt ngọc thạch, nhưng hắn cũng biết loại ngọc Thương Chu này là vô giá. Lúc này, Lý Diên Khánh trông thấy bên cạnh ngọc điểu còn một ngọc chỉ mỹ nhân, chỉ có một nửa, làm sống động như thật, quả thực là một ngón tay nhỏ dài.
Đây chính là ngọc chỉ nhắc tới trong thư của Cao Cầu! Lý Diên Khánh nở nụ cười lạnh, có thư có ngọc chỉ, điểm yếu của Cao Cầu coi như nằm trong tay mình.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
- Lão Lý, là ta!
Giọng của Vương Quý bên ngoài không giấu được hưng phấn.
Có lẽ tiểu tử này phát hiện gì đó, Lý Diên Khánh đậy rương lại:
- Vào đi!
Cửa khép hờ, Vương Quý đẩy cửa ra liền phấn chấn đi tới:
- Lão Lý, chúng ta phát hiện mật thất.
- Tra hỏi ra sao?
Lý Diên Khánh cười nói.
- Thật ra năm tên khốn Tây Hạ đều biết, một tên cũng không chịu nói, tách bọn họ ra tra hỏi đều cung khai, là một sơn động, bên trong có không ít văn thư và rất nhiều vàng bạc tài bảo.
- Văn thư đặt trong sơn động, không sợ nấm mốc sao?
- Sơn động rất khô ráo, sẽ không mốc, bên trong có mấy rương văn thư lớn và mấy chục rương vàng bạc tài bảo, chúng ta phát tài rồi, ngươi mau đi xem chứ?
Lý Diên Khánh đã không còn hứng thú với vàng bạc, hắn lắc đầu:
- Ta sẽ không xem, ngươi đăng ký toàn bộ, sau đó mang đi tất cả.
- Lão Lý, có chuyện này…
Vương Quý ấp úng nói.
- Ngươi muốn nói gì?
Lý Diên Khánh kỳ quái nhìn gã.
Vương Quý lấy một thanh kiếm từ phía sau ra:
- Thanh kiếm này cũng phát hiện trong sơn động, cất trong một cái hộp đồng. Ngươi cũng biết… ta vẫn luôn thiếu một thanh kiếm tốt.
Lý Diên Khánh tiện tay nhận kiếm, thanh kiếm này dài ba thước, vỏ kiếm xinh đẹp, bên trên khảm chín viên bảo thạch. Hắn nhẹ nhàng rút kiếm, thấy bảo kiếm hàn quang lập lòe, sắc bén khác thường, là một thanh bảo kiếm chưa hề sử dụng.
Lý Diên Khánh đưa tahnh kiếm cho gã:
- Thanh kiếm này không tồi, ngươi thu giữ đi!
Vương Quý vui mừng, vội vàng khom người hành lễ:
- Đa tạ lão Lý… Không! Đa tạ Chỉ Huy Sứ.
Gã chỉ sợ Lý Diên Khánh đổi ý, quay người vội vàng chạy đi.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng, thật ra trước giờ hắn không phải người nghiêm cẩn như vậy, hắn chỉ không muốn bị người khác nắm được điểm yếu mà thôi, nếu không che giấu tài phú trong sơn động, về sau lợi dụng không tốt hơn sao?
Nghỉ ngơi một đêm trong quân doanh Di Lặc Động, ngày tiếp theo, Chủng Sư Trung lưu lại ba ngàn quân đội giữ doanh, lão dẫn đại quân cùng Lý Diên Khánh trở về đại doanh quân Tống Thạch Châu.

Ngay thời điểm quân Tống tuyến đông liên tiếp nhận được thuận lợi, quân Tống tuyến tây lại tiến quân không thuận lợi. Quân Tống tuyến tây chủ yếu là Thiểm Tây Lộ, do Đồng Quán tự mình dẫn mười lăm vạn đại quân bắc thượng, tăng thêm Sương Binh, phiên quân, hương binh, dân phu, ít nhất có gần bốn mươi vạn đại quân tham dự tuyến tây tấn công phía bắc.
Tuyến tây bắc thượng cũng đứng trước núi lớn ngăn cản, bao gồm Linh Ba Sơn, Nhu Lang Sơn, Sát Ngưu Lĩnh, hơn mười tòa lĩnh dài đến hơn nghìn dặm ngăn cản, khiến quân Tống bắc thượng cực kỳ khó khăn.
Tuyến tây có hai con đường bắc thượng, một đường đi Hội Châu, dọc theo Hoàng Hà tiến về phía bắc, một đường khác đi Hồ Lô Thủy. Hồ Lô Thủy cũng là một con sông lớn, đi qua Đâu Lĩnh hình thành một hẻm núi, hẻm núi này rộng hơn hẻm núi Vô Định Hà tuyến đông rất nhiều, chỗ hẹp nhất cũng hơn mười dặm, cuối cùng Đồng Quán lựa chọn đi hẻm núi Hồ Lô Thủy tiến về phía bắc.
Giống như tuyến đông, quân Tây Hạ cũng có một nơi chiến lược ở phía bắc hẻm núi Hồ Lô Thủy, gọi là Thưởng Di Khẩu. Rời khỏi hẻm núi ba mươi dặm, là một sơn trại xây dựng ở nơi hiểm yếu, gọi là Đạp Cát Trại, phía bắc chính là Vi Châu.
Thưởng Di Khẩu – Đạp Cát Trại –- Vi Châu, ba tuyến phòng thủ tạo thành cửa lớn phía nam phủ Tây Bình yếu địa kinh kỳ của Tây Hạ, một khi phủ Tây Bình thất thủ, đô thành Tây Hạ là phủ Hưng Khánh sẽ lộ ra trước binh phong quân Tống.
Quân Tống dùng thời gian mười ngày, không ngừng nghỉ tấn công Thương Di Khẩu, cuối cùng dùng cái giá thảm trọng thương vong ba vạn người lấy được Thưởng Di Khẩu. Quân Tống vượt qua Đâu Lĩnh, trực tiếp đối mặt với một hiểm quan khác của quân Tây Hạ là Đạp Cát Trại.
Tiến đánh Đạp Cát Trại thế nào, Đồng Quán và Phó Tướng Lưu Phát xảy ra ý kiến khác nhau nghiêm trọng.
Lưu Pháp cũng là lão tướng tuổi gần lục tuần, làm quan biên cương lâu dài, dùng quan văn dẫn binh, chiến công hiển hách, được công nhận là danh tướng đứng đầu lúc này, có câu nói ‘Thời này bàn tới danh tướng chắc chắn do Pháp dẫn đầu’.
Năm năm trước, Lưu Pháp cũng từng đi qua con đường như vậy, lúc ấy lão dẫn ba vạn đại quân liên tục đánh hạ Thưởng Di Khẩu, Đạp Cát Trại và Vi Châu, binh tới dưới phủ thành Tây Bình. Phủ Tây Bình cũng chính là Linh Châu, Tây Hạ chấn động, nếu không phải Lý Lương Phụ liều chết giữ vững Linh Châu, quân Tống sớm đã binh lâm đô thành Tây Hạ. Mặc dù trận chiến kia bởi vì Lưu Pháp xâm nhập một mình, hậu cần không đủ, cuối cùng dẫn đến toàn quân bị diệt, nhưng lão lại khiến người Tây Hạ sợ hãi tới tận bây giờ.
Trong đại trướng, Lưu Pháp và Đồng Quán tranh cãi mặt đỏ tới mang tai vì chuyện xuất binh Đạp Cát Trại. Lưu Pháp cao giọng nói:
- Cơ hội tốt tấn công tiêu diệt Tây Hạ là lúc tranh đấu Đế Hậu mười năm trước. Hiện giờ Lý Càn Thuận đã tự mình chấp chính mười năm, chăm lo quản lý, quốc lực bắt đầu khôi phục. Lấy mấy chục vạn tinh binh của Tây Hạ, lòng dân nhất trí đối ngoại, làm sao có khả năng tiêu diệt Tây Hạ? Cho dù muốn diệt Tây Hạ, cũng phải thận trọng từng bước, cắt cương vực Tây Hạ từng chút một, dùng quốc lực mạnh mẽ của triều Tống chậm rãi kéo đổ nó mà không phải cầu thành khẩn cấp, diệt Tây Hạ trong mấy tháng quả thực không thực tế.
Đồng Quán lạnh lùng nhìn lão:
- Đây là quyết định của Thiên tử, ngươi có mấy lá gan muốn đối kháng với Thiên tử?
Lưu Pháp cũng nổi giận nói:
- Thiên tử muốn diệt Tây Hạ bởi vì Liêu quốc bị người Nữ Chân kiềm chế, không cần chú mặt tây. Nhưng cục diện kiềm chế này sẽ kéo dài ít nhất năm sáu năm, chúng ta hoàn toàn có thể đi từng bước thận trọng, trong ba năm kéo chết Tây Hạ, sao có thể hai ba tháng liền tấn công tiêu diệt Tây Hạ? Làm đại thần, hẳn là nói chân tướng cho Thiên tử, tin tưởng Thiên tử sẽ làm ra quyết định sáng suốt.
Đồng Quán hừ một tiếng:
- Ta biết ngươi không muốn dẫn quân đánh Đạp Cát Trại, mới tìm các loại lý do từ chối, còn đưa Thiên tử ra ép ta. Được rồi! Ngươi không muốn đánh, ta phái người khác đánh.
Lưu Pháp nhìn chằm chằm Đồng Quán:
- Lưu Pháp ta tùng hoành tây bắc ba mươi năm, chưa từng lui một bước! Ngươi đã muốn quyết giữ ý mình, vậy thì tốt, ta không phản đối ngươi, ta sẽ dẫn binh đánh Đạp Cát Trại, chúng ta xem cuối cùng ngươi có thể diệt Tây Hạ hay không!
Nói xong, Lưu Pháp hất tay áo lên, quay người bước nhanh rời đi.
Đồng Quán nhìn Lưu Pháp đi xa, lạnh lùng hạ lệnh:
- Truyền lệnh quân thứ năm đêm nay theo Lưu Phó tướng tiến đánh Đạp Cát Trại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận