Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 400: Quấy nhiễu mà không chiến.

Chương 400: Quấy nhiễu mà không chiến.Chương 400: Quấy nhiễu mà không chiến.
Tân Huyện chỉ là một huyện cỡ trung, nhưng nó cách Hoàng Hà tương đối gần, tường thành lại cao lớn rộng rãi, ẫn luôn là trọng địa hậu cần của quân Lương Sơn tại phủ Đại Danh. Lần này quân Lương Sơn tiến đánh thành Đại Danh, chỉ có không tới một ngàn người đóng giữ Tân Huyện.
Cách trăm dặm, Thanh Thạch Trại đốt lửa hiệu khiến thủ tướng Tân Huyện cực kỳ căng thẳng. Gã hạ lệnh đóng chặt cửa thành, đồng thời phái người xin giúp đỡ từ chủ lực đang vây công thành Đại Danh.
Trong bóng tối, Vương Quý và Ngưu Cao dẫn kỵ binh chạy vội, họ không ngừng bắn tên đầu tường, dùng mũi tên sắc bén ngăn chặn quân phòng thủ đầu tường. Quân phòng thủ đầu tường không ngừng hô to gọi nhỏ, trên tòa tháp cao nhất trong thành đốt lửa hiệu, cảnh báo cầu cứu chủ lực cách mấy chục dặm.
Nhiệm vụ của Vương Quý và Ngưu Cao không phải muốn cướp đoạt Tân Huyện, đầu tiên họ muốn dùng biện pháp vây Ngụy cứu Triệu giải trừ nguy cơ cho thành Đại Danh, ép quân Lương Sơn rút khỏi thành Đại Danh.
Vương Quý thấy lửa hiệu thiêu đốt đã lâu, liền hô một tiếng với Ngưu Cao:
- Lão Ngưu, chúng ta rút lui!
Đám kỵ binh nhanh chóng rút về hướng tây bắc, không bao lâu biến mất trong màn đêm
Thủ tướng đầu thành nhìn kỵ binh quan binh rút về phía tây, không khỏi hơi bận tâm, vội nói với thủ hạ:
- Nhanh đi nói cho Quan tướng quân, cẩn thận bị kỵ binh quân địch phục kích!
- Tuân lệnh!
Cửa thành mở ra, một kỵ binh chạy vội ra, vung roi thúc ngựa chạy về phía phủ Đại Danh.

Mấy ngàn quân Lương Sơn dưới sự dẫn đầu của Quan Thắng đang nhanh chóng chạy dọc theo quan đạo. Quan Thắng cũng xuất thân Cấm Quân, nhưng vì đắc tội Cao Cầu mà nhiều lần bị xa lánh, vẫn luôn sầu não uất ức. Ba năm trước đây gã theo Cao Cầu thảo phạt Lương Sơn, kết quả quân đội đại bại, gã cũng bất hạnh bị bắt. Tống Giang thi ân rất lớn với gã, khiến cho gã cảm động, liền gia nhập trận doanh Lương Sơn.
Mặc dù thủ lĩnh Tống Giang biểu hiện muốn chấp nhận triều đình chiêu an, nhưng Quan Thắng cũng không phản đối. Người có chí riêng, nếu như Tống Giang muốn quy hàng triều đình, vậy gã cũng nguyện ý giải ngũ về quê, về Triệu Châu làm một nông dân.
Chẳng qua chỉ cần gã còn ở quân Lương Sơn một ngày, gã sẽ tận tâm phụ tá Tống Giang một ngày, toàn lực chống cự triều đình vây quét quân Lương Sơn.
- Quan tướng quân, có huynh đệ Tân Huyện tới báo!
Quan Thắng thầm kinh hãi, chẳng lẽ Tân Huyện đã xảy ra chuyện sao?
- Người ở nơi nào?
Lính báo tin nhanh chóng đi tới, gã ôm quyền hành lễ nói với Quan Thắng:
- Khởi bẩm tướng quân, bên ngoài Tân Huyện xuất hiện đại đội kỵ binh quân địch, Trần thống lĩnh xin tướng quân hành quân phải cẩn thận, đừng để quân địch phục kích.
- Quân địch có bao nhiêu kỵ binh?
- Ước chừng khoảng ngàn người, khí thế rất cường đại.
- Không có bộ binh sao?
- Tạm thời không có!
Quan Thắng thoáng thở phào, chỉ cần không có bộ binh, vậy không cách nào hạ được thành trì. Chẳng qua đối phương có hơn ngàn kỵ binh, điều này khiến Quan Thắng cảm thấy rất giật mình. Gã xuất thân Cấm Quân, biết rõ một ngàn kỵ binh xuất hiện có ý nghĩa thế nào?
Đây chắc chắn là một đợt tấn công quân Lương Sơn quy mô lớn của triều đình, gã nhất định phải lập tức truyền tin tức này cho Tống Trại chủ.
Quan Thắng xông lên một điểm cao, đưa tay nhìn chung quanh. Dưới ánh trăng sáng, vô số chấm đen nhỏ xuất hiện ở chỗ cao cách đó vài dặm, gã vội vàng thét lên ra lệnh:
- Giảm tốc độ hành quân, kết trận phòng ngự!
Mấy ngàn binh sĩ lập tức giảm tốc độ hành quân, đội ngũ dần tập trung một chỗ. Hơn ngàn binh sĩ bên ngoài tay cầm cung nỏ, cảnh giác nhìn kỵ binh quân địch nơi xa. Nhưng kỵ binh không có dấu hiệu công kích bọn họ, quân Lương Sơn vừa phòng bị vừa di chuyển, thời gian dần kéo dài khoảng cách với kỵ binh.
Kỵ binh Huyền Vũ Doanh cách đó ba dặm, Vương Quý lạnh lùng chăm chú nhìn quân Lương Sơn đang hành quân. Ngưu Cao bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nói:
- A Quý, không bằng thừa dịp sắc trời ban đêm chiến một trận!
Vương Quý đi theo Lý Diên Khánh thời gian lâu, gã biết rõ Lý Diên Khánh tuyệt đối không mập mờ trong vấn đề nguyên tắc, liền lắc đầu nói:
- Lão Lý không cho chúng ta công kích quân Lương Sơn tự có suy nghĩ của hắn, dù cho cơ hội có tốt cũng không thể ra tay. Nếu như hắn cho phép chúng ta ra tay công kích, hắn nhất định sẽ nói để chúng ta toàn quyền xử lý. Hắn không nói lời này, vậy chúng ta nhất định phải làm theo phân phó của hắn, không thể tự tiện làm việc.
Ngưu Cao yên lặng gật đầu, Vương Quý cười nói:
- Theo hắn lâu như vậy rồi, ta coi như hiểu rõ hắn, trong quân đội hắn là cấp trên, chúng ta nhất định phải tuyệt đối phục tùng, nhưng rời quân đội, coi như chúng ta ném hắn xuống sông cũng được.
- Ta hiểu được.
- Đi thôi! Quân Lương Sơn công thành đã rút lui, chúng ta cũng có thể trở về rồi.
Vương Quý và Ngưu Cao quay đầu ngựa lại, dẫn một ngàn kỵ binh vòng qua hướng nam mà chạy.
Quan Thắng nhìn kỵ binh biến mất ở nơi xa, trong lòng gã bỗng nhiên trở nên nặng nề. Đội kỵ binh này lại không hề phục kích họ, chủ tướng đối phương hiển nhiên đang khống chế tiết tấu. Gã bống nhiên hiểu được, lần này họ gặp phải kình địch rồi.

Thời gian đến giữa trưa ngày tiếp theo, bởi vì một cơn mưa nhỏ lúc trời sắp sáng, lửa lớn thiêu đốt một đêm dần dập tắt lúc buổi sáng, lửa lớn cả đêm đốt rụi một nửa phía nam chân núi Thanh Thạch Cương.
Lý Diên Khánh thấy nhiệt độ đã biến mất, liền để Vương Bình dẫn năm trăm binh sĩ lên núi xem xét tình huống. Ước chừng nửa canh giờ, binh sĩ Huyền Vũ Doanh lục tục áp giải đạo tặc giấu kín trong rừng xuống, nhanh chóng bị binh sĩ kéo đi xử quyết.
Lúc này, Vương Bình xuống núi bẩm báo Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Chỉ Huy Sứ, trên núi chỉ tìm được hai mươi lăm thi thể phụ nữ, không có vết thương, đều ngạt thở mà chết, đạo tặc khác đã không có.
Lý Diên Khánh quay đầu lại hỏi:
- Thi thể bị giết chết có ba nhiêu?
- Có khoảng ba trăm!
Quân địch phá vây bị giết không ít, đoán chừng số khác cũng đã táng thân trong biển lửa. Lý Diên Khánh lập tức nói với Vương Binh:
- An táng phụ nữ đã chết, mặt khác đào hố sâu chôn kỹ thi thể đạo tặc, tránh dẫn tới dịch bệnh.
- Ti chức tuân lệnh!
Vương Bình ngừng một chút lại nói:
- Chúng ta còn phát hiện không ít vàng bạc vật tư, xin hỏi nên xử lý thế nào?
- Vàng bạc có thể tập trung lại giao cho Dương Lượng, sau đó cùng ban thưởng cho các huynh đệ. Vật tư có thể mang thì mang, không thể mang thì chôn kỹ!
- Tuân lệnh!
Quân đội lại thu dọn nửa canh giờ, Lý Diên Khánh lập tức mệnh lệnh quân đội tập kết, quân đội nhanh chóng xuất phát tới thành Đại Danh.
Cách thành Đại Danh chừng ba mươi dặm, Vương Quý và Ngưu Cao dẫn một ngàn kỵ binh trở về. Vương Quý và Ngưu Cao tiến tới báo cáo:
- Ti chức đã hoàn thành mệnh lệnh của tướng quân, thành công dẫn quân Lương Sơn vây công thành Đại Danh trở về Tân Huyện.
- Hai vị vất vả rồi, có bao nhiêu phỉ quân?
- Họ chia làm hai nhóm rút lui, nhóm đầu tiên khoảng bốn ngàn người, nhóm thứ hai chỉ có hai ngàn người.
Ngưu Cao ở bên cạnh không nhịn được nói:
- Ta thực sự muốn đánh hai ngàn người nhóm thứ hai, cam đoan có thể một trận chiến tiêu diệt hết. Nhưng cuối cùng ti chức vẫn nhịn xuống, không có mệnh lệnh của Chỉ Huy Sư, chúng ta không dám làm loạn.
Lý Diên Khánh cười cười:
- Không cần tiếc nuối, cơ hội có rất nhiều, hiện giờ chúng ta không chỉ phải giải trừ nguy cơ cho thành Đại Danh, còn phải ổn định phỉ quân Hà Bắc, không cho họ qua sông, cho nên không thể vội vàng khiêu chiến. Ta muốn tiêu diệt toàn bộ phỉ quân Hà Bắc, đánh ra thanh danh Huyền Vũ Doanh.
Ngưu Cao hổ thẹn trong lòng, vội vàng nói:
- Ti chức hiểu được!
- Biểu hiện của các ngươi rất tốt, đi thôi! Chúng ta đi tiếp thu đồ khao thưởng của thành Đại Danh.
Bộ binh kỵ binh tập trung, cùng đi tới thành Đại Danh.
Huyền Vũ Doanh tới nhận được hoan nghênh nhiệt liệt của quan viên và dân chúng thành Đại Danh. Phủ Doãn Lương Trung Thư tự mình dẫn quan viên và mấy ngàn quân chúng rời thành đón viện quân.
Lương Trung Thư kích động nhất, một khi thành phá, y nhất định phải chết. Viện quân đến đầu tiên cứu được tính mạng của y, y tiến tới thi lễ với Lý Diên Khánh:
- Cảm tạ Lý tướng quân đến giúp, nếu không phải tướng quân tới kịp thời, thành Đại Danh đã bị công phá, vạn dân đồ thán, xã tắc hổ thẹn, hạ quan thực không cách nào giải thích với Thiên tử và triều đình.
Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, khẽ cười nói:
- Lương Phủ Doãn quá đề cao ti chức rồi, quan trọng vẫn là Lương Phủ Doãn ý chí kiên định, thề tồn vong với thành trì, thành Đại Danh mới có thể ngang nhiên sừng sừng dưới sự tiến công ngày đêm của loạn phỉ. Ti chức chỉ tận lực làm việc, công lớn vẫn thuộc về Phủ Doãn.
Lương Trung Thư mừng rỡ trong lòng, chủ tướng viện quân này thực biết nói chuyện, nếu trong quân báo của hắn có thể nói ngon nói ngọt cho y, đó chính là có thể công tội bù trừ.
Y lại cẩn thận hỏi:
- Xin hỏi Lý tướng quân là người nơi nào?
- Tại hạ người huyện Thang Âm Tương Châu.
- Ngay bên cạnh chúng ta à!
Lương Trung Thư chợt nhớ tới một người, lại hỏi:
- Không biết Lý tướng quân có quen thuộc Lý Thám Hoa Tương Châu hay không?
Lý Diên Khánh cười ha ha:
- Chính là tại hạ!
- A! Hóa ra tướng quân chính là Lý Thám Hoa, kính đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu.
Lương Trung Thư cảm khái trong lòng, lại là Lý Thám Hoa tự mình mang binh, xem ra Tương Châu lại có danh tướng rồi
Y vội vàng phân phó Phủ Thừa an bài quân đội vào doanh nghỉ ngơi, cũng lấy rượu thịt ra khao thưởng, y tự mình dẫn Lý Diên Khánh vào thành.
Thật ra trong lòng Lương Trung Thư vẫn hơi bất na, viện quân thực sự quá ít, lại chỉ có hai ngàn người, nếu như quân Lương Sơn phản công thành Đại Danh, nguy hiểm vẫn chưa giải trừ!
- Lý tướng quân cảm thấy quân Lương Sơn sẽ trở lại công thành Đại Danh hay không?
- Phải xem ta bố trí quân đội thế nào, nếu như quân đội của ta bố trì trong thành, quân Lương Sơn nhất định sẽ công về. Nếu như quân đội của ta bố trí bên ngoài, trước khi tiêu diệt quân đội của ta, họ sẽ không tiến đánh thành Đại Danh.
- Thì ra là thế, tướng quân chuẩn bị bố trí ở bên ngoài sao?
Lương Trung Thư hỏi dò.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Đó là đương nhiên!

Bạn cần đăng nhập để bình luận