Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 825: Cắt đứt đường lui

Chương 825: Cắt đứt đường luiChương 825: Cắt đứt đường lui
Lúc này Lý Diên Khánh chia binh hai đường, hắn lệnh Vương Quý dẫn một vạn quân đội mang theo hai vạn lính mới chạy tới Ngô Huyện Tô Châu chiếm trước kho võ bị, chính hắn dẫn một vạn quân đội bắc thượng, chuẩn bị nghênh đánh quân xuôi nam.
Đội quân hơn sáu ngàn người này chính là quân đội do Vũ An Thành dẫn đầu, gã vốn có một vạn thuộc hạ, nhưng lúc rút lui cực kỳ vội vàng, cuối cùng chỉ mang đi hơn sáu ngàn người. Nhưng chính sáu ngàn người này, Vũ An Thành cũng không có đường để đi, gã hoặc đi đường vòng tiến về Hàng Châu, nhưng Giang Nam đã bị ba ngoại thích lớn khống chế, gã đắc tội Hướng Phát, đi Hàng Châu cũng chỉ là một con đường chết.
Trên thực tế, trong lòng Vũ An Thành cũng hiểu được, gã chỉ có thể dẫn quân đầu hàng Lý Diên Khánh, xem cuối cùng triều đình có thể giảm bớt tội tham dự tạo phản cho mình hay không.
Vũ An Thành dẫn quân xuôi nam. Lúc này, một đội kỵ binh trinh sát chạy tới đối diện, đứng cách vài dặm dừng lại, quan sát mình từ xa. Vũ An Thành vội lệnh mấy tên thủ hạ tới thương lượng, hai bên trò chuyện một lát, mười mấy tên kỵ binh trinh sát quay đầu ngựa chạy về phía nam.
Lúc này, Lý Diên Khánh dẫn một vạn quân đội đã ngừng tiến lên ở một chỗ cách huyện Vô Tích mười dặm về phía bắc. Một đội kỵ binh trinh sát chạy vội tới, Đô Đầu trinh sát dẫn đầu chạy tới trước mặt Lý Diên Khánh ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Đô Thống, chúng ta đã tiếp xúc với đối phương, đối phương là Vũ An Thành thuộc cấp của Lưu Diên Khánh. Bởi vì Hướng Phát thiết kế giết chết Lưu Diên Khánh, Vũ An Thành dẫn bộ hạ xuôi nam đầu hàng Đô Thống!
Lưu Kỹ bên cạnh kinh hô một tiếng trầm thấp, ánh mắt lộ vẻ đau đớn. Lưu Diên Khánh là trưởng bối gia tộc của gã, mặc dù Lưu Diên Khánh hiệu trung ba ngoại thích lớn, khiến Lưu Kỹ khinh thường, nhưng tin tức bá phụ bị giết vẫn khiến gã cực kỳ khổ sở.
Lý Diên Khánh vỗ vai gã hỏi:
- Vũ An Thành này là ai?
Lưu Kỹ khắc chế phẫn hận trong lòng, nói với Lý Diên Khánh:
- Đại tỷ của Vũ An Thành này là thiếp của bá phụ ta, bản thân hắn cũng là tướng lĩnh Tây quân, từng nhận chức Quân Sứ Tuy Đức Lộ, cũng là thuộc cấp của Chủng Soái, về sau đi theo bá phụ ta đầu nhập Cao Cầu, làm người coi như chính phái, chỉ là lòng công danh lợi lộc hơi nặng.
- Năng lực thống soái của hắn thế nào?
- Sàn sàn với ti chức.
Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Đô Đầu trinh sát:
- Ngươi đi nói cho Vũ An Thành, nếu như có thành ý, mời hắn buông binh khí và khối giáp, đặt vũ khí ít nhất cách một dặm, như vậy ta có thể tiếp nhận sự đầu hàng của họ.
- Tuân lệnh.
Trinh sát quay đầu ngựa lại chạy về hướng bắc. Lưu Kỹ vội vàng nói với Lý Diên Khánh:
- Để ti chức đi tiếp xúc với hắn!
Lý Diên Khánh suy nghĩ liền nói:
- Ngươi có thể dẫn năm ngàn người tiến tới, ta dẫn quân tiếp ứng phía sau.
Mặc dù ít nhất nắm chắc sáu thành xác định đối phương tìm tới hàng, nhưng Lý Diên Khánh vẫn không dám chủ quan. Nhất là Lưu Diên Khánh giỏi lừa dối có tiếng ở Tây quân, hắn nhất định phải khai thác đủ biện pháp phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng chuyện tiến triển cực kỳ thuận lợi, Vũ An Thành mệnh lệnh binh sĩ bỏ đi khôi giáp, buông binh khí, toàn quân tập trung cách đó một dặm. Lúc này, Lưu Kỹ dẫn quân chạy tới, gã ra lệnh huynh đệ Lưu Thiết dẫn hai ngàn binh sĩ đi cướp lại vũ khí chồng chất như núi nhỏ, tự gã dẫn ba ngàn người chậm rãi tới gần quân đội của Vũ An Thành.
- Từ khi chia tay tới giờ Vũ tướng quân không có vấn đề gì chứ?
Lưu Kỹ giục ngựa chậm rãi tiến tới hô lớn.
Vũ An Thành tuổi chừng bốn mươi, lớn hơn Lưu Kỹ mười tuổi, tư lịch trong quân đội lâu năm hơn Lưu Kỹ. Chẳng qua hiện giờ Lưu Kỹ đã tích công thăng làm tòng tam phẩm Vân Huy Tướng Quân, Trung Dũng Hầu; mà Vũ An Thành vẫn là chính ngũ phẩm Định Viễn Tướng Quân, lại không có tước vị. Gã cũng bị công Liêu bất lợi mà liên lụy, bị bãi miễn chức quan, năm ngoái mới miễn cương khôi phục lại võ tướng ngũ phẩm.
Vũ An Thành nhận ra Lưu Kỹ, không khỏi vừa mừng vừa sợ, tiến tới nói:
- Hóa ra là Lưu hiền chất, nhiều năm không gặp!
Lưu Kỹ gật đầu:
- Vũ tướng quân, nghe nói bá phụ ta xảy ra chuyện rồi?
Vũ An Thành thở dài, phẫn hận vạn phần nói:
- Bá phụ ngươi và ta bị Hướng gia lừa gạt, dẫn quân gia nhập đại quân cần Vương. Về sau nghe nói quan gia bị người Kim bắt đi, chúng ta ủng hộ lập Quận Vương làm Đế, không ngờ hai ngày trước mới nghe nói Khang Vương điện hạ đã đăng cơ, chúng ta liền biết rơi vào bẫy của Hướng gia. Lưu công nhiều lần muốn rời khỏi tranh đấu của triều đình, kết quả bị Hướng gia kiêng kị. Hôm nay Lưu công bị Hướng Phát lừa gạt giết chết ở hậu quân, ta dẫn một bộ phận quân đội chạy thoát, đến đây đầu hàng Lý Thái Úy!
Lưu Kỹ quay đầu nhìn thoáng qua nơi binh khí áo giáp nơi xa, thấy huynh đệ Lưu Thiết ra hiệu bằng tay cho mình, biểu thị vũ khí đã thu nạp xong, gã liền trầm giọng nói:
- Vũ tướng quân đồng ý quay về triều đình, chúng ta hoan nghênh. Nhưng lời xấu nói trước, nếu như Vũ tướng quân dụng ý khó dò, vậy thì đừng trách Lưu Kỹ ta không niệm tình ngày xưa!
Vũ An Thành liên tục nói không dám. Lưu Kỹ sai người bắn ba mũi tên hỏa dược, tên hỏa dược bay lên trời, nổ tung, thông báo Chủ soái Lý Diên Khánh tới tiếp nhận đầu hàng.
Không bao lâu, Lý Diên Khánh dẫn quân đội chậm rãi chạy tới. Vũ An Thành tung người xuống ngựa, bước nhanh tới phía trước quỳ một chân hành lễ:
- Ti chức Vũ An Thành không muốn hiệu lực cho phản quân, đặc biệt tới đầu nhập Thái Úy, khẩn cầu Thái Úy thu nhận sử dụng!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Lạc đường biết quay lại, quay đầu là bờ, ta đại biểu triều đình hoan nghênh Vũ tướng quân gia nhập đại quân bình loạn, sớm lập công mới, gia phong ấm thế tử!
- Ti chức tuyệt đối sẽ không khiến Thái Úy thất vọng!
Lý Diên Khánh tạm ra lệnh Lưu Kỹ thống soái quân đội của Vũ An Thành, hắn thì mang theo Vũ An Thành tới Tô Châu trước một bước.
Thông thường mà nói, tướng lĩnh đầu hàng không thể thống soái bộ hạ cũ của mình, ít nhất không cho phép trước khi chiến tranh kết thúc, điều này chủ yếu phòng ngừa trá hàng. Vũ An Thành cũng biết điểm này, cho nên gã không có hoài nghi cái gì, thành thật đi theo Lý Diên Khánh xuôi nam.
Giữa trưa ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh dẫn quân tới Ngô Huyện Châu trị của Tô Châu. Trong chiến tranh bình định Phương Tịch tạo phản, Tô Châu trở thành trọng địa hậu cần của quan binh, Đồng Quán xây dựng vài chục kho lương thảo và kho võ bị lớn bên ngoài thành nam. Mặc dù quan quân rút về phía bắc mang đi phần lớn lương thảo và vũ khí, nhưng về sau rất nhiều chiến lợi phẩm lại chất đầy nhà kho, những chiến lợi phẩm này một phần vận chuyển trở về kinh thành, một phần khác dùng để chuẩn bị cho sương quân các Châu, còn một phần vũ khí chất lượng hơi kém liền chất chồng trong kho, vẫn không người hỏi.
Lý Diên Khánh đi vào doanh trại đại quân lâm thời, tòa quân doanh này từng có tám vạn quân đội đóng giữ, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn. Chỉ thấy trong giáo trường lớn, hai vạn lính mới đang huấn luyện thương pháp, không ngừng phát ra từng đợt hò hét, chung quanh có hơn trăm kỵ binh tay cầm roi da giám sát binh sĩ huấn luyện.
- Tại sao đều là giáp da ?
Lý Diên Khánh phát hiện binh sĩ đều mặc giáp da trên người, lông mày không khỏi nhíu lại.
Vương Quý ở bên giải thích:
- Sơn Văn Giáp, Ô Chùy Giáp thượng hạng đều không còn. Chỉ còn lại ba ngàn bộ giáp sắt và mấy vạn bộ giáp da. Ti chức lựa chọn binh lính tinh nhuệ mặc giáp sắt, những binh lính khác chỉ có thể mặc giáp da.
- Binh khí thì sao? Phải chăng đầy đủ?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Binh khí thì đầy đủ, trong kho hàng có sáu vạn cây trường mâu, năm mươi vạn mũi tên, một vạn bộ cung, còn có ba vạn chiến đao và năm ngàn lều vải. Đáng tiếc duy nhất là không có nỏ, nỏ quân dụng bình thường và Thần tí nỏ đều không có.
Nói tới đây, Vương Quý lại nhỏ giọng nói:
- Ti chức nghe nói huyện Tiền Đường Hàng Châu chỉ còn lại ba ngàn trú quân, ti chức đề nghị phái ra một đội kỳ binh cướp đoạt huyện Tiền Đường, bắt lấy ba ngoại thích lớn, quân đội của họ đương nhiên sẽ sụp đổ.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tiến đánh Hàng Châu ảnh hưởng quá lớn, phần lớn quyền quý đều tập trung ở Hàng Châu, tấn công Hàng Châu sẽ sinh ra một số hậu quả không ngờ được.
Vương Quý yên lặng gật đầu, gã biết mặc dù phụ thân Lý Đại Khí của Lý Diên Khánh ở Ngạc Châu, nhưng hơn trăm người của Tào gia ở Hàng Châu, cho nên Lý Diên Khánh phải cố gắng phòng ngừa tác chiến ở Hàng Châu.
Vương Quý chợt nhớ tới một chuyện, lại cười hỏi:
- Chỉ không biết quân đội của Tào Mãnh đã qua Trường Giang chưa?
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Tính toán về mặt thời gian, hẳn là không xê xích gì nhiều. Chúng ta chờ thêm hai ngày, sẽ có thể quyết một trận thắng thua với đối phương!

Thuyền trên Trường Giang dày đặc, mấy trăm chiến thuyền thủy quân chạy tới từ Ngạc Châu tới lui trên mặt sông. Ba ngàn chiếc thuyền kéo vận chuyển sáu ngàn kỵ binh sang sông, phần lớn là thuyền trăm thạch, một chiếc có thể vận chuyển hơn mười binh sĩ sang sông, nhưng kỵ binh chiếm diện tích khá lớn, một chiếc thuyền chỉ có thể vận chuyển hai kỵ binh và hai chiến mã. Nhưng bởi vì số lượng đông đảo, cơ bản một chuyến liền có thể đưa kỵ binh lên bờ.
Bờ nam Trường Giang Nhuận Châu, từng chiếc đò ngang đang chậm rãi cập bờ, khi tấm ván gỗ dựng vào đất liền, kỵ binh trên đò ngang liền dắt chiến mã đi tới đò ngang, nhanh chóng tập kết trên bờ.
Sáu ngàn kỵ binh này cũng là quân Kinh Triệu, do đại tướng Tào Mãnh và Cao Sủng dẫn đầu. Toàn bộ sáu ngang kỵ binh nhanh chóng lên bờ nam, nhanh chóng tập kết hoàn thành. Tào Mãnh hô lớn một tiếng, sáu ngàn kỵ binh giống như dòng nước lũ, dọc theo quan đạo chạy vội về mặt nam.
Sáu ngang kỵ binh Kinh Triệu giết tới, khiến cho quân Giang Nam đứng trước cục diện bất lợi hai mặt gặp địch. Lúc này, bảy vạn quân Giang Nam đã giết vào địa giới Tô Châu. Hướng Phát biết được quân đội của Lý Diên Khánh đang trú quân chờ đợi tại Ngô Huyện, không tiếp tục xuôi nam. Gã cũng không còn lo lắng đuổi theo, hạ lệnh giảm tốc độ, cố gắng để binh sĩ giữ đầy đủ thể lực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận