Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 816: Nguyễn thị tam hùng (thượng)

Chương 816: Nguyễn thị tam hùng (thượng)Chương 816: Nguyễn thị tam hùng (thượng)
Trưa hôm đó nhóm người Lý Diên Khánh liền rời khỏi huyện Giang Đô, tiếp tục xuôi nam. Chẳng qua họ đi cực kỳ chậm chạp, ròng rã nửa ngày đội tàu còn chưa tới Trường Giang. Trời vừa tối, đội tàu dừng lại cách Trường Giang năm dặm.
Điều này cũng rất bình thường, hiện giờ họ qua Trường Giang còn cần tìm mấy chiếc đò ngang, vận chuyển thân binh và chiến mã qua sông, cho nên ít nhất phải chờ ngày mai mới có thể xuất phát.
Vào buổi tối, Lý Diên Khánh tiếp kiến Trương Thuận vừa trở về gấp tại thuyền chở khách. Thực tế buổi sáng hôm qua Trương Thuận đã tới Trường Giang rồi, nhưng gã không nóng lòng tới Giang Đô báo cáo Lý Diên Khánh, gã còn phải đợi mấy tên thủ hạ khác thám thính tin tức từ phía Phủ Giang Ninh.
- Khởi bẩm Đô Thống, ti chức vừa nhận được tin tức, đội tàu của Lôi Đức đang ở mặt sông bên ngoài Phủ Giang NInh, chắc chắn họ đang chờ Đô Thống, muốn chặn đường trên mặt sông.
Lý Diên Khánh gật đầu, quay đầu cười nói với Tào Thịnh ở bên:
- Giữa trưa ta nhận được tin tức của Yến Thanh, Gia chủ Hướng thị Hướng Tông Lương xuất hiện ở Phủ Giang Ninh. Phủ Giang Ninh hiện giờ tập kết tám vạn quân đội, ngươi cảm thấy họ muốn làm gì?
Tào Thịnh biến sắc:
- Chẳng lẽ họ chuẩn bị nâng cờ tạo phản?
- Hẳn là thế! Chẳng qua không phải nói là tạo phản, phải gọi là thanh quân trắc, hoặc gọi là bảo vệ xã tắc. Nghe nói Hướng gia tìm một đệ tử tôn thất ba tuổi ở Hàng Châu là Triệu Bá Khuê, nếu không cách nào lập Đại Ninh Quận Vương, đoán chừng họ sẽ muốn lập đứa nhỏ này làm tân quân.
- Vậy đầu tiên họ muốn nhằm vào ngươi sao?
Tào Thịnh lo âu hỏi.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Sau khi bắt lấy ta họ sẽ khởi binh, ta nghĩ hẳn là như vậy!
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lý Diên Khánh suy nghĩ, lại hỏi Trương Thuận:
- Có cách nào giải quyết nhánh thủy quân này không?
Thủy quân nằm ngang trên mặt sông, mặc dù cũng có thể đi vòng qua, nhưng tuyến Giang Ninh tới Nhuận Châu là yếu địa chiến lược cực kỳ quan trọng, cho dù mình đi vòng qua, thuyền vật tư và thuyền vận chuyển lương thực cũng không vòng qua được. Giải quyết nhánh thủy quân này mới là biện pháp vất vả một lần nhàn nhã cả đời.
Trương Thuân khẽ mỉm cười nói:
- Đô Thống có biết vì sao Lôi Đức không dám khuếch trương thế lực tới trung du Trường Giang không?
- Vì sao?
Lý Diên Khánh nhất thời không hiểu.
Mạc Tuấn bên cạnh bỗng nhiên cười nói:
- Chẳng lẽ họ e ngại thủy quân huyện Gia Ngư?
Lý Diên Khánh lập tức nghĩ tới, năm đó mình lưu lại một đội hương binh thủy quân địa phương ở huyện Gia Ngư.
- Thực sự như vậy sao?
Lý Diên Khánh tò mò hỏi.
Trương Thuận gật đầu:
- Lôi Đức từng hai lần muốn khuếch trương về phía tây, đều chịu thiệt trong tay thủy quân huyện Gia Ngư, đệ đệ Lôi Vũ của hắn cũng chết ở huyện Gia Ngư.
Lý Diên Khánh vui mừng quá đỗi, hắn thực sự không nghĩ tới nhánh thủy quân mình sáng lập này vẫn còn tồn tại. Hắn vội vàng hỏi:
- Hiện giờ nhánh thủy quân này có bao nhiêu người, bao nhiêu thuyền?
- Hồi bẩm Đô Thống, hiện giờ nhánh thủy quân này đổi tên là thủy quân Ngạc Châu, là hương binh Ngạc Châu, số lượng khoảng chừng tám trăm người, thuyền lớn nhỏ có khoảng một trăm năm mươi chiếc.
Lý Diên Khánh nhướng mày:
- Vừa rồi ngươi nói Lôi Đức đã tăng cường quân bị tới ba ngàn người, luyện binh ở Thái Hồ, có mấy trăm chiếc thuyền, thực lực của thủy quân Ngạc Châu hiện giờ có thể đánh một trận với họ sao?
- Với thực lực của Lôi Đức hiện giờ, quả thực hơi khó khăn. Chẳng qua ta có thể tìm một số bằng hữu đồng đạo gia nhập, lại thêm bộ hạ cũ của ti chức, có thể đánh một trận với họ.
Lý Diên Khánh đương nhiên biết người đồng đạo mà Trương Thuận nói là ý gì, chính là chỉ thủy tặc. Mặc dù hắn có thể không câu nệ tiểu tiết, nhưng một số vấn đề mang tính nguyên tắc hắn nhất định phải nói cho rõ ràng.
- Bằng hữu của ngươi tới trợ chiến ta đương nhiên rất cảm tạ, nhưng ta cũng không muốn tương lai bị đối thối quan trường nắm được điểm yếu, ngươi xem có khả năng chiêu an họ hay không?
Trương Thuận suy nghĩ một chút nói:
- Lúc trước họ từng được triều đình chiêu an, về sau triều đình nói không giữ lời, còn chiêu an nữa, ta chỉ sợ họ có mâu thuẫn trong lòng.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ họ đã từng là quân Lương Sơn?
Trương Thuận gật đầu:
- Chính là bộ hạ của quân Lương Sơn, ba huynh đệ dẫn đầu, họ Nguyễn.
Lý Diên Khánh cười to:
- Chẳng lẽ là Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ và Nguyễn Tiểu Thất?
Trương Thuận ngạc nhiên:
- Đô Thống biết bọn họ sao?
- Ta đương nhiên biết, nhất là Nguyễn Tiểu Nhị, quen biết cũ với ta, hiện giờ họ ở đâu?
- Ngay ở Sở Châu!
Sở Châu ở phía bắc Dương Châu, cưỡi ngựa một ngày là có thể tới. Lúc này Lý Diên Khánh viết một quân lệnh điều binh, khiến thủ hạ khẩn cấp chạy tới Ngạc Châu đưa tin điều binh. Hắn lại lệnh Hỗ Thanh Nhi dẫn năm mươi nữ binh lưu lại Dương Châu bảo vệ hai vị Đế Cơ. Hắn để Tào Thịnh giúp đỡ Tri Châu Hàn Bảo Lâm ổn định thế cục Dương Châu. Tự hắn và Trương Thuận dẫn ba trăm kỵ binh tới Sở Châu ngay trong đêm.

Sở Châu từ thời kỳ Tùy Đường vốn nhờ khai thông kênh đào mà phồn vinh, kinh tế kênh đào ngày càng phát đạt khiến Sở Châu ngàn buồm đụng nhau, bốn mùa không ngừng, cho nên Bạch Cư Dị có câu thơ là ‘Hoài Thủy đông nam đệ nhất Châu’.
Sở Châu sông nước dày đặc, có hồ Hồng Trạch và hồ Xạ Dương là hồ lớn, bờ biển lại có bãi bùn lớn, trước mắt là nơi sản xuất muối quan trọng của triều Tống. Đề Cử Trà Diêm Ti của Hoài Nam Đông Lộ thiết lập ở Sở Châu. Nơi này không chỉ có ruộng muối quan phương, còn có rất nhiều ruộng muối dân. Triều Tống cổ vũ cá nhân tiến vào công thương nghiệp, khiến nghiệp dân làm muối cực kỳ phát đạt. Chẳng qua từ xưa tới nay muối đều do triều đình chuyên bán, trước mắt muối dân cũng do triều đình thống nhất thu mua, lại bán trao tay cho thương nhân buôn muối, giá cả chênh lệch ở giữa là muối lợi mà triều đình thu.
- Thân phận công khai của ba huynh đệ Nguyễn thị là điền chủ muối Sở Châu, có được mấy ngàn khoảnh ruộng muối. Nhưng chỉ những người trong nghề chúng ta biết, sau lưng Tiểu Diêm Hội Sở Châu chính là ba huynh đệ này.
Hội muối Sở Châu có hai, phân biệt gọi là Đại Diêm Hội và Tiểu Diêm hội. Đại Diêm Hội là thương hội muối, là tổ chức dân gian tự phát, lấy thương nhân buôn muối làm chủ, chịu sự quản hạt của Đề Cử Trà Diêm Ti, nghiêm ngặt mà nói là tổ chức thuộc về nửa quan nửa dân. Mà Tiểu Diêm Hội lại gọi Bang Hội Muối, trên thực tế chính là tổ chức buôn muối của dân, thời Tùy Đường lại gọi Tư tương buôn muối, cuối đời nhà Nguyên Trương Sĩ Thành chính là đầu mục Diêm Bang nổi tiếng.
- Nếu là tổ chức buôn muối tư dân, trong tay chắc chắn có vũ trang, đúng không?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Trương Thuận gật đầu:
- Quả thực có, là một đội thủy quân tám trăm người, ba trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, nghe nói là ba huynh đệ Nguyễn thị mang ra từ Lương Sơn. Nhánh thủy quân này rất thiện chiến, chẳng qua họ không cướp bóc, cũng không cản đường cướp thương thuyền, quan trọng hơn là quan phủ đánh không lại họ, cho nên quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở với họ.
- Vậy bình thường nhánh thủy quân này làm gì?
- Chủ yếu là bảo vệ tài sản, còn có chính là hộ tống một số thuyền quan trọng của Diêm Bang ra vào Sở Châu.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Hiện giờ ba huynh đệ họ cũng ở bờ biển sao?
Trương Thuận chỉ huyện thành Bảo Ứng trước mặt cười nói:
- Hiện giờ họ đang ở huyện thành trước mặt.
Thấy Đô Thống không rõ, Trương Thuận cười giải thích:
- Thân thể mẫu thân ba huynh đệ Nguyễn thị không tốt lắm, ở tại bờ biển không thích hơp jvới lão thái thái. Ba huynh đệ đều là người chí hiếu, cho nên liền xây dựng một tòa nhà lớn ở huyện Bảo Ứng, ba huynh đệ lợi dụng thân phận chủ ruộng muối ở lại nơi này.
Lúc này, trong lòng Lý Diên Khánh đã có phương án, hắn cười cười, tăng tốc ngựa chạy về huyện thành phía trước.

Huyện Bảo Ứng là một huyện nhỏ, chẳng qua nó dựa vào một bên kênh đào, kinh tế kênh đào cũng hơi phát đạt, chủ yếu là kho chứa, sửa thuyền, khách sạn, quán rượu, kỹ quán vân vân. Trương Thuận không vào thành, mà dừng lại một chỗ cách huyện thành ba dặm về phía bắc. Nơi này liễu xanh thành rừng, hoàn cảnh yên tĩnh, một dòng sông nhỏ nối thẳng kênh đào. Ở bờ sông nhỏ có một trạch viện lớn tường trắng ngói đen, chiếm diện tích ít nhất hơn hai mươi mẫu, vừa xây dựng mấy năm, cổng chính là một bến tàu, bảy tám chiếc thuyền nhỏ dừng ở bến tàu.
- Đô Thống, chính là chỗ này!
Trương Thuận tung người xuống ngựa, tiến tới gõ cửa. Lý Diên Khánh để kỵ binh không tới gần, tránh đối phương hiểu lầm. Hắn cũng chậm rãi tiến tới, chỉ thấy một tấm bảng hiệu treo lên trước cổng, bên trên viết hai chữ ‘Nguyễn phủ’.
Lúc này cửa lớn mở ra, một lão giả thăm dò nhìn một chút nói:
- Các ngươi tìm ai?
- Văn thúc, không biết ta sao? Ta là A Thuận nha!
Lão giả lập tức nhận ra Trương Thuận, cười nói:
- Hóa ra là Thuận ca nhi, nhiều năm không gặp, đã sắp không nhận ra rồi.
Lão lại nhìn Lý Diên Khánh một chút:
- Vị này là?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta là người quen cũ của Nhị gia, đến thăm hắn một chút.
- Hóa ra là bạn cũ của Nhị gia, mời hai vị vào!
Lý Diên Khánh và Trương Thuận đi vào trong viện, quản gia lại đánh giá chung quanh một chút, lúc này mới đóng cửa lại.
- Mời hai vị đi theo ta!
Quản gia mang theo hai người đi tới phòng khách. Trương Thuận cười hỏi:
- Ba vị chủ nhân đều có nhà chứ?
- Nhị gia và Ngũ gia ở nhà, Thất gia đi ruộng muối, chẳng qua hôm nay hẳn là sẽ trở về.
Hai người đi vào phòng khách, quản gia mời họ ngồi xuống, lại lệnh nha hoàn dâng trà, lão cười nói:
- Hai vị ngồi chờ một lát, ta đi bẩm báo Ngũ Nhị gia!
Lúc này, Trương Thuận nhỏ giọng hỏi:
- Nghe nói Đô Thống cũng tham dự tiêu diệt quân Lương Sơn, là thât jsao?
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Quân Lương Sơn tan tác, một nửa là vì ta, làm sao, có vấn đề sao?
- Chủ yếu là lúc ấy triều đình lật lọng, chỉ sợ họ không tin tưởng triều đình chiêu an.
- Điều này chỉ có thể nói chuyện rồi nói.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, liền có người cười to nói:
- Làn gió thơm nào thổi Thuận Long Vương tới vậy?
Chỉ thấy một nam tử dáng người khôi ngô đi vào phòng khách, làn da gã hơi đen, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt sáng ngời. Lý Diên Khánh vừa nhìn liền nhận ra, chính là Nguyễn Tiểu Nhị.
Nguyễn Tiểu Nhị đi vào đại đường, cười lớn ôm Trương Thuận một chút, lại nhìn về phía Lý Diên Khánh. Gã không khỏi thoáng giật mình, cười hỏi:
- Vị bằng hữu này dường như khá quen, chúng ta gặp nhau ở nơi nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận