Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 765: Thỏa hiệp bất đắc dĩ

Chương 765: Thỏa hiệp bất đắc dĩChương 765: Thỏa hiệp bất đắc dĩ
Bạch Thì Trung cũng hiểu được, nghiêm trị Lý Diên Khánh chỉ sợ không thực tế, chỉ có giống như lời Tôn Phó nói, thay đổi phong chức Lý Diên Khánh, giữ hắn ở lại kinh thành.
Dù sao Bạch Thì Trung chìm đắm mấy chục năm trong quan trường, vừa nghĩ lại, y liền đốn ngộ ý tứ quan gia để mình tỏ thái độ. hà Lật từng đề cập tới, để Lý Diên Khánh thay thế vị trí của Cao Thâm, chủ quản Xu Mật Viện. Triệu Hoàn hiển nhiên không muốn cho Lý Diên Khánh vị trí này, cho nên mới để mình ra mặt.
Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Thì Trung dễ chịu trong lòng, mình cứng rắn với Lý Diên Khánh cũng không sai, quan gia ghi nhớ trong lòng!
- Bệ hạ, đã có quy định rõ ràng trong hiệp nghị cùng người Kim, Lý Diên Khánh không thể liên quan tới quân đội. Vi thần đề nghị phong hắn làm Lễ Bộ Thượng Thư, để hoàn toàn loại bỏ miệng người Kim.
Bạch Thì Trung lấy cớ người Kim, hời hợt đánh Lý Diên Khánh vào lãnh cung. Tuyên Phủ Sứ hai lộ Kinh Hồ ít nhất còn chút chuyện làm, mà Lễ Bộ Thượng Thư hoàn toàn là một chức quan nhàn tản.
Triệu Hoàn gật đầu, lại hỏi mấy Tướng quốc khác:
- Ý kiến của các vị ái khanh thì sao?
Lý Bang Ngạn phát giác được Bạch Thì Trung bất mãn với chuyện y vừa giữ yên lặng, y vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, khom người nói:
- Bạch Tướng quốc nói đúng, đàm phán Thái Nguyên sắp tới, chúng ta không thể để người Kim nắm được điểm yếu, vi thần đồng ý phương án của Bạch Tướng quốc. V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Ngay sau đó Ngô Mẫn cũng biểu thị tán thành. Hà Lật và Tôn Phó trao đổi ánh mắt, đây đâu phải ý kiến của Bạch Thì Trung, rõ ràng là suy nghĩ của bản thân quan gia, lúc này họ cũng không muốn để quan gia xuống đài không được. Hà Lật biểu thị không phản đối, Tôn phó cũng khom người nói:
- Vi thần không có ý kiến!
- Được rồi! Tri Chính Đường đã thông qua rồi, vậy quyết định thế đi, hủy bỏ Giáo Kiểm Ngự Sử Đại Phu, Tuyên Phủ Sứ hai Lộ Kinh Hồ của Lý Diên Khánh, đổi lại phong làm Lễ Bộ Thượng Thư. Hà Tướng quốc, Tôn Tướng quốc, loạn cục trước mắt trẫm liền giao cho hai người các ngươi xử lý.
Nói xong, gã quay người rời đi. Đám quan chức cũng lục tục rút lui theo sau, trên Tuyên Đức Lâu chỉ còn lại Hà Lật và Tôn Phó cùng mười mấy quan viên thuộc hạ của họ. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại giao sạp hàng này cho họ, vì sao không giao cho Bạch Thì Trung xử lý?
Tôn Phó cười khổ một tiếng nói:
- Quan gia đã để mắt chúng ta, chúng ta liền cố mà làm đi! Lý Diên Khánh bên kia để ta đi nói, phía học sinh Thái Học này ngươi tới khuyên, thế nào?
Phương án này coi như hợp lý, liên hệ với Lý Diên Khánh vài lần chính là Tôn Phó đi, mà Hà Lật thường xuyên tới Thái Học giảng bài thời cuộc, rất có uy vọng trong học sinh Thái Học, y đi thuyết phục học sinh Thái Học khá phù hợp. Hai người đều tự mình đi xuống lầu.
Lúc này, bách tính tập trung trên Ngự Nhai đã tới gần ba mươi vạn người, chen lấn Ngự Nhai dài mấy dặm chật như nêm cối. Tôn Phó căn bản không có cách nào đi xuyên qua Ngự Nhai, y đành phải vòng qua Bảo Khang Môn phía đông Chu Tước Môn ra khỏi nội thành, lại tiến vào từ Chu Tước Môn, như vậy sẽ tìm được Lý Diên Khánh.
- Lý Đô Thống!
Tôn Phó liều mạng vẫy tay với xe ngựa của Lý Diên Khánh.
Mặc dù Lý Diên Khánh đã không còn là Đô Thống, nhưng Tuyên Phủ Sứ hắn mới được bổ nhiệm hôm qua cũng hủy bỏ, chức vụ Lễ Bộ Thượng Thư mới còn chưa chính thức chứng thực. Đương nhiên, Lý Diên Khánh vẫn là Thái Tử Thiếu Bảo, gọi Lý Thiếu Bảo cũng được, chỉ là xưng hô như thế này đoán chừng vẫn chưa có người nào gọi, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi Lý Đô Thống thuận miệng hơn.
Lý Diên Khánh bị nhốt trong xe ngựa tiến lùi không được, dân chúng cũng không kích động như mới đầu, nhưng lại không thả hắn đi. Lý Diên Khánh không thể làm gì được, chỉ có thể ngồi trong xe ngựa kiên nhẫn chờ triều đình tới giải quyết việc này. Chuyện này ồn ào thực sự quá lớn rồi, đã không đơn giản là công cao chấn chủ, đã có chút ‘quân thần sai chỗ’, cũng chỉ tân hoàng đế Triệu Hoàn không thể làm gì mình, nếu là Triệu Cát, y tuyệt đối sẽ không buông tha mình.
Lúc này, Trương Hổ ngồi trên lưng ngựa, liền nhìn thấy Tôn Phó, gã vội vàng nói với Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Đô Thống, Tôn Tướng công ở bên ngoài!
Người giải quyết vấn đề rốt cuộc đến rồi, Lý Diên Khánh vội vàng mở cửa xe. Không ngờ hắn vừa mở cửa, bách tính chung quanh lập tức hoan hô, vội vàng hô lớn:
- Lý Đô Thống không được phép đi!
Mọi người kích động, tiếng động đinh tai nhức óc. Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành phải chỉ đầu tường với Tôn Phó, để y đi lên thành nói. Tôn Phó hiểu ý, liền vội vàng xoay người lên thành.
- Nổi trống cho ta!
Tôn Phó ra lệnh một tiếng, các binh sĩ gõ trống lớn đầu tướng. Đông! Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống chấn động trong ngoài cửa thành, bách tính dưới thành dần an tĩnh lại, Tôn Phó cao giọng hô:
- Các vị phụ lão hương thân, ta là Tướng quốc Tôn Phó, nhận ủy thác của Thiên tử cho mọi người một công đạo!
Tiếng trống cũng dừng lại, mấy vạn bách tính dưới thành hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người dựng lỗ tai nghe Tôn Phó giải thích.
- Thiên tử đã hủy bỏ điều Lý Đô Thống ra ngoài, bổ nhiệm hắn làm Lễ Bộ Thượng Thư, ở lại kinh thành…
Câu đầu tiên nói ra, dưới thành liền vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Lúc câu nói thứ hai nói ra, tiếng hoan hô kinh thiên động địa đã vang vọng toàn bộ Ngự Nhai, Thiên tử rốt cuộc thỏa hiệp rồi, họ thắng lợi rồi.
Rất nhiều dân chúng đã sớm kiệt sức, sau khi tin tức thắng lợi truyền ra, đã bắt đầu có không ít người lục tục rút lui. Rút lui trước hết là mấy vạn bách tính vây quanh xe ngựa của Lý Diên Khánh, họ nhận được tin tức chuẩn xác nhất, người có ba vội, vây quanh gần nửa ngày, không vội cũng phải vội. Cùng lúc đó, mấy ngàn học sinh Thái Học phía bắc Tuyên Đức Lâu được Hà Lật đảm bảm, cũng bắt đầu rút lui.
Khi dòng người dãn ra, Tôn Phó rốt cuộc chen tới trước xe ngựa của Lý Diên Khánh. Thời tiết còn lạnh, y lại mồ hôi đầy đầu, cười khổ nói với Lý Diên Khánh:
- Lý Thiếu Bảo, vở diễn ở chỗ này của ngươi quá lớn rồi.
- Tôn Tướng công hiểu lầm rồi, đây vốn không phải ý của ta!
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Bắt đầu từ tối qua, mấy ngàn người đã vây quanh quân nha, ta xuất phát từ Tào phủ vẫn bị phát hiện, lòng dân để ý, chuyện gì không làm được?
- Lý Thiếu Bảo nói cũng đúng, nếu như là Vương Phủ Thái Kinh ra khỏi thành, tiễn đưa bọn họ chỉ sợ chỉ có trứng thối và hòn đá.
Lý Diên Khánh cười lại hỏi:
- Vừa rồi Tôn Tướng công nói thay đổi phong ta chức quan gì? Tiếng người sôi trào, ta nghe không rõ ràng.
- Thay đổi phong Lễ Bộ Thượng Thư.
- Không cần phải nói, phong Lễ bộ Thượng Thư chắc chắn là đề nghị của Bạch Tướng quốc à!
Phong quan đều là chuyện thống nhất của quan chức sự, quan giai của Lý Diên Khánh là chính tam phẩm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, đây là phong lúc đổi nhiệm Phòng Ngự Sứ Đông Kinh, vẫn không thay đổi. Nhưng chức quan của hắn lại là chính nhị phẩm Thái Tử Thiếu Bảo, tăng thêm một danh hiệu Giáo Kiểm Ngự Sử Đại Phu, hai thứ này đều là hư chức, dùng để đại biểu địa vị, không có ý nghĩa thực tế. Mà quan sai có thực quyền lại là Tuyên Phủ Sứ hai Lộ Kinh Hồ, trên thực tế chính là Khâm sai đại thần, tuần sát hai lộ Kinh Hồ, tăng thêm danh hiệu Ngự Sử Đại Phu, có quyền vạch tội.
Hiện giờ lại đổi phong hắn làm Lễ Bộ Thượng Thư, giống như Thái Tử Thiếu Bảo, cũng là một chức quan dưỡng lão, trên thực tế là tước đoạt hết thảy thực quyền của hắn, ở nhà dưỡng lão.
Tôn Phó hơi xấu hổ, đành miễn cưỡng nói:
- Thời kỳ đặc biệt chỉ có thể ủy khuất Lý Thiếu Bảo. Chờ sau khi Kim binh lui về phía bắc, quan gia nhất định sẽ trọng dụng lại lần nữa, Lý Thiếu Bảo nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta ở tại Tào phủ, có chuyện gì, Tôn Tướng công có thể tới Tào phủ tìm ta, cáo từ trước!
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh xe ngựa quay đầu lại, hơn trăm thân binh hộ vệ xe ngựa chạy về phía Tào phủ. Tôn Phó đưa mắt nhìn hắn đi xa, lúc này mới thở phào một hơi, chuyện này cuối cùng đã giải quyết rồi.

Kinh thành bùng nổ chuyện lớn mấy chục vạn người tụ tập, trong vòng vài ngày sau đó, toàn bộ kinh thành đều bàn luận chuyện này. Thực ra đây cũng chỉ là bách tính kinh thành sau khi bị vây trong chiến tranh phát tiết tập thể một lần, nhưng hậu quả nó gây ra lại hết sức sâu xa, với triều đình mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt, thậm chí trong trăm năm sau, thường xuyên bùng nổ mấy chục vạn dân chúng tập thể tụ hội yêu cầu tố cáo, tìm căn nguyên, đều là vì lần tụ hội ngày hôm nay.
Lý Diên Khánh trở về Tào phủ, đóng cửa lớn lại, chuyện bên ngoài không liên quan gì với hắn.
Tào phủ diện tích to lớn, chừng năm trăm mẫu. Tào phủ chuyển đi trọn vẹn một năm mới dọn hết, chỉ còn lại mấy trăm căn phòng không cách nào chuyển đi, do một người bà con xa tộc Tào thị và mấy gia phó không xuôi nam trôgn giữ.
Hơn trăm thân binh của Lý Diên Khánh cũng ở trong Tào phủ, khiến Tào phủ ít nhiều có chút sức sống. Lý Diên Khánh ở trong viện của gia đình nhạc phụ lúc trước, hắn đương nhiên ở trong tú lâu của Tào Uẩn trước đây, đây cũng là chỗ ở khi vợ chồng họ về nhà ngoại.
Lầu một là thư phòng của Tào Uẩn, phần lớn giá sách đều trôgns không, chỉ có hơn trăm sách báo trên kệ trưng bày mà Lý Diên Khánh mang theo bên người. Màn đêm buông xuống, hai cây nến thắp sáng gian phòng, tia sáng cực kỳ ôn hòa. Lý Diên Khánh ngồi sau chiếc bàn rộng rãi đọc sách, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, lẳng lặng lắng nghe Mạc Tuấn ở bên phân tích.
- Sách lược lấy lui làm tiến của Đô Thống lần này cực kỳ lý trí, cũng cực kỳ cao minh, nhưng trong xử lý chi tiết ta cảm thấy Đô Thống còn có chỗ sai lầm.
- Ngươi là chỉ ta rời khỏi kinh thành sao ?
Lý Diên Khánh cười nhạt nói.
Mạc Tuấn khẽ gật đầu:
- Kinh Tương đường xá xa xôi, đi một lần ít nhất một tháng, Kim binh xuôi nam chỉ trong mấy ngày, Đô Thống muốn trở về làm sao trở về được, khi đó tin tức trong triều không linh thông, quan hệ mất hết, cho dù kịp thời chạy về cũng không thể nào bắt đầu. Cho nên ta giữ vững ý kiến của mình, Đô Thống có thể từ chức, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi kinh thành.
- Cho dù ngươi nói có lý, nhưng hôm nay… có phải hơi hăng quá hóa dở không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận