Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 132: Làn gió chiến tranh nổi lên.

Chương 132: Làn gió chiến tranh nổi lên.Chương 132: Làn gió chiến tranh nổi lên.
Tin tức này không chỉ khiến từ trên xuống dưới thôn Hiếu Hòa mừng rỡ như điên, cũng khiến huyện Thang Âm vì đó mà sôi trào. Sau khi tin tức Lý Diên Khánh đoạt giải nguyên truyền về, huyện Thang Âm tiếng pháo rền rĩ suốt một ngày.
Bốn mươi năm rồi, huyện Thang Âm chỉ có hai lần đoạt hạng nhất Tương châu. Nhắc tới cũng thật trùng hợp, ngoài Lý Diên Khánh thì một người còn lại chính là Lý Đại Khí, cha của hắn. Mười năm trước Lý Đại Khí đã ngã xuống, khiến huyện Thang Âm và thôn Hiếu Hòa hổ thẹn. Nhưng mười năm sau, con của y lại quật khởi, một lần nữa giành lại vinh dự cho huyện Thang Âm và thôn Hiếu Hòa.
Cha con Lý Diên Khánh vừa rời huyện An Dương, Vương chưởng quỹ đã dùng bồ câu đưa thư gửi tin cho ông chủ khách sạn Thang Chính Tông, nói hành trình của Lý Diên Khánh cho Thang Chính Tông biết. Buổi chiều, Thang Chính Tông dẫn hơn một trăm phụ lão thôn Hiếu Hòa chờ bên ngoài thành bắc. Nhạc Phi, Vương Quý và Thang Hoài cũng tới bên ngoài thành bắc nghênh đón.
Đợi gần nửa canh giờ, Vương Quý có chút gấp gáp:
- Có phải là lão Lý sau khi thi đậu giải nguyên bắt đầu tự cao tự đại không, sao hiện giờ vẫn chưa xuất hiện?
Thang Hoài dùng cây quạt mạ vàng gõ lên đầu gã:
- Nếu em gái ta gả cho ngươi, cháu ngoại của ta không biết ngu xuẩn tới mức nào, tức chết ta rồi!
Vương Quý quay đầu lại nhìn gã, hằm hằm nói:
- Lời này của ngươi có ý gì, đang mắng ta ngu xuẩn sao?
Nhạc Phi vội vàng hòa giải:
- Lão Quý chỉ gấp gáp chút thôi. Chỉ có điều lão Quý chớ nói những lời như vừa rồi nữa, lão Lý nghe thấy không biết sẽ đau lòng tới đâu nữa. Giao tình nhiều năm như vậy rồi, lão Lý không phải người như vậy!
Vương Quý gãi đầu một cái:
- Vừa rồi ta nói không đúng, ta sẽ chú ý, chỉ có điều tên tiểu tử thối ngươi…
Vương Quý hung hang trừng mắt nhìn Thang Hoài:
- Sau này tiểu tử ngươi còn dám dùng quạt gõ đầu ta thử một lần nữa xem!
Thang Hoài bĩu môi, vỗ vỗ quạt, coi như không nghe thấy gì.
Đúng lúc này, đột nhiên có người chỉ về phía xa, hô lớn:
- Kia có phải là họ hay không?
Đám người nhìn về phía xa xa, chỉ thấy trên con đường có hai người cưỡi ngựa, một trước một sau chạy tới cửa thành bắc. Khi chạy tới gần, cả đám người cùng nhau hoan hô, phía trước chính là hai người Lý Diên Khánh mà họ đợi gần một canh giờ.
Thang Chính Tông hung phấn hô to:
- Mau gõ chiêng gõ trống.
Lý Diên Khánh một lòng muốn về quê.
Hai cha con chỉ nghỉ ngơi nửa canh giờ trên đường. Bọn họ một đường chạy về phía nam, mắt thấy đã tới cửa bắc huyện thành, phía trước đột nhiên có tiếng chiêng trống kêu vang, hơn một trăm thôn dân khua chiêng gõ trống tiến lên đón, Lý Diên Khánh chạy ở phía trước không khỏi ghìm cương ngựa, hắn nhìn một chút thấy ba người Nhạc Phi, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng tung người nhảy xuống ngựa nghênh đón.
Ba người bọn họ hơn một tháng không gặp, thân mật vô cùng. Vương Quý đấm mạnh một cái vào vai Lý Diên Khánh, khiến Lý Diên Khánh lảo đảo, Vương Quý đắc ý nói:
- Thế nào, lực lượng của ta không kém ngươi, hiện giờ ta luyện đại đao rất có tâm đắc, ngày mai chúng ta so đấu lại một lần!
Thang Hoài một tay đẩy hắn ra:
- Biến! Hiện giờ ai muốn nghe ngươi khoe khoang, mọi người tới đây không phải để đón ngươi.
Vương Quý bị một câu nói của Thang Hoài chế trụ, hồi lâu không nói lên lời. Nhạc Phi đi lên trước chắp tay cười nói:
- Chúc mừng lão Lý thi đậu giải nguyên, trở thành niềm kiêu ngạo của huyện Thang Âm ta!
Lý Diên Khánh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Mọi người quá khen, lần này chỉ là may mắn thôi.
Vương Quý rốt cục lại chen ngang miệng, vội vàng cướp lời:
- Nào có nhiều may mắn như vậy, đứng đầu hội đồng tử, đứng đầu thi huyện, hiện giờ thi châu cũng đứng đầu, nếu lão Lý tham gia vũ cử, nhất định cũng là thứ nhất.
- Có biết nói chuyện hay không? Bản thân ngươi cả ngày nghĩ tới chức Võ trạng nguyên, giờ kéo cả lão Lý xuống nước. Người ta đi thi trạng nguyên, không phải thi Võ trạng nguyên của ngươi, lại nói Võ trạng nguyên là họ Thang rồi!
Nói xong, Thang Hoài phe phẩy chiếc quạt, khinh thường nhìn Vương Quý.
- Sư phụ sao rồi?
Hiện giờ điều Lý Diên Khánh quan tâm nhất chính là sư phụ Diêu Đỉnh.
NHạc Phi cười nói:
- Sư phụ nghe được tin tức của ngươi, kích động tới rơi lệ!
- Ta muốn đi gặp sư phụ, sáng sớm mai sẽ đi…
Tiếng chiêng trống càng ngày càng vang, át đi tiếng nói chuyện của họ. Một đám hậu sinh xông lên trước, không nói lời gì, giơ Lý Diên Khánh lên cao, ngoài thành phát ra tiếng hô vang trời, rất nhiều người đi đường nghe nói là Giải Nguyên tới, cũng nhao nhao đi tới vỗ tay hoan hô.
Lý DIên Khánh cảm thấy hết sức cảm động, giơ cao hai tay ôm quyền nói:
- Cảm ơn các vị hương thân yêu mến, Diên Khánh xin nhận!
- Khánh Ca Nhi quá khiêm nhường rồi!
Thang Chính Tông nắm dây cương một con ngựa đeo hoa đỏ, cười tiến lên nói:
- Lần trước thi huyện không cưỡi ngựa dạo phố, lần này không có vấn đề gì đi!
- Không có vấn đề!
Đám hậu sinh sớm đã vội vàng không nhịn nổi, trả lời thay Lý Diên Khánh. Trong tiếng cười nói vui vẻ, đám người vây quanh Lý Diên Khánh lên ngựa, mười mấy người phía trước khua chiêng gõ trống mở đường, khiêng hoành phi “Giải nguyên về quê”, hơn trăm thôn dân thôn Hiếu Hòa vây quanh Lý Diên Khánh đi về phía huyện thành.
Lý Đại Khí ở sau nhìn thấy một màn này, không khỏi nghĩ tới cảnh năm đó mình cưỡi ngựa đi trên đường phố, cũng được các thôn dân nâng lên ngựa, khua chiêng gõ trống đi vào thành.
Hai này nay tâm tình của ông rất phức tạp, nghĩ đi nghĩ lại, khóe mắt lại có chút ẩm ướt. Tháng Chính Tông đi tới trước mặt Lý Đại Khí, đứng sóng vai với ông, nhìn bóng lưng Lý Diên Khánh ở xa xa, cười nói:
- Có phải Đại Khí nghĩ tới mình năm đó không? Ta còn nhớ năm đó ta cũng như đám hậu sinh này, nâng ngươi lên ngựa, khua chiêng gõ trống vào thành. Thoáng cái đã vài chục năm, chúng ta đều già rồi.
Lý Đại Khí vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, có chút ngượng ngùng cười nói:
- Đúng vậy, nhoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, hiện giờ là thiên hạ của đám trẻ, không muốn nhận mình già cũng không được!
- Đúng rồi, hôm qua ta ở Lộc Sơn trấn gặp tộc trưởng của các ngươi. Tộc trưởng của các ngươi muốn bày rượu chúc mừng cho Khánh can hi ở từ đường, hắn nhờ ta hỏi ý của ngươi. Nếu như Khánh can hi có thể có mặt, vậy hắn sẽ định ngày.
Lý Đại Khí cười lạnh một tiếng nói:
- Chỉ e rằng ông ta cũng vì mình đi!
Lý Đại Khí sớm đã nghe qua việc sau khí Lý Văn Quý làm tộc trưởng, tự mình bán mấy ngàn thạch lương thực trong kho lương mà gia tộc góp nhặt, tiền bán lương cũng không thấy tung tích, không dấu vết để tra, kết quả chọc giận toàn thể tộc nhân, khiến uy vọng của ông ta giảm lớn.
Thôn Lý Văn và người của tộc họ Lý ở thôn Tiền Sơm đã tỏ thái độ công khai. Rằm tháng riêng sẽ không tham gia tế tộc cho Lý Văn Quý chủ trì, mà tự chuẩn bị tế tổ.
Hiện giờ Lý Văn Quý muốn lợi dụng cơ hội Khánh Nhi đạt Giải Nguyên để vãn hồi uy vọng của mình, ông ta nghĩ thật hay, Khánh Nhi sao có thể đáp ứng? !
Mặc dù chuyện xảy ra trong gia tộc, ông vẫn chưa nói với con trai, nhưng ông đã quyết định thay con trai ngăn cản tất cả những chuyện xã giao phiền phức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận