Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 812: Dò xét Nhuận Châu

Chương 812: Dò xét Nhuận ChâuChương 812: Dò xét Nhuận Châu
Nhuận Châu chính là Trấn Giang hiện giờ, là điểm xuất phát từ Trường Giang tiến vào kênh đào Giang Nam, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng. Triệu Cát chạy trốn tới phía nam, đầu tiên đặt chân ở Trấn Giang, về sau mới chuyển đi hành cung Phủ Giang Ninh.
Châu trị của Nhuận Châu là huyện Đan Đồ, cũng là một huyện nổi tiếng Giang Nam. Bởi vì trấn giữ yết hầu giao thông yếu đạo, thương nghiệp huyện Đan Đồ hết sức phồn hoa, nhất là nghề kho chứa số một số hai thiên hạ. Ở hai bên bờ sông Vận Hà phía bờ nam Trường Giang, khắp nơi là nhà kho. Rất nhiều thương nhân triều Tống đều xây dựng nhà kho của mình ở Đan Đồ, Bảo Nghiên Trai cũng không ngoại lệ, có được năm kho hàng lớn ở bờ tây Vận Hà huyện Đan Đồ.
Buổi sáng hôm đó, một đội thuyền hàng lái vào Thủy Môn huyện Đan Đồ. Đây là một đội thuyền do mười chiếc thuyền hàng trăm thạch tạo thành. Nếu là ngày bình thường, đội thuyền này không đáng nhắc tới, đội thuyền tới từ phía bắc, đâu đâu không phải quy mô mấy trăm chiếc. Chẳng qua sau khi trải qua rung chuyển Kim binh xâm lấn, đội thuyền lớn mấy trăm chiếc đã rất ít thấy được. Chẳng qua du là như thế, đội thuyền do mười chiếc thuyền tạo thành vẫn không đáng chú ý, ít nhất không ai để nó ở trong lòng.
Đội tàu yên lặng tiến vào huyện thành, dọc theo một con sông nhỏ chạy vào bên trong huyện thành. Trên bờ là một đường phố thương nghiệp, cửa hàng san sát, người qua lại như mắc cửi, cực kỳ ồn ào náo nhiệt.
Một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn cường tráng ngồi trên đầu thuyền, đang híp mắt đánh giá tình hình trên bờ. Nam tử trẻ tuổi mở rộng ngực, để lộ cơ bắp màu đồng cổ. Gã ngồi xổm ở đầu thuyền phát ra khí thế cường đại, giống hệt một con báo sắp nhào về phía con mồi.
Nam tử trẻ tuổi này chính là Trương Thuận. Lần này Lý Diên Khánh xuôi nam còn phải đối phó với dư nghiệt Phương Tịch khởi nghĩa, đương nhiên không có khả năng chỉ đem them ba trăm thân vệ. Trên thực tế hắn sắp xếp một vạn quân đội tinh nhuệ, từ bốn phương tám hướng tập trung tới khu vực Giang Nam. Ngoài một vạn quân đội ra, hắn còn âm thầm bố trí sáu trăm binh sĩ Tình Báo Doanh, họ giả trang thành bình dân, chịu trách nhiệm thu thập tình báo, đồng thời chia làm hai bội thủy lục xuôi nam, đường bộ do Yến Thanh dẫn đầu, mà đường thủy do Trương Thuận dẫn đầu.
Trương Thuận từ mười hai tuổi đã đi theo phụ thân làm thủy tặc, mười mấy năm qua rõ như lòng bàn tay các loại quan hệ giang hồ ở Trường Giang Hoàng Hà. Lý Diên Khánh nhìn trúng điểm này, mới để gã làm Phó Thống Chế Tình Báo Doanh, phụ trách tình báo đường thủy.
Đội thuyền hàng dừng lại ở một góc hẻo lánh, Trương Thuận phân phó một tiếng, mười mấy tên thủ hạ đều lục tục lên bờ tìm hiểu tin tức. Trương Thuận dẫn theo hai tên thủ hạ đi tới trước một quán rượu, quán rượu tên ‘quán rượu Giang Thuận’, cách cửa thành bắc không xa, làm ăn không tệ lắm, phần lớn khách là thương nhân, sau khi vào thành dỡ hàng liền tập trung lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Trương Thuận đi vào quán rượu, chưởng quỹ vừa nhìn liền nhận ra gã, lập tức hơi căng thẳng, chỉ lên trên lầu. Trương Thuận gật đầu, lập tức đi lên lầu hai, tiến vào trong một gian nhã thất sâu trong cùng. Một lát, chưởng quỹ vội vàng chạy tới, thi lễ nói:
- Đông chủ tới rồi!
Hóa ra quán rượu này là Trương Thuận mở, Trương Thuận hoành hành Trường Giang Hoàng Hà mấy chục năm, cướp đoạt vô số tài phú, đương nhiên sẽ không tiêu hết toàn bộ, rất nhiều tài phú đều được đầu tư mở cửa hàng. Trương Thuận ít nhất có cửa hàng của mình trong bảy thành trì, bao gồm kinh thành cũng có một khách sạn, đáng tiếc bị Kim binh thiêu rụi.
Trương Thuận gật đầu cười nói:
- Dường như làm ăn khá khẩm!
- Làm ăn cũng không tệ lắm, đông chủ, hai ngày này quan phủ tra hơi nghiêm, có muốn tránh trước đầu gió hay không?
Trương Thuận cười ha ha:
- Về sau chúng ta cũng không sợ quan phủ, nói cho ngươi, hiện giờ ta đã là chính thất phẩm Trí Quả Giáo Úy, trong quân đội nhận chức Thiên tướng Thống Chế, cũng không phải thủy tặc lúc trước.
Chưởng quỹ vui mừng:
- Quá tốt rồi, đông chủ cũng là quan viên triều đình, về sau chúng ta cũng không cần nơm nớp lo sợ.
- Ngươi đi mau đi! Thuận tiện tìm Hồ Xuyên Nhi tới giúp ta, ta tìm hắn có chuyện khẩn yếu.
Chưởng quỹ thi lễ lui xuống. Không bao lâu, một gã sai vặt trẻ tuổi vội vàng chạy tới:
- Có phải Thuận ca có con đường phát tài cho tiểu đệ? Gần đây ta sắp chết đói rồi.
Gã sai vặt trẻ tuổi này chính là Hồ Xuyên Nhi, phụ thân gã là cò mồi tin tức nổi tiếng bến tàu Nhuận Châu. Hồ Xuyên Nhi con theo nghiệp cha, cũng hoạt động rất tốt ở vùng thành bắc và bến tàu, muốn nghe được tin tức thương nghiệp và các loại việc vặt xã hội, tìm cha con họ là không sai.
- Tiểu tử ngươi ăn miệng chảy đầy mỡ, sẽ chết đói sao?
Trương Thuận không vui vẻ đá gã một cước. Hồ Xuyên Nhi lại nhảy lên, cười hì hì nhảy lên bàn. Lúc này Trương Thuận mới nhớ tới, tiểu tử này cũng kiêm chức đầu trộm đuôi cướp, không có tiền liền đi trộm, dường như chưa hề thất thủ.
- Được, trung thực ngồi xuống đi! Ta có chuyện hỏi ngươi.
- Thuận ca chiếu cố việc làm ăn của tiểu đệ, tiểu đệ vô cùng cảm kích.
Hồ Xuyên Nhi nói lời xấu trước, tin tức của gã cũng không phải miễn phí.
- Tiểu tử thối, ngứa da à, ngay cả ông đây cũng dám kiếm.
Trương Thuận mắng gã một câu, liền hỏi:
- Ta muốn biết, gần đây trên khu vực Nhuận Châu có quân đội điều động gì không?
Nhuận Châu là trạm đặt chân thứ nhất của Triệu Cát trốn về phía nam, quan viên Châu Huyện đều thay đổi toàn bộ. Lý Diên Khánh phán đoán, Tuyên Phủ Sư hắn tới Giang Nam, quan trường Giang Nam nhất định sẽ có hành động, yếu địa chiến lược Nhuận Châu này sẽ không gió êm sóng lặng.
Cục diện rốt cuộc sẽ thay đổi xấu tới mức độ nào, Lý Diên Khánh cũng không biết, cho nên hắn mới phái Tình Báo Ti chia binh hai đường tới đây dò xét trước một bước.
Hồ Xuyên Nhi suy nghĩ một chút nói:
- Dường như Nhuận Châu không có điều động quân đội gì, chẳng qua bắt đầu từ cuối năm trước, sương quân Nhuận Châu vẫn ở bên Phủ Giang Ninh, ta không biết có tính là điều động quân đội không.
- Cũng chỉ có quân đội Nhuận Châu ở Phủ Giang Ninh sao?
Trương Thuận lại hỏi.
- Dường như không chỉ như vậy, nghe nói có mấy vạn quân đội! Nói là chuẩn bị vào kinh cần Vương, nhưng lại chưa bao giờ qua sông.
Vào kinh cần Vương thì có khả năng, rất nhiều nơi đều đang tổ chức quân đội chuẩn bị vào kinh cần Vương. Nhưng trên thực tế quân đội cần Vương chỉ có phụ tử Tri Châu Thái Châu Trương Thúc Dạ dẫn hơn một vạn ba ngàn người, đánh một trận ở mặt nam kinh thành với kỵ binh Nữ Chân của Hoàn Nhan Tông Hàn. Tiếc nuối chính là, quân đội của họ bị Kim binh đánh bại, trưởng tử của Trương Thúc Dạ là Trương Bá Phấn bất hạnh đền nợ nước.
Triều đình cảm động trung nghĩa, truy phong Trương Bá Phấn làm Đại Đô Đốc Thái Châu, thụy hào ‘Trung Văn’, đồng thời thăng Trương Thúc Dạ làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Đại Học Sĩ Quan Văn Điện, Lễ Tuyền Quan Sử.
Trương Thuận cũng không tìm thấy lỗ thủng, nhưng triệu tập quân đội lấy cớ vì cần Vương cũng rất bình thường. Trương Thuận suy nghĩ lại hỏi:
- Lôi Đức có động tĩnh gì không?
Lôi Đức cũng là một tên cướp sông, hoành hành ở vùng hạ du Trường An và Thái Hồ. Gã tự tiện bố trí trạm gác thu tiền sang sông trên mặt sông bên ngoài huyện Đan Đồ. Lần này Trương Thuận qua Trường Giang, lại không phát hiện trạm gác của Lôi Đức, hắn cảm thấy hơi kỳ quái.
Hồ Xuyên Nhi lắc đầu:
- Lôi Đức đã biến mất ba tháng rồi, ai cũng không biết hắn đi đâu? Chẳng qua mọi người đều rất may mắn, tên khốn này tốt nhất xác chìm đáy sông.
Trương Thuận rơi vào trầm tư, sở dĩ gã hỏi Lôi Đức, là bởi vì Trương Thuận biết Lôi Đức có một hai trăm thủ hạ, năm sáu mươi con thuyền, đều là tội phạm trên nước, tuyệt đối là bá chủ một phương hạ du Trường Giang. Đô Thống đi Giang Nam chắc chắn phải qua Trường Giang, chớ để Lôi Đức để mắt tới.
Lúc này, Hồ Xuyên Nhi ấp úng nói:
- Thuận ca, nói không chừng ta có thể nghe ngóng được tin tức của Lôi Đức.
Trương Thuận vui mừng, cho gã một quyền:
- Tiểu tử thối, sao không nói sớm!
- Không phải hơi rắc rối sao, ngươi cũng biết, phải nhờ người…
- Đòi tiền có thể, nhất định phải có itn tức, đây là mười lạng bạc, tranh thủ thời gian nghe ngóng cho ta.
Trương Thuận ném một thỏi bạc lên bàn. Ánh mắt Hồ Xuyên Nhi sáng lên, một tay cầm bạc lên tay, mừng khấp khởi nói:
- Yên tâm đi, chậm nhất đêm nay sẽ có tin tức.
Mặc dù Hồ Xuyên Nhi không biết Lôi Đức ở nơi nào, nhưng phụ thân gã biết. Năng lực của phụ thân gã lớn hơn gã, lăn lộn ở vùng Nhuận Châu và Phủ Giang Ninh ba mươi năm, người tam giáo cửu lưu đều biết. Hai ngày trước phụ thân còn nhắc tới chuyện Lôi Đức với gã, hôm nay liền có tác dụng lớn, mười lạng bạc nha!
Mặc dù giá bạc vùng Giang Nam không đắt không hợp thói thường như ở kinh thành, nhưng chịu ảnh hưởng chiến tranh, một lạng bạc cũng có thể đổi được sáu quan tiền. Phải biết Hồ Xuyên Nhi gã bán được tin tức nhiều nhất chỉ có thể kiếm được năm mươi văn tiền.
- Tiểu tử thối, bạc của ta cũng không phải dễ kiếm như vậy, nhanh đi nghe ngóng tin tức, ban đêm không có tin tức, xem ta lột da ngươi thế nào!
- Ta nào dám lừa gạt tiền của Thuận ca!
Trương Thuận gật đầu:
- Thuận tiện nói cho cha ngươi, hiện giờ ta lăn lộn với Lý Thái Úy.
Hồ Xuyên Nhi cả kinh le lưỡi một cái, chạy đi như một làn khói.
Một tên thủ hạ của Trương Thuận hỏi:
- Đại ca, tiểu tử này ngoài miệng không có lông, có thể nghe ngóng được tin tức của Lôi Đức sao?
Trương Thuận cười nhạt một tiếng:
- Có lẽ hắn không được, nhưng lão tử của hắn nhất định được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận