Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 49: Bí tịch võ công. (2)

Chương 49: Bí tịch võ công. (2)Chương 49: Bí tịch võ công. (2)

Ăn xong cơm tối, cha con Lý Đại Khí liền lên đường. Lý Đại Khí cưỡi hai con lừa về nhà, Lý Diên Khánh thì ngồi xe ngựa Đinh gia, đi thẳng tới huyện.
Tối qua Lý Diên Khánh đã viết xong sách bản thảo thứ hai, hắn vốn định sau khi tảo mộ cho mẫu thân xong thuận tiện tới huyện giao sách bản thảo, Đinh gia đã đồng ý dùng xe ngựa đưa hắn đi, khiến hắn thoát khỏi mệt mỏi đi đường, cớ sao mà không làm.
Lý Diên Khánh lên xe ngựa liền ngủ, ngủ thẳng đến canh năm, xa phu mới gọi hắn thức dậy:
- Tiểu quan nhân, canh năm tới rồi.
Lý Diên Khánh ngồi dậy xoa mắt hỏi:
- Hiện giờ tới chỗ nào rồi?
- Đã đến huyện thành rồi, nhưng cửa thành còn chưa mở, còn phải chờ nửa canh giờ.
- Vậy ngươi trở về đi!
Xa phu giật mình:
- Như vậy sao được, lão gia để ta đưa tiểu quan nhân tới Huyện Nha!
- Việc này không cần thiết, Huyện Nha tự ta đi, ngươi trở về đi! Cứ nói đã đưa ta tới Huyện Nha, ngoại công của ta sẽ không biết.
Nói xong, Lý Diên Khánh cho gã năm mươi văn tiền:
- Cầm tiền ăn điểm tâm trên đường.
- Đa tạ tiểu quan nhân, chỉ là ta sợ…
- Ngươi sợ cái rắm!
Lý Diên Khánh lập tức phát uy:
- Nếu ngươi không đi, ta sẽ nói cho ngoại công người bắt chét tiền tài của ta trên đường, ta xem ngươi có sợ hay không!
Xa phu sợ hãi vội vàng chắp tay:
- Tiểu nhân đi liền, đi liền giờ, tiểu quan nhân xin bảo trọng!
Xa phu quay đầu ngựa lại, vội vàng rời đi. Lý Diên Khánh lại thu dọn vật phẩm tùy thân một chút, chạy như bay tới một quan đạo qua thành khác, canh năm, đến giờ chạy bộ rồi.
Hôm nay là mùng ba tháng giêng, hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên đã sớm mở cửa. Mặc dù là năm mới, nhưng kinh doanh vẫn tốt, ngoại trừ nghỉ ngơi một ngày mùng một tháng giêng, thời gian khác tiệm sách không thể đóng cửa.
Lý Diên Khánh đi vào hiệu sách, trong hiệu sách yên tĩnh. Lý Diên Khánh vốn tưởng rằng không có người, không nghĩ tới đi vào trong mới phát hiện, thiếu niên và trẻ con ngồi đầy trên mặt đất, mỗi người ôm một quyển sách, đúng là Đại Thánh Tróc Yêu Ký chi Hồng Hài Nhi mà mình viết.
La Chưởng quỹ nghe thấy tiếng cửa tiệm vang lên, đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, thấy là Lý Diên Khánh, gã kích động thiếu chút nữa trượt chân ngã lăn xuống cầu thang. Gã tiến tới nắm lấy Lý Diên Khánh:
- Cuối cùng Khánh ca nhi đã đến rồi!
Cổ tay Lý Diên Khánh bị La Chưởng quỹ tóm đến đau nhức, liền tránh thoát cười nói:
- Chưởng quỹ đừng nóng vội.
- Ngươi hiện giờ chính là thuốc cứu mạng của ta, nếu như ngươi không đến, ngày mai ta sẽ phải tới nhà ngươi.
- Nghiêm trọng đến thế sao?
- Chỉ có nghiêm trọng hơn!
La Chưởng quỹ mời Lý Diên Khánh lên lầu hai, đóng cửa lại, nói với giọng cầu khẩn:
- Bồ Tát phù hộ, tiểu quan nhân ngàn vạn lần là tới đưa sách bản thảo cho ta!
Lý Diên Khánh cười hì hì một tiếng, móc hai bộ sách bản thảo từ trong lòng ra đặt lên bàn. Mắt La Chưởng quỹ lập tức bắn ra ánh sáng lạ, dĩ nhiên có hai bộ. Gã cầm sách bản thảo lên, kích động đảo quanh một chỗ:
- Rốt cuộc tới rồi! Ta được cứu rồi!
Kỳ thật Lý Diên Khánh cũng hiểu được tâm tình của La Chưởng quỹ. Vương Quý Thang Hoài ngày nào cũng than thở, lẩm bẩm muốn xem bộ tiếp theo, giống như là mất hồn vậy.
Học sinh khác trong học đường cũng không khác nhiều, họ mua sách của Vương Quý, giống như mua thuốc phiện, cả ngày tiền đồng lắc kêu đinh đương bên tai Vương Quý, thúc gã bán tiếp bộ sách tiếp theo.
Học đường Lộc Sơn như thế, chắc hẳn nơi khác cũng giống vậy.
La Chưởng quỹ rốt cuộc bình tĩnh trở lại, rót chén trà cho Lý Diên Khánh, ngồi xuống cười nói:
- Vài ngày trước ngày nào Đông chủ cũng phái người tới thúc ta, thúc ta đến mức sinh ra bệnh, mỗi ngày ta cũng tìm phụ thân ngươi, để hắn chuyển lời nhắn cho ngươi…
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, phụ thân chuyển lời cho mình lúc nào, chẳng lẽ gã quên mất? Hắn vừa suy nghĩ liền biết, chắc chắn phụ thân sợ ảnh hưởng việc học của mình.
- Sách bản thảo này đưa qua thế nào?
Lý Diên Khánh lại hỏi.
- Ta lập tức đi ngay, ta muốn đích thân đưa tới phủ Đại Danh. Đông chủ nhiều lần nhắn nhủ, sách bản thảo vừa đến liền đưa tới cho hắn.
Nói tới đây, La Chưởng quỹ bỗng vỗ đầu một cái:
- Xem ta này, vui vẻ hồ đồ rồi, lại quên đưa tiền cho ngươi.
Gã vội vàng lấy một cuộn giấy từ trong ngăn tủ ra, cười nói:
- Đây là quyển tiền tích kiệm của hiệu bạc sát vách, bên trong còn có hai trăm lạng bạc ròng, một trăm lạng trong đó là tiền thù lao bộ hai và bộ ba của ngươi.
Gã giao quyển tích kiệm cho Lý Diên Khánh, lại nói:
- Phía trên còn cần ngươi cho phép mới được, chờ lát nữa ta đi hiệu bạc cùng ngươi, bổ sung thủ tục này.
Lý Diên Khánh hết sức hiếu kỳ, nhận lấy quyển tích kiệm bằng giấy này nhìn kỹ, đương nhiên không phải giao tử tiền giấy, mà là thứ giống như biên lai gửi tiền, sớm ở thời kỳ nhà Đường, tiền trang đã bắt đầu có nghiệp vụ tiết kiệm tiền, càng không cần phải nói tới triều Tống kinh tế phát đạt.
Đầu năm Bắc Tống, loại quyển tích kiệm tiền này vừa mới bắt đầu xuất hiện ở địa khu CD, về sau dần lưu truyền tới các nơi trong cả nước, trở thành một loại tiền giấy biến tướng. Nhưng bởi vì xuất hiện nguy cơ trao đổi, triều đình hủy bỏ giao tử tư nhân, đổi thành do triều đình phát hành, tiền dẫn phát hành thời kỳ Tống Huy Tông, cũng là một loại tiền giấy.
Chẳng qua tiền dẫn hiện giờ chỉ có thể sử dụng tỏng một số thành phố lớn, giống huyện Thang Âm thì tạm thời chưa có. Quyển tích kiệm La Chưởng quỹ cho Lý Diên Khánh là bằng chứng gửi bạc của tiệm bạc Hồng Đăng Ký phủ Đại Danh, chỉ có thể tới tiệm bạc Hồng Đăng Ký ở Tương Châu Vệ Châu Từ Châu Minh Châu và phủ Đại Danh đổi bạc.
Lý Diên Khánh buông quyển tích kiệm xuống, lại nói:
- Không phải đã nói ba mươi quan tiền sao? Sao lại nhiều hơn rồi?
- Đây là ý của Đông gia, trả cho ngươi dựa theo phí nhuận bút cao nhất của kẻ sĩ phổ thông, cũng hi vọng tiểu quan nhân có thể tiếp tục viết.
Đối phương đối đãi phúc hậu với mình, Lý Diên Khánh đương nhiên cũng không so đo nữa, cười cười nhận quyển tích kiệm.

Làm việc trong huyện thành xong, Lý Diên Khánh dự định ăn cơm trưa rồi trở về.
Con đường hắn đang có mặt gọi là đường đông, là một con đường thương nghiệp phồn hoa nhất huyện Thang Âm, chỉ riêng quán rượu đã có ba nhà. Còn có khách sạn quán trà, tiệm bạc, tiệm thuốc, hiệu sách, các loại cửa hàng ăn uống. Các cửa hàng san sát với nhau, bảng hiệu tầng tầng lớp lớp. Hôm nay là ngày mồng ba tết, trên đường đã bắt đầu náo nhiệt, người qua lại như mắc cửi, mấy quán rượu trên cơ bản đều đã ngồi đầy.
Mặc dù người Tống không ăn cơm trưa, nhưng cũng không tueyetj đối. Giống như làm phu dịch khổ cực, cực kỳ đói bụng còn quan tâm trưa chiều cái gì, lại thêm năm mới có rất nhiều người dậy muộn, ăn cơm buổi sáng chậm trễ, ăn cơm buổi trưa cũng rất bình thường.
Lúc này, Lý Diên Khánh nhìn thấy phía trước có cửa hàng bánh bao, liền đi tới. Vừa đi tới trước cửa hàng bánh bao, lại nghe thấy có người gọi hắn phía sau. Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy một nam tử đang chạy tới từ phía sau, chính là Lý Đông Đông nhìn thấy lúc tế bái gia tộc. Lý Diên Khánh còn chuẩn bị đầu năm tới nhà gã, không nghĩ tới lại gặp ở huyện thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận