Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 866: Quân trại Vạn Sư

Chương 866: Quân trại Vạn SưChương 866: Quân trại Vạn Sư
Vào đúng lúc Lý Trình Hạo dẫn đầu một vạn Kỵ binh Thiết Diêu Tử gặp quân Tống phục kích, hai vạn Kỵ binh Lý Nhân Tông dẫn đầu cũng đã tới nơi Vạn Sư Lĩnh bao vây thành, phía sau Vi Thành thực tế là một cửa ải của Vạn Sư Lĩnh, cửa ải dài khoảng chừng năm dặm, bức tường công thành thì được lập tại cửa ải mặt phía nam, mà cửa ải phía Bắc thì không có quân thành, đội xe trọng tải lớn có thể chậm rãi lên núi, xuyên qua cửa ải tiến về Đạp Cát Lĩnh.
Nhưng điều khiến quân Tây Hạ không ngờ tới, quân Tống ở cửa ải phía bắc đã dựng tạm lên một tòa quân trại, một ngọn cờ lớn bay phần phật phía trên quân trại, trên cờ thuê ba chữ to: “Vạn Sư Trại”.
Đây là một tòa trại lính mới xuất hiện trên đất Tây Hạ, là một doanh trại lớn được xây dựng và mệnh danh bởi quân Tống.
Quân trại dùng hàng rào bằng gỗ thô to bao quanh, hình dáng toàn bộ hàng rào gỗ là hình thang, chiều dài chỉ một dặm, bên trong hàng rào gỗ xây một bức tường thấp bằng đá cao ngang người, binh sĩ có thể bò lên bức tường thấp để xạ kích xuống dưới, ngoài ra phía sau bức tường bố trí năm mươi máy ném đá loại nhỏ, có thể ném đá, lăn gỗ, dầu hỏa và chấn thiên lôi ra ngoài.
Trong hơn trăm túp lều trú trong sơn cốc, do hai ngàn binh sĩ phụ trách trấn giữ toàn quân trại xây dựng tạm thời này, cho dù quân trại thất thủ, quân Tống còn có thể lui giữ tường công thành tiếp tục giàng co cùng quân Tây Hạ, vốn dùng để phòng ngự các cửa ải hiểm yếu của quân Tống, bây giờ lại biến thành pháo đài tiến công Tây Hạ của quân Tống.
Quân nha lâm thời của quân Kinh Triệu được thiết lập trong Vi Thành, trong Vi Thành còn có mấy tòa nhà đá chưa bị đánh sập, nằm ở bên dưới tường thành Bắc. Mấy tòa nhà đá này có lẽ là nhà kho, được xây rộng rãi kiên cố, lúc quân Tống đánh hạ Vi Thành đã phát hiện một lượng lớn lương thực trong kho, phần phía trước đã bị ngọn lửa thiêu chín, thiêu cùng nó còn có chủ tướng soát thẻ của Vi Thành, y tự cho mình là thông minh trốn ở trong kho hàng, cuối cùng không trốn nổi sự tra xét của tử thần.
Lúc này trong Vi Thành đang toàn lực quét dọn, mấy ngàn binh sĩ vô cùng bận rộn, lôi đá và xác chết ra ngoài, rắc vôi khử trùng, đến lúc dựng lều tạm mấy tòa nhà kho may mắn sống sót đã được dọn dẹp sạch sẽ, kê bàn lên, Lý Diên Khánh chắp tay đứng ngay trước bàn lớn chăm chú xem toàn bộ bản đồ Tây Hạ, mười mấy Đại Tướng đứng bên cạnh ai nấy đều giữ im lặng, chỉ sợ nói chuyện sẽ làm đứt mạch suy nghĩ của Chủ Soái.
Hồi lâu, Lý Diên Khánh hỏi Lưu Kỹ:
- Bên Trương Thuận có tin tức gì không?
- Hồi bẩm Đô Thống, tạm thời chưa có tin tức.
Lý Diên Khánh gật đầu, rồi cười nói với mọi người:
- Phủ Tây Bình bị công hãm, Tây Hạ không huy động toàn quốc, mà chỉ phái ba vạn quân Thiết Diêu Tử xuôi nam, điều này nói lên vấn đề gì? Mọi người nói thử xem.
Vương Quý trầm tư một chút nói:
- Điều này phải chăng chức minh Tây Hạ vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề?
Lưu Ký lắc đầu,
- Lý Càn Thuận hiểu rất rõ mục đích chiến lược của chúng ta, là muốn ép quân Tây Hạ rút lui từ Hi Hà Lộ, chỉ là bọn chúng không can tâm muốn dùng cái giá thấp nhất để đánh lui chúng ta.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Hai vị Tướng quân nói đều có lý, nhưng đều chưa đầy đủ, Tây Hạ sở dĩ không huy động cả nước là vì quốc lực của chúng không thể chấp nhận chiêu mộ binh sĩ quy mô lớn, phải rút tổ chức đại quân lớn mạnh từ các bộ lạc là điều kiện tiên quyết, đầu tiên là muốn triều đình Tây Hạ phụ trách khôi giáp và quân lương, tiếp theo phải miễn giảm thuế má cho các bộ lạc. Theo ta được biết, nhằm tranh đoạt Phủ Đại Đồng Tây Kinh của Liêu Quốc, Tây Hạ đã huy động toàn bộ tài nguyên trong quốc khố, kết quả quân Tây Hạ bị Kim Binh đánh hạ, tất cả vật tư đều rơi vào tay Kim Quốc, quốc khố Tây Hạ trống rỗng, cộng thêm Tống Hạ cắt đứt mậu dịch, bọn chúng chỉ còn lại bạc đồng, lại không cách nào trao đổi vật tư với Đại Tống, cộng thêm cuộc chiến Kim Hạ, quân Tây Hạ thương vong nghiêm trọng, các bộ lạc đối với việc triều đình huy động toàn quốc lần nữa đã có sự sự phê bình kín đáo. Nói nhiều như vậy, thực chất chính là một câu, quốc lực Tây Hạ thiếu thốn, đã không cách nào xảy ra đại chiến với chúng ta, một khi chúng ta cắt đứt được con đường tiếp tế vật tư Tây Hạ và Hi Hà Lộ, Lý Càn Thuận cũng chỉ có thể đàm phán cầu hòa với chúng ta.
Mọi người đang nói chuyện, một tên lính ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô Thống, hai vạn Kỵ binh Tây Hạ đã đến chân núi.
Lý Diên Khánh cười ha ha,
- Đại quân tận bây giờ mới đến, tin tức Tây Hạ quá chậm, chúng ta tới Vạn Sư Trại xem sao.
Chúng Tướng theo Lý Diên Khánh đi ra khỏi nhà đá, lũ lượt băng mình lên ngựa, thúc ngựa chậm rãi đi về hướng Vạn Sư Trại ở hướng bắc ngọn núi.
Vạn Sư Trại do Thống Chế Tướng Quân Trương Vệ phụ trách trấn thủ, lúc này mấy chục máy ném đá cỡ nhỏ đã lắp đặt vào vị trí, mỗi máy ném đá do năm người phụ trách, trong đó bốn người đẩy tời, một người đặt vật để ném, đồng thời cũng phụ trách châm lửa, phía sau máy ném đá chất đống một lượng lớn đá và gỗ lăn, với cả dầu hỏa và chấn thiên lôi, hai vật phẩm này được cất ở trong hòm gỗ lớn, lúc sử dụng mới lấy từ trong hòm ra.
Hai ngàn binh sĩ giương cung nằm phục trên tường thấp, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào Kỵ binh cách vài trăm bước dưới chân núi, dưới núi tinh kỳ phấp phới, hai ngàn Kỵ Binh áp đảo.giống hệt một bức thảm đen lớn phủ lên trên mặt đất màu vàng.
Binh sĩ Tây Hạ mặc một bộ giáp da màu đen, đầu đội nón trụ tròn, lưng cõng tấm chắn, tay cầm trường mâu, trên cổ treo cung tiễn và túi ngựa, nhìn rất có tinh thần, dưới ánh mặt trời trông đằng đằng sát khí.
Lúc này, có binh sĩ hô lớn một tiếng,
- Đô Thống giá lâm!
Các binh sĩ vội vàng tránh đường, Lý Diên Khánh dưới sự tháp tùng của mười mấy tên tướng lĩnh đang bước nhanh tới, Trương Vệ vội vàng tiến lên hành lễ,
- Tham kiến Đô Thống!
- Trương Tướng quân vất vả rồi, không biết quân Tây Hạ có hành động gì?
Trương Vệ lắc đầu,
- Cho tới giờ bọn chúng chưa có bất kỳ hành động gì, không hạ trại, cũng không có kế hoạch tiến công, theo ti chức quan sát, quân Tây Hạ cũng không mang theo quân nhu, chỉ sợ không thể hạ trại được dưới chân núi, bọn chúng đồng thời cũng không mang theo vũ khí công thành, ngoại trừ binh sĩ bị ép công kích bên ngoài, bọn chúng không có biện pháp khác tiến đánh quân trại.
- Vậy thì không cần lo lắng, đám Kỵ binh này chính là bảo bối tinh nhuệ nhất của Tây Hạ, làm sao nỡ dùng để tiêu hao công thành.
Một tràng cười lớn của đám người Lý Diên Khánh dẫn tới, Vương Quý cũng vội vàng nói bổ sung:
- Quan trọng là bọn chúng không mang theo lương thảo, ti chức đoán chừng bọn chúng sẽ nhanh chóng rút lui.
- Vương Tướng quân nói đúng, không mang theo quân nhu, vốn dĩ đã không có thành ý.
Lúc này, một tên binh sĩ tiến lên, đưa một cuộn thư cho Trương Vệ, Lý Diên Khánh hỏi:
- Là tin tức gì?
- Khởi bẩm Đô Thống, là thư nhanh mà Bạch Mã Xuyên Cống Tổ Văn Tướng quân gửi tới.
- Bên đó tình hình thế nào?
Lý Diên Khánh cũng rất quan tâm việc rút lui Tống dân của Bạch Mã Xuyên.
- Cống Tướng quân nói, có một vạn kỵ binh Tây Hạ xuôi nam, gặp sự phục kích kịch liệt của quân Tống ở Thanh Cương Hạp, kỵ binh Tây Hạ thương vong nặng nề, người chết lên tới bốn ngàn người, tàn quân còn lại đã chật vật đi xuyên về bắc, quân Tống thu được hơn hai ngàn chiến mã mặc giáp, kết quả chiến đầu vô cùng huy hoàng.
- Tốt!
Lý Diên Khánh tán dương:
- Cống Tổ Phụ Tướng quân không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng quả nhiên kinh người, truyền mệnh lệnh của ta qua, ghi một công lớn cho Cống Tổ Văn Tướng quân.
Trong mặt mọi người đều lộ vẻ ngưỡng mộ, Lưu Kỹ thấp giọng nói:
Kỵ binh Thiết Diêu Tử hình như không mạnh như trong truyền thuyết, chúng ta cũng có tám ngàn kỵ binh, có cần đấu một trận với bọn chúng hay không?
Đề nghị của Lưu Kỹ rất có dụ ý, nhưng Lý Diên Khánh vẫn lắc đầu, thản nhiên nói:
- Thắng lợi không thể xây dựng trên suy đoán và may mắn, Cống Tổ Văn là nhờ lợi thế về địa hình chiếm cứ mới giành được kết quả huy hoàng như vậy, nếu như chúng ta chủ động xuất kích, vậy chính là để quân địch có cơ hội phát huy ưu thế của mình.
- Ti chức đã rõ!
- Nhưng nói đi thì nói lại, chờ sau khi quân địch lui về Bắc, ngược lại chúng ta có thể chiếm cứ thành Linh Châu, ép Tây Hạ đàm phán với chúng ta!
……
Giống như phán đoán của quân Tống, Lý Nhân Tông đuổi tới dưới Vạn Sư Lĩnh đã giống như nỏ mạnh hết đà, hai vạn kỵ binh y dẫn đầu mặc dù khí thế lớn mạnh, nhưng lại không có sách lược công đánh Vạn Sư Lĩnh, không có kế sách khả thì, dùng kỵ binh tấn công công thành chỉ giống như ông nói gà bà nói vịt, nhưng muốn xuống ngựa tấn công lên núi, Lý Nhân Tông cũng không dám hạ mệnh lệnh này, một khi binh sĩ thương vong nghiêm trọng, quân trại thì không công nổi, y không cách nào quay lại báo cáo với Thiên tử.
Quan trọng hơn là quân đội của y không mang theo quân nhu lương thảo, chỉ dựa vào chút lương khô và đỗ đen không thể cầm cự được quá lâu, nhưng cứ như vậy mà lui binh quay về, bọn hắn không thu hoạch được gì, Lý Nhân Tông cũng không biết phải ăn nói thế nào với Lý Càn Thuận.
Lý Nhân Tông vô cùng khó xử, tướng thoái lưỡng nan. Lúc này, một đội kỵ binh gấp gáp chạy tới, bẩm báo Lý Nhân Tông:
- Khởi bẩm điện hạ, tin tức truyền tới từ Đông Lộ, Lý Trình Hạo tướng quân gặp phục kích của quân Tống, tổn thất nặng nề!
Lý Nhân Tông giật nảy mình, vội vàng hỏi:
- Là xảy ra chuyện gì, rốt cục tổn thất bao nhiêu?
- Hồi bẩm điện hạ, quân Tống đã khống chế quân trại Thanh Cương Hạp, Lý Hạo Tướng quân phán đoán sai lầm, tiến vào trong hẻm núi bị đoạt mất đường lui, lúc phá vây ở hẻm núi bị vũ khí tập kích quân Tống bắn mãnh liệt, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
- Rốt cục thương vong nghiêm trọng cỡ nào?
Lý Nhân Tông mất kiểm soát rống lên.
Tên binh sĩ cầm đầu cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- chết hơn bốn ngàn ba trăm người, bị thương hơn ba ngàn năm trăm người, chỉ có hơn hai ngàn người toàn thây trở ra.
- Tại sao lại tử thương nhiều như vậy?
Lý Nhân Tông nắm chặt vạt áo binh sĩ quát.
- Dưới đất có cây củ ấu đâm, trên đầu có chấn thiên lôi, còn thêm dàn tên nỏ mạnh mẽ, kỵ binh và chiến mã bỏ mình vì bị tắc đường lui, kỵ binh căn bản không kịp tránh né, Lý Trình Hạo Tướng quân liều chết xông ra mở một con đường máu mới chạy thoát, tình hình lúc đó thực sự quá….
- Được rồi!
Lý Nhân Tông chặn lại sự miêu tả của binh sĩ, y ngẩng đầu nhìn quân trại trên đỉnh núi, thở dài nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân lập tức rút về Bắc, lui về Thuận Châu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận