Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 188: Ngoài dự liệu

Chương 188: Ngoài dự liệuChương 188: Ngoài dự liệu
- Là ta bảo nàng ấy giết!
Từ sau rèm cửa sổ, một người đàn ông bước ra, khuôn mặt là của Trương Dũng, nhưng không phải y, vì giọng nói không đúng! Lý Diên Khánh lui về phía sau một bước, rút kiếm chỉ vào y, quát to:
- Ngươi là ai?
Người kia thở dài:
- Khánh huynh đệ, ngay cả giọng của ta mà ngươi cũng không nhân ra sao?
Y lau mặt một cái, lớp hóa trang bị xóa đi, lộ ra một khuôn mặt rất quen thuộc.
- Hồ đại thúc!
Lý Diên Khánh ngây người, người kia hóa ra là Hồ Thịnh trước đây, phụ thân của Thanh Nhi.
Hồ Thịnh thở ra một hơi dài:
- Ta thật ra tên là Hỗ Thành, hẳn ngươi cũng biết rồi, hôm nay Thanh Nhi thấy ta ở bến tàu, ta cũng không ngờ cha con ta lại gặp lại ở chỗ này. Khánh huynh đệ, ngươi đã cứu con gái ta, an táng mẫu thân ta, để bà được mồ yên mả đẹp, không bị phơi thây nơi hoang dã, ta vô cùng biết ơn ngươi!
Đôi mắt Thanh nhi đỏ lên, nàng không nhìn được nữa, nhào vào lòng cha khóc to. Lý Diên Khánh im lặng không nói, nhưng đột nhiên một ý nghĩ thoáng hiện, khiến hắn giật mình:
- Khoan đã, vậy còn Trương Dũng đâu?
Hồ Thịnh giả mạo Trương Dũng lên thuyền, vậy Trương Dũng thật đâu rồi?
- Khánh huynh đệ yên tâm, tên thị vệ đó bảo vệ Thanh nhi, bọn ta không giết hắn, sau khi xong việc, ta sẽ thả hắn ra, ta cam đoan!
- Bọn ta?
Lý Diên Khánh cười nhạt:
- Ta không nói sai chứ, Tống Giang cũng đến rồi! Còn có ai nữa? Ngô Dụng, Triều Cái, Nguyễn Thị huynh đệ, Lý Quỳ, Đới Tông!
Lý Diên Khánh kể một mạch tên cả chục người. Hỗ Thành gật đầu:
- Bọn ta đều đã đến rồi, của cải của Chu Miễn, người thiên hạ đều có thể lấy.
- Nếu muốn của cải, vì sao phải giết Chu Miễn?
Hỗ Thành ngập ngừng một lát, nói:
- Khánh huynh đệ, ta không muốn gạt ngươi, nhưng ta không thể nói, rất xin lỗi!
- Thật ra ngươi không nói ta cũng biết, các ngươi không muốn động thủ trước mắt hàng chục vạn người, nhưng lại lo sợ quân đội phá hỏng âm mưu của các ngươi, cho nên liền thay bọn ta diệt trừ Chu Miễn, sau đó giao bọn Chu Miễn cho bách tính Tô Châu, đội tàu có thể tiếp tục đi lên phía bắc, tới vùng hoang vắng, các ngươi sẽ có thể tìm được cơ hội. Về phần Hỗ đại thúc, giả làm Trương Dũng ở trên thuyền, chẳng phải là một nội ứng tốt hay sao? Ta nói không sai chứ!
Hỗ Thành không phủ nhận, hồi lâu y thở dài, nói:
- Ngươi nói căn bản là chính xác, nhưng ta còn một câu cuối cùng muốn nói, bây giờ ta đã đổi ý rồi, nếu Thanh nhi đã bị ngươi phất hiện, ta sẽ không để nó ở lại trên thuyền nữa, bây giờ ta sẽ dẫn nó đi.
Thanh Nhi nhìn Lý Diên Khánh, lại nhìn cha mình, ánh mắt tràn ngập đau khổ và không muốn.
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng nói với nàng:
- Thanh Nhi, hãy đi với cha ngươi đi! Ngươi đã mất mẫu thân, không thể tiếp tục mất đi phụ thân!
- Đại ca!
Thanh Nhi đau lòng kêu lên, nhào vào lòng Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cười nói:
- Muội tên là Lý Tam Nương, muội muội giả mạo của ta, từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi muội là Hỗ Tam Nương!
Lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói của thị vệ:
- Chỉ còn lại bên này chưa lục soát, chúng ta hỏi trước Lý thiếu quân trước một tiếng đi.
Lý Diên Khánh cắn môi, đẩy thanh Nhi về phía Hỗ Thành:
- Các ngươi mau chạy đi! Nếu không đi, sẽ liên lụy đến ta!
Hỗ Thành tung chân đá văng cánh cửa sổ, bên ngoài là kênh đào, y nhìn Lý Diên Khánh nói:
- Lần này Tống Giang và Phương Tịch liên thủ, bọn họ nhất định muốn đoạt của cải của Chu Miễn, người phải cẩn thận!
Lý Diên Khánh cười nhẹ:
- Bọn họ sẽ thất vọng thôi!
Hỗ Thành đăm đăm nhìn Lý Diên Khánh một lát, rồi kéo tay con gái:
- Chúng ta đi!
Thanh Nhi tuyệt vọng nhìn Lý Diên Khánh, nàng không kìm lòng được, kích động kêu lên:
- Đại ca, Thanh Nhi nhất định sẽ trở lại!
Nói xong, nàng liền cùng cha tung người nhảy xuống kênh, Lý Diên Khánh chậm rãi đi tới cửa sổ, nhìn theo hai cha con bơi càng lúc càng xa, cầm lòng không đậu, khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này, cửa phòng bị ầm ầm phá ra, Triệu Giai dẫn theo mấy thị vệ xông vào, trông thấy Lý Diên Khánh, y sững sốt:
- Lý thiếu quân, ngươi sao lại ở chỗ này?
Y quay đầu lại gầm lên hỏi mấy thị vệ:
- Xảy ra chuyện gì?
- Bọn ta không biết, bọn ta nghe tiếng la hét của Tiểu Thanh, còn tưởng rằng nàng bị hung thủ bắt cóc rồi!
- Các ngươi nói không sai, nàng ta bị hung thủ bắt đi rồi!
- Vậy ngươi…
Triệu Giai không hiểu ra sao, Tiểu Thanh bị hung thủ bắt đi, nhưng Lý Diên Khánh lại có thể thản nhiên đứng đó.
- Điện hạ, cho bọn họ ra ngoài một lát, ta có chuyện muốn nói riêng với điện hạ!
Triệu Giai phất tay, mấy thị vệ lui ra ngoài.
Lý Diên Khánh cười khổ:
- Hung thủ là cha của Thanh nhi, hôm nay vừa khéo, Thanh Nhi gặp lại người cha vốn đã thất lạc trên bến tàu, Trần Tiểu Ất và Trương Dũng đều có thể làm chứng chuyện này.
Lý Diên Khánh liền kể cho Triệu Giai nghe việc xảy ra ở Đại danh phủ:
- Ta không muốn giấu diếm điện hạ, ta cũng không ngờ cha của Thanh nhi lại đi nương dựa vào Lương Sơn, Thanh nhi là vô tội, hung thủ là cha của nàng ấy, vừa rồi hắn chính miệng nói với ta, Tống Giang và Phương Tịch muốn liên thủ cướp đoạt số tài sản kia, bọn họ đã tới rồi.
Triệu Giai gơ ngác nhìn Lý Diên Khánh, những tin tức này quá quan trọng, khiến tâm tư y rối loạn, cũng không biết phải làm sao cho đúng.
Lý Diên Khánh lại bình tĩnh một cách khác thường, hắn im lặng một một lát rồi nói:
- Điện hạ vẫn còn tin tưởng ta chứ?
Triệu Giai gật gật đầu:
- Ta tin ngươi không nói dối ta, đúng như ngươi nói, chuyện này không liên quan tới ngươi, chỉ có điều là, ta phải ăn nói như thế nào với phụ hoàng đây?
- Điện hạ cứ nói lời ngay thật với hoàng thượng, rằng Tống Giang giết Chu Miễn, mục đích là giải vây thay chúng ta, hắn sợ quân đội tới sẽ phá hủy kế hoạch của hắn. Ta nghĩ chỉ cần có thể bảo vệ số tài sản đó của Chu Miễn, hoàng thượng sẽ không thất vọng đối với điện hạ.
- Có lẽ ngươi nói đúng, tài lực của Đại Tống không đủ, cần số tài sản kia để bổ sung, chỉ cần vận chuyển chúng về kinh, hẳn là phụ hoàng sẽ không trách cứ ta đã không trông coi tốt Chu Miễn.
- Như vậy sáng mai, điện hạ sẽ công khai xử trảm Chu Xung trên bến tàu, lại bêu đầu Chu Miễn thị chúng, danh tiếng của hoàng thượng đã có, danh tiếng của điện hạ cũng có rồi, quay một vòng lớn, lại trở về với ước nguyện ban đầu của chúng ta.
Triệu Giai gật gật đầu, y cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.
- Còn Tống Giang và Phương Tịch thì làm thế nào bây giờ?
- Ta tự có biện pháp!
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Ta sẽ khiến bọn họ đến tay không, đi cũng tay không!
Sáng sớm hôm sau, trên bến tàu dán bố cáo, ba khắc sau giờ Ngọ, Gia vương điện hạ sẽ xử trảm hai cha con Chu Miễn, tin tức này như một trận gió truyền khắp thành Tô Châu, trong một đêm, hơn mười vạn dân chúng vùng Phong Kiều càng sôi sục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận