Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 767: Tới cửa đòi nợ

Chương 767: Tới cửa đòi nợChương 767: Tới cửa đòi nợ
Phủ Tướng quốc Bạch Thì Trung ở vào ngoại thành, chẳng qua ngoại thành quá quạnh quẽ, trị an không tốt lắm, người nhà Bạch Thì Trung liền chuyển tới biệt trạch ở Đông Đại Nhai trong nội thành sinh sống. Mặc dù biệt trạch chiếm diện tích không lớn, nhưng trước mắt nhân khẩu Bạch gia cũng không nhiều, trưởng tử, thứ tử và tam tử đều dắt người xuôi nam Hàng Châu, nhi nữ nữ tế cũng rời đi. Ba năm trước đây thê tử Bạch Thì Trung chết bệnh, chỉ có gia đình ấu tử ở lại kinh thành, tăng thêm vú già gia đinh cũng chỉ có hai mươi mấy nhân khẩu, biệt trạch chiếm diện tích sáu mẫu cũng đủ ở.
Ấu tử của Bạch Thì Trung gọi là Bạch Tấn, là tứ lang của Bạch gia. Thế tử của gã là con gái Thái Kinh, Bạch Thì Trung là chó săn số một của Thái Kinh, đây là nhận thức chung của người trong thiên hạ. Lúc Bạch Thì Trung làm quan tới Lại Bộ Thị Lang, Thái Kinh liền quyết định thăng cấp chó săn thành đồng đảng, kết làm thân gia với y, Bạch Tấn cưới chính là cửu nữ của Thái Kinh.
Chuyện của Bảo Nghiên Trai nằm ở chỗ cửu nữ của Thái Kinh, nàng dùng son phấn đều là sản phẩm đỉnh cấp của Bảo Nghiên Trai. Mấy ngày trước nàng tới cửa hàng Bảo Nghiên Trai, phát hiện cửa hàng đã bị cắt hàng, nàng chỉ sợ đồ trang điểm của mình bị cắt hàng, liền một hơi mạnh mẽ mua toàn bộ mười hồng bạp hạp cuối cùng tồn trong kho, mà tiền hàng cần thiết là năm trăm lạng bạc ròng. Nàng nói một tiếng cho trượng phu, liền mặc kệ chuyện này. Hết lần này tới lần khác Bạch Tấn cũng bận rộn nhiều việc, không để chuyện này ở trong lòng, kết quả hai người đều quên.
Hôm qua A Mai tới cửa tìm Bạch gia đòi tiền, vừa vặn gặp được bách tính toàn thành tập trung Ngự Nhai thị uy, tất cả mọi người chạy đi xem náo nhiệt, Bạch gia chỉ còn lại một người gác cổng không biết rõ tình hình, thái độ với A Mai khá ác liệt, mắng nàng đe dọa Bạch gia, đuổi nàng xuống bậc thang.
Đây vốn chỉ là một việc nhỏ, chỉ cần A Mai trở lại lần nữa, tìm tới quản gia, quản gia trông thấy phiếu nợ đi vào hỏi lại một chút chuyện sẽ được giải quyết. Mặc dù phiếu nợ là Thái thị mượn tên trượng phu viết xuống, nhưng Bạch gia cũng không tới mức quịt nợ.
Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện này lại bị Lý Diên Khánh biết được, hắn là thiếu đông chủ của Bảo Nghiên Trai, đòi tiền cho Bảo Nghiên Trai là thiên kinh địa nghĩa, chỉ là chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Lý Diên Khánh cần mượn chuyện này tạo ấn tượng của mình vào trong lòng Triệu Hoàn và văn võ bá quan, dù sao ba mươi vạn người tập hợp lên án khiến cho thanh danh của hắn trong triều đình không tốt lắm. Dã tâm, âm hiểm, kiêu hùng, đây là dấu ấn phần lớn triều thần đánh lên cho hắn sau sự kiện tụ tập,
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thì Trung tới triều đình sớm, Bạch Tâm cũng vào cung trực thị vệ. Lúc này, hơn mười người tới trước cổng chính của Bạch phủ ở phố Đông Đại, họ dựng một tấm bảng hiệu lớn, trên bảng hiệu dán một hàng chữ lớn chừng cái đấu: ‘Bạch Thì Trung dựa quyền hiếp yếu, ép mua ép bán, thiếu nợ khôgn trả’, đề tên là ba chữ lớn ‘Bảo Nghiên Trai’.
Tấm bảng này dựng lên, lập tức chấn động toàn bộ phố Đông Đại. Dĩ nhiên gây sự trước cửa nhà Tướng công, mấy trăm người nhanh chóng chạy tới xem náo nhiệt. Lúc này, Bạch gia cũng đã bị kinh động, quản gia mang theo mấy tên gia đình chạy tới can thiệp.
- Các ngươi to gan bằng trời, lai jdám đến trước cổng Tướng quốc gây chuyện, các ngươi chán sống sao?
Một đại hán đẩy quản gia ra:
- Thứ gì vậy, cút đi!
Quản gia bị đẩy lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Một gia đinh vội vàng đỡ lấy gã, nhỏ giọng nói:
- Đại viện, dường như là Bảo Nghiên Trai tới đòi nợ!
Quản gia cũng nhìn thấy đề tên dưới bảng hiệu, lại nhìn một chút mười mấy đại hán dáng người khôi ngô cường tráng. Nếu như đánh nhau, mình chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Gã vừa tức vừa giận trong lòng, liền quay người chạy vào trong phủ.
Thái thị đang ngồi trong phòng vẽ lông mày, nha hoàn của nàng vội vàng hấp tấp chạy tới:
- Thiếu phu nhân, quản gia nói bên ngoài có Bảo Nghiên Trai chạy tới đòi nợ, làm rất ồn ào, không biết xảy ra chuyện gì?
Thái thị lập tức giật nảy mình, Bảo Nghiên Trai? Chẳng lẽ trượng phu không trả bạc cho họ sao?
Nàng vội vàng đứng dậy rời khỏi cửa phòng, liền thấy quản gia đang lo lắng đứng ở cửa viện. Thái thị nói:
- Đúng là có chuyện như vậy, mấy ngày trước ta mua một số son phấn, lúc ấy không đủ tiền, về sau ta để Tứ lang đi thanh toán bạc, không biết nơi nào xảy ra vấn đề? Nếu không, ngươi trả cho họ năm trăm lạng bạc trước, đuổi họ đi, sau đó hỏi Tứ lang là có chuyện gì?
Quản gia trợn tròn mắt, thực sự là Thiếu phu nhân nợ tiền không trả, người ta tới cửa đòi nợ. Qua hồi lâu gã nói:
- Được rồi! Ta sẽ đi hỏi một chút.
Gã quay người ra ngoài, quản gia đương nhiên sẽ không ngốc đến mức thực sự cầm năm trăm lạng bạc ròng đưa ra ngoài, như thế không phải Bạch gia thực sự nợ tiền không trả sao? Thanh danh của lão gia sẽ mất sạch.
Quản gia suy nghĩ, lập tức nói với một gia đinh:
- Ngươi nhanh đi Phủ nha Khai Phong báo án, nói có người tới phủ Tướng quốc gây sự, xin họ lập tức phái người tới bảo vệ Bạch phủ.
Gã lại phái một gia đinh tới hoàng cung báo cáo chuyện này với lão gia.
Quản gia lập tức đóng sầm cửa lớn, lờ đi khiêu khích ngoài cửa.
Lúc này, bảy tám ngàn người đã tập trung trên đường phố. Hai ngày này người ở kinh thành cực kỳ mẫn cảm, có chút gió thổi cỏ lay liền cho rằng là chuyện lớn. Cho nên một khi xuất hiện trạng thái tụ hội, người xem náo nhiệt lập tức giống như quả cầu tuyết chạy tới từ bốn phương tám hướng, khiến đường phố Đông Đại người đông nghìn nghịt. Mọi người nghị luận ầm ĩ, lên án mạnh mẽ con trai Bạch Thì Trung dựa quyền hiếp yếu, coi mạng người như cỏ rác, làm ra chuyện thương thiên hại lý.
Đây gọi là ba người thành hổ, phần lớn mọi người đều không nhìn thấy nội dung trên bảng hiệu, chỉ có thể dựa vào suy đoán bổ sung, diễn dịch con trai Bạch Thì Trung trở thành một tên khốn nha nội khi nam phách nữ việc ác bất tận. Sau đó lên men truyền bá, lúc chuyện này truyền khắp toàn bộ đường phố Đông Đại, đã toàn hoàn thay đổi. Thực ra chân tướng đã không quan trọng, quan trọng chính là cuộc sống của mọi người có thêm gia vị.
- Đáng chết nha! Con gái người ta mới mười sáu tuổi, đã hại chết người ta. Phụ mẫu đáng thương người ta đến muốn nói chuyện, còn muốn đuổi đánh người ta, ác nhân giữa đường, ông trời không có mắt nha!
- Chuyện này tôi tận mắt nhìn thấy, con trai Bạch Thì Trung nhìn trúng cửa hàng của người ta, không trả tiền liền cưỡng ép chiếm lấy, đánh chết cả chủ cửa hàng, quá thảm rồi!

Bạch gia đáng thương cũng không biết trêu chọc người nào rồi, không phải là mua đồ quên mang tiền sao? Cuối cùng rước lấy một thân nước bẩn, khiến cho tiếng xấu.
Lúc này, đám người bỗng nhiên rối loạn tưng bừng, có người hô to:
- Quan phủ tới bắt người rồi!
- Quan lại bao che cho nhau, quá đen tối!
Gần vạn dân chúng trên đường đều gầm thét lên, phẫn nộ hô to.
Không cần phải nói, đây là quan viên và nha dịch Phủ Khai Phong chạy tới. Quan viên tới đây địa vị không thấp, là Phủ Doãn Phủ Khai Phong mới tới nhận chức Từ Bỉnh Triết. Y là do Bạch Thì Trung tự mình đề cử, xế chiều hôm trước mới nhận chức. Phủ Doãn Khai Phong tiền nhiệm Nhiếp Sơn bởi vì chuyện ba mươi vạn dân chúng tụ tập mà bị Triệu Hoàn bãi miễn trong cơn thịnh nộ. Từ Bỉnh Triết làm quan Tư Chính Điện Học Sĩ nhận được đề cử mạnh mẽ của Bạch Thì Trung, đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong.
Tặng đào nên báo lý, Từ Bỉnh Triết nghe nói phủ Bạch Thì Trung có ác ôn chạy tới gây chuyện, y lập tức giận dữ, tự mình dẫn mười mấy tên nha dịch chạy tới bắt ác ôn.
Nhưng đến phố Đông Đại, y mới hiểu được chuyện không đúng, có hơn vạn người tụ tập, nghe bách tính gầm thét, là đang lên án Tướng quốc Bạch Thì Trung tung con đi giết người. Điều này khiến Từ Bỉnh Triết vừa hận vừa sợ, hận Bạch gia không nói thật cho mình, sợ là mình lại đi vào vết xe đổ của Nhiếp Sơn, lại bị bãi chức vì sự kiện tụ tập.
- Mọi người nhường đường một chút, Phủ Khai Phong tới phá án, chắc chắn xử lý theo lẽ công bằng!
Đám nha dịch vừa hô lớn vừa mở ra một con đường. Từ Bỉnh Triết nhanh chóng cùng đám thủ hạ chen chúc đi tới trước cửa Bạch phủ.
Lúc này, Từ Bỉnh Triết cũng nhìn thấy tấm bảng hiệu đòi nợ to lớn kia, gã hơi hồ đồ, đây là có chuyện gì vậy?
- Các ngươi là ai? Ở đây là làm gì ?
Từ Bỉnh Triết quát hỏi.
Một gã đại hán tiến lên khom người hành lễ nói:
- Chúng ta là nhân viên cửa hàng Bảo Nghiên Trai. Con trai Bạch Thì Trung mua son phấn của chúng ta vẫn không trả tiền, chúng ta tới cửa đòi nợ!
- Hả?
Từ Bỉnh Triết lập tức há to miệng, nửa ngày không khép lại được, không phải là đến đòi tiền sao? Tại sao tới miệng bách tính biến thành cưỡng gian thiếu nữ, tung con hành hung?
- Phủ Doãn, đây gọi là ba người thành hổ nha!
Chủ Bộ nhỏ giọng cảm thán:
- Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, kết quả nghe nhầm đồn bậy, cuối cùng bị nhiều người lan truyền thành bộ dạng như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận