Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 394: Thái tử mời khách.

Chương 394: Thái tử mời khách.Chương 394: Thái tử mời khách.
Vào đêm, đèn hoa mới lên, Phàn Lâu đèn đuốc lấp lánh, sáo trúc du hương, tiếng cười nói oanh yến không ngừng. Trong một gian phòng ẩn giấu nhất cũng là xoa hoa nhất, Thái tử Triệu Hoàn bày tiệc rượu, đặc biệt chiêu đãi Lý Diên Khánh.
Thái tử đương nhiên không thể tùy tiện xuất cung, Triệu Hoàn tìm cớ là Trịnh lão gia tử bày tiệc thọ, tổ chức một bữa gia yến ở Phàn Lâu, gã muốn đi tới ngồi một chút.
Cho nên người ngồi bên cạnh gần như đều là người Trịnh gia. Trịnh Vinh Thái không cần phải nói, còn có tổ phụ Trịnh Minh của gã, Đại bá Trịnh Dần và bá mẫu Dương thị, phụ thân Trịnh Thăng và mẫu thân Hàn thị, còn có phu nhân lão gia tử Hướng thị, cả nhà đều tới.
Vì che giấu tai mắt người ngoài, còn đặc biệt treo một chữ thọ cực lớn trên tường, biểu thị hôm nay là sinh nhật thọ thần của lão gia tử.
Ví trí cũng cố gắng sắp xếp, Thái tử Triệu Hoàn ngồi chính giữa, bên phải là lão thái gia Trịnh Minh, bên trái là Lý Diên Khánh. Chẳng qua ngoài huynh đệ Trịnh thị ra, những người khác không biết nguyên nhân thực sự mời khách đêm nay, ngay cả Trịnh lão gia tử cũng không biết, lão vui tươi hớn hở cho rằng đêm nay mình thực sự là nhân vật chính.
Hướng phu nhân ngồi bên cạnh trượng phu, thỉnh thoảng quăng ánh mắt hồ nghi lại bất mãn về phía Lý Diên Khánh. Vị trí mà Lý Diên Khánh ngồi hẳn là vị trí của nàng, không biết tiểu tử thối chui ra từ đâu lại ngồi vào vị trí chủ nhân, khiến nàng vô cùng nổi nóng.
Triệu Hoàn nâng chén cười nói:
- Tối nay là gia yến sinh nhật thọ thần của lão gia tử, người ngồi đây đều là người nhà, mọi người cứ việc tùy ý. Chén rượu này trước tiên chức lão gia tử phúc thọ an khang. Tới! Chúng ta cùng uống chén này.
Mọi người cùng uống một chén rượu, Triệu Hoàn nháy mắt với Trịnh Dần. Trịnh Dần hiểu ý, vội vàng vẫy tay một cái, tiếng sáo trúc du hương vang lên, hai vũ nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại nhẹ nhàng tiến vào trong phòng. Trịnh Dần cười nói:
- Đều là người nhà mình, mọi người tùy ý uống rượu dùng cơm!
Có Trịnh Dần yểm hộ, lúc này Triệu Hoàn mới nhỏ giọng cười nói với Lý Diên Khánh:
- Ta không tiện xuất cung, cần mượn cớ, xin Lý Tham Quân không nên chú ý.
- Ti chức hiểu rõ trong lòng, điện hạ không cần giải thích!
- Nghe nói hôm nay ngươi mới trở về, chuyến đi Vận Châu lần này thu hoạch thế nào?
Lý Diên Khánh vội vàng hạ thấp người nói:
- Ti chức lấy cớ Bảo Nghiên Trai mở tiệm, dùng nhiều tiền thu mua một phỉ quan văn chức tại Vận Châu, nhận được rất nhiều tình báo quan trọng, chuyến đi này không tồi!
- Rất nguy hiểm à?
- Quả thực rất nguy hiểm, Tống Giang nghe nói triều đình muốn vây quét họ, hắn liền trắng trợn lùng bắt người từ bên ngoài tới Vận Châu, điều tra nghiêm ngặt. Ti chức được chưởng quỹ khách sạn bảo vệ mới may mắn trốn qua một kiếp.
- Lý Tham Quân cảm thấy khả năng diệt phỉ thành công của chúng ta lần này lớn bao nhiêu?
- Cá nhân ta cho rằng khoảng tám thành!
- Hả… Không nắm chắc hoàn toàn sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Chiến trường thay đổi khó lường, cho tới bây giờ cũng không có khả năng nắm chắc mười phần, thật ra tám thành đã rất cao rồi.
Triệu Hoàn khẽ thở dài nói:
- Đúng vậy! Liên tục thua bốn trận, triều đình nói tới phỉ tặc đã biến sắc, ngay cả ta cũng không tin tưởng bao nhiêu. Nếu quả thực như ngươi nói, có tám thành nắm chắc, vậy đêm nay ta có thể ngủ ngon giấc rồi.
- Xin điện hạ không cần lo lắng, tuy rằng nhân số quân Lương Sơn nhiều, nhưng vàng thau lẫn lộn, lại nội đấu rất căng thẳng. Hiện giờ có Chủng Soái xuất mã, thời gian họ phách lối cũng nên kết thúc rồi.
Tâm tình Triệu Hoàn không tệ, lại kính Lý Diên Khánh một chén rượu, hỏi:
- Không biết trước mắt Lý Tham Quân có khó khăn gì cần ta giải quyết giúp không?
Lý Diên Khánh chỉ chờ câu nói này gã, hắn gật đầu nói:
- Trước mắt quả thực có khó khăn không dễ giải quyết, nếu như điện hạ chịu giúp đỡ…
Triệu Hoàn một lòng muốn lôi kéo Lý Diên Khánh, cũng nguyện ý giúp hắn một tay, vội vàng nói:
- Nói một chút, khó khăn gì?
- Là thế này, bởi vì loạn phỉ Lương Sơn có kỵ binh, cho nên Đại Soái cũng chuẩn bị thành lập một đội kỵ binh, quyết định để ta thống soái. Nhưng triều đình dù thế nào cũng không chịu cấp chiến mã, khiến cho hiện giờ kỵ binh không có ngựa để dùng.
- Cần bao nhiêu chiến mã?
- Kỵ binh doanh hai ngàn thớt, bản doanh một ngàn thớt, ba ngàn chiến mã là đủ.
Triệu Hoàn nhướng mày:
- Không phải Thiên Tứ Giam có hai vạn chiến mã sao, vì sao không chịu cấp?
- Điện hạ, lần tiễu phỉ này không phải người nào cũng hi vọng Chủng Soái chiến thắng…
Lý Diên Khánh điểm tới là dừng, Triệu Hoàn gật đầu, trong lòng gã đương nhiên hiểu được ý của Lý Diên Khánh. Mặc dù Thái Kinh lui sĩ, nhưng lực ảnh hưởng trong triều đình vẫn cực kỳ lớn. Còn có Cao Cầu nắm giữ Điện Tiền Cấm Quân của Biện Kinh, quyền lực cực lớn, không được y đồng ý, Xu Mật Viện cũng không động tới Cấm Quân kinh thành được.
Quan trọng hơn là Cao Cầu từng thua trong tay quân Lương Sơn, y tuyệt đối không hi vọng Chủng Sư Đạo chiến thắng. Nhưng trận chiến này liên quan tới địa vị của Triệu Hoàn có vững chắc hay không, gã cũng không thể không đếm xỉa tới.
- Yên tâm đi! Chuyện này giao cho ta.
Thái tử và Lý Diên Khánh nhỏ giọng nói chuyện với nhau, trong lúc vô tình lạnh nhạt thọ tinh bên cạnh. Trịnh Minh cũng không để ý, vẫn luôn vui tươi hớn hở dùng bữa uống rượu, nhưng thê tử Hướng thị của lão lại không nhịn được nữa.
Lúc này, nàng thấy Trịnh Vinh Thái đứng dậy ra ngoài, liền nói với trượng phu:
- Ta đi trang điểm lại!
Nàng cũng đứng dậy, hai thị nữ vội vàng đỡ nàng ra ngoài. Đi ra khỏi cửa phòng, nàng lập tức hô một tiếng với cháu trai Trịnh Vinh Thái:
- Tam Lang dừng lại!
Mặc dù Hướng phu nhân là vợ sau của lão gia tử, nhưng nàng là ấu muội của Hướng Thái hậu, bởi vì nàng mà Trịnh gia phát đạt phú quý, điều này khiến địa vị của Hướng phu nhân tại Trịnh gia là chí cao vô thượng.
Trịnh Vinh Thái sợ nhất là hậu tổ mẫu này, mặt mũi tổ mẫu tràn ngập giận dữ khiến gã sợ hãi thịt mỡ toàn thân run lên, liền vội vàng tiến tới cúi đầu nhận răn dạy.
- Tên tiểu tử thối kia là ai?
Trịnh Vinh Thái hiểu được ý tổ mẫu, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Hắn là bạn tốt của tôn nhi, tên là Lý Diên Khánh.
- Ngươi muốn mời bạn tốt đến chúc thọ tổ mẫu, tâm ý này ta có thể hiểu được, nhưng ngươi sắp xếp vị trí thế nào vậy? Sao lại để hắn ngồi bên cạnh Thái tử, hắn lại trở thành chủ khách, Trịnh gia chúng ta lại thành người người đi cùng, sao có thể như vậy, nhanh đổi vị trí cho ta!
Trịnh Vinh Thái thấy tổ mẫu càng nói càng tức, mắt thấy lửa giận sắp nuốt sống gã, gã không thể không nhỏ giọng nói ra chân tướng:
- Thật ra… Hôm nay chúng ta chính là người đi cùng!
- Ngươi nói cái gì?
Hướng thị lập tức ngẩn người.
- Hôm nay Thái tử điện hạ chỉ là vì gặp hắn, hắn mới là khách chính, chúng ta là người đi cùng.
Giống hệt một chậu nước lạnh đập vào mặt, lửa giận của Hướng phu nhân lập tức biến mất không thấy tăm hơi, nàng ngẩn người một lát mới hỏi:
- Hắn là quan mấy phẩm, Thái tử điện hạ lại coi trọng hắn như vậy?
- Hắn là Thám Hoa khoa cử năm ngoái, hiện giờ giống như là tòng thất phẩm, làm quan dưới tay Chủng Sư Đạo.
Hướng phu nhân không còn lời nào nữa, Trịnh Vinh Thái cũng sắp không nhịn tiểu nổi, vội vàng thi lễ, quay người chạy đi. Mặc dù hơi vô lễ, nhưng Hướng phu nhân không trách cứ, lúc này trong đầu nàng vẫn còn hỗn loạn.
Hướng phu nhân về phòng, trượng phu Trịnh Minh nhỏ giọng nói:
- Ngươi đi đâu vậy? Điện hạ sắp đi rồi.
Lúc này Hướng phu nhân mới thoát khỏi sự hoảng hốt, vội vàng hỏi:
- Điện hạ muốn về cung sao?
Triệu Hoàn cười gật đầu:
- Ta không thể ở lâu bên ngoài, coi như gia yến cũng chỉ có thể đi hình thức một chút. Các vị tiếp tục uống rượu đi, ta đi trước một bước.
Lý Diên Khánh muốn đứng dậy tiễn gã, Triệu Hoàn lại đè hắn xuống, cười tủm tỉm nói:
- Không cần, cứ việc hưởng thụ rượu ngon, sau này ở quân doanh sẽ không có rượu ngon như vậy.
- Đa tạ điện hạ chiêu đãi!
Triệu Hoàn bước nhanh rời đi, Trịnh Dần vội vàng đứng dậy đưa tiễn. Mọi người chờ Thái tử điện hạ rời đi, lúc này mới ngồi xuống. Trịnh Vinh Thái đầu đầy mồ hôi trở về. Trịnh Thăng từ đầu vẫn không lên tiếng nâng chén cười nói với Lý Diên Khánh:
- Tiểu quan nhân thi đậu Thám Hoa khoa cử, làm vẻ vang cho người Tương Châu chúng ta, ta vẫn chưa thể chúc mừng, rất có lỗi, chén rượu này coi như ta nhận lỗi!
Lý Diên Khánh vội nâng chén:
- Thế bá nghiêm trọng rồi, vãn bối không dám.
Lão gia tử Trịnh Minh đang muốn mở miệng, Hướng phu nhân bên cạnh nhẹ nhàng hắng giọng một cái, bàn rượu lập tức yên tĩnh lại. Lúc này Hướng phu nhân mới nhướn mày lên, hỏi Lý Diên Khánh:
- Lý thiếu lang đã có hôn phối hay chưa?
Trịnh Vinh Thái vừa uống một hớp rượu, phốc một cái phun ra. Phụ mẫu của gã vội vàng quay đầu đi chỗ khác, cố nén nụ cười trên mặt. Hướng phu nhân trừng mắt nhìn Trịnh Vinh Thái, trong lòng lại mong đợi nhìn qua Lý Diên Khánh.
Trái tim Lý Diên Khánh cũng nhảy lên một cái, chẳng lẽ cháu gái nàng vẫn chưa gả ra sao?
Lúc này, lão gia tử Trịnh Minh hơi coi thường nói:
- Lời này không nên hỏi, người ta là Thám Hoa khoa cử, còn chờ tới bây giờ mới để chúng ta hỏi thăm hôn nhân sao? Chắc chắn sớm bị con gái Tướng Quốc nào đoạt cưới rồi.
Hướng phu nhân đá trượng phu một cước thật mạnh phía dưới, thầm mắng một tiếng ‘lão già’!
Nàng lờ trượng phu, tiếp tục chờ Lý Diên Khánh trả lời. Lý Diên Khánh gãi đầu nói:
- Vãn bối đã đính hôn từ nhỏ, chuẩn bị hai năm này sẽ về quê cưới.
- A… Không biết con gái nhà nào may mắn có thể gả cho Thám Hoa Lang?
Hướng phu nhân không cam lòng hỏi.
- Cái này… là tôn nữ của ân sư ta, chúng ta thanh mai trúc mã từ nhỏ, có thể cưới nàng là vinh hạnh của ta.
Đại tôn nữ của ân sư đã lấy chồng rồi, tiểu tôn nữ Diêu tiểu nương năm nay mới tám tuổi, đành phải lấy nàng tới làm bia đỡ đạn.
Lý Diên Khánh trả lời khẳng định cuối cùng khiến Hướng phu nhân lộ vẻ thất vọng trên mặt. Lúc này, Lý Diên Khánh đứng dậy hành lễ với mọi người:
- Quân quy nghiêm khắc, ta nhất định phải về đại doanh trước giờ hợi. Ta phải đi rồi, lại cảm ơn các vị trưởng bối chiêu đãi.
Trịnh Minh gật đầu:
- Tuân thủ quân quy là chuyện tốt, Tam Lang, tiễn Lý thiếu lang.
Lý Diên Khánh thi lễ vội vàng ra ngoài. Hướng phu nhân chỉ quăng cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.
Rời khỏi Phàn Lâu, Lý Diên Khánh thở dài một hơi, lại hỏi Trịnh Vinh Thái:
- Vừa rồi tại sao ngươi lại cười phun ra ngoài?
Trịnh Vinh Thái cười ha ha:
- Ta cũng hi vọng ngươi cưới Trương Quán Nhi cháu gái nàng, như vậy chúng ta chính là người một nhà.
- Có cần ngươi cười phun ra ngoài như vậy không?
Trịnh VInh Thái thấy hai bên không có người, nhỏ giọng cười nói:
- Mấy năm nay nàng chọn trái chọn phải, ngại người này chức quan quá thấp, ngại người kia bề ngoài không tốt. Hiện giờ Trương Quán Nhi đã mười chín tuổi rồi, nàng bắt đầu gấp rồi, hôm nay rõ ràng nhìn trúng ngươi rồi. Thế nào, có muốn ta giật dây cho ngươi, gặp mặt Trương Quán Nhi một lần hay không?
- Không phải ta đã nói có hôn ước sao?
- Ngươi đừng như vậy!
Trịnh Vinh Thái cực kỳ khinh bỉ nhếch miệng:
- Cha ngươi chính miệng nói với ta, ngươi căn bản không có hôn ước gì, còn nhờ ta xem có tiểu thư khuê các nào phù hợp giúp ngươi hay không.
Lý Diên Khánh ngây người một chút, sao phụ thân lại để lộ bí mật của mình rồi?
- Hôm nhân của ta ta tự làm chủ, ngươi cũng đừng quan tâm. Trương Quán Nhi kia gầy như cây trúc đồng vậy, ta cũng không thích.
- Thật ra không phải ta quan tâm ngươi, là Thái tử điện hạ quan tâm hôn nhân của ngươi. Hắn để ta đi nghe ngóng, ta đoán chừng Thái tử điện hạ muốn làm mai cho ngươi.
- Ngươi đã nói cho hắn biết rồi sao?
- Đương nhiên, nếu không phải chính miệng cha ngươi nói cho ta, ta dám nói lung tung sao?
Lý Diên Khánh lập tức đau đầu, nếu như Thái tử thật sự làm mai cho mình, hắn làm thế nào để cự tuyệt?

Bạn cần đăng nhập để bình luận