Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 162: Chuẩn bị tiệm mới. (3)

Chương 162: Chuẩn bị tiệm mới. (3)Chương 162: Chuẩn bị tiệm mới. (3)
Cho dù Trịnh mập thường nói khoác, mười hai tuổi gã đã ngủ với nữ nhân, đến nay ngự nữ không dưới trăm người, Lý Diên Khánh cũng chỉ cười một tiếng.
- Chúng ta uống rượu ở nơi nào?
Lý Diên Khánh phát hiện nơi này quá lớn, khiến người ta không biết làm thế nào. Trịnh mập lập tức cười nói:
- Nơi này có bốn tòa lầu Xuân Bạch Đào, Hạ Phù Dung, Thu Hồng Diệp, Đông Tịch Mai tùy ý ra vào, ngươi muốn ngồi chỗ nào cũng được.
- Vậy tòa lầu vàng kia thì thế nào?
Lý Diên Khánh phát hiện một tòa ngọc lâu vàng nhạt cực kỳ trang nhã, hắn liền thích thú:
- Chúng ta qua bên kia ngồi đi!
Trịnh mập giật mình, đầu lắc như trống lúc lắc:
- Nơi đó không được, đó là Phong Nguyệt Lâu, chúng ta không vào được.
- Vì sao?
- Điều kiện đi vào quá hà khắc.
Trịnh Vinh Thái bỗng nhiên ngừng nói, đánh giá Lý Diên Khánh từ trên xuống dưới, dường như lần đầu tiên nhận biết Lý Diên Khánh, trong mắt đậu xanh lóe lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
- Ta lại quên mất, hôm nay ta tới Phàn Lâu cùng Giải Nguyên nha! Nói không chừng ta được dính hào quang của ngươi, mau đi theo ta!
Trịnh Vinh Thái không cần người khác nâng đỡ, tinh thần phấn chấn kéo Lý Diên Khánh đi tới Phong Nguyệt Lâu. Tiến vào Phong Nguyệt Lâu là một cửa nhỏ sơn son, phía trên có khối biển vàng, viết bốn chữ ‘Mời quân cúi đầu’, điển hình thể Sấu Kim, vừa nhìn là biết thủ bút của Triệu Cát, có khối bảng hiệu Thiên tử này treo ở nơi này, ai cũng không dám làm càn xông vào.
Một tiểu đồng đứng ở cửa, để búi tóc song la, dáng dấp môi hồng răng trắng, cực kỳ đáng yêu. Chẳng qua lúc gã trông thấy Trịnh Vinh Thái, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ khó mà che giấu.
Trịnh Vinh Thái hơi thẹn quá hóa giận:
- Làm sao, ta không thể vào sao?
- Trịnh công tử muốn vào đương nhiên là có thể, dựa theo quy củ đi!
Tiểu đồng chỉ một thư phòng bên cạnh:
- Mời vào!
- Nói cho ta nghe trước một chút, có quy củ gì?
Lý Diên Khánh hỏi.
Trịnh Vinh Thái tức giận nói:
- Phải làm một bài thơ, hoặc điền một từ thiếu, thi quan bên trong nhìn trúng mới có thể đi vào. Con bà nó, đám hồ bằng cẩu hữu của ta cá cược chơi gái mỗi kẻ đều là người trong nghề, nhưng làm thơ điền từ ai cũng không biết, cho tới giờ vẫn chưa có người đi qua. Không đúng! Cao nha nội từng đi vào, đi theo một Đại Học Sĩ vào, sau khi trở về cả ngày nói khoác hắn trông thấy Lý Sư Sư.
Lúc này, một đám sĩ tử quần áo hoa lệ đi ra từ trong thư phòng, cười nói:
- Hôm nay nhất định có thể tiến vào.
Một sĩ tử trong đó vừa vặn quay đầu nhìn thấy Lý Diên Khánh, lập tức biến sắc:
- Là ngươi!
Lý Diên Khánh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, sĩ tử này lại là Triệu Ngọc Thư, sau khi hai người trở mặt tại Tương Châu thì không còn gặp nhau. Lý Diên Khánh vốn tưởng rằng sẽ gặp gã ở Thái Học, không nghĩ tới lại sớm gặp nhau ở Phàn Lâu, có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Đám sĩ tử chung quanh đoán chừng đều là đồng môn của gã, Dương Độ và Vũ Bang Xương lại không có mặt, họ không phát hiện Triệu Ngọc Thư khác thường, lại nhìn thấy Trịnh Vinh Thái, không ít người che miệng cười.
Có người thấp giọng cười nói:
- Đầu năm nay cóc không còn ăn côn trùng, đổi miệng muốn ăn thịt thiên nga.
- Lại còn hai con cóc!
Hiển nhiên, Lý Diên Khánh trong mắt họ là một con cóc khác.
Trịnh Vinh Thái hừ một tiếng quay đầu đi, trong lòng gã quả thực cảm thấy uất ức, tại sao lại gặp đám khốn kia?
Lý Diên Khánh lại cười tủm tỉm ôm quyền nói với Triệu Ngọc THư:
- Đời người nơi nào không gặp lại, Triệu huynh, chúng ta có duyên cùng quán rượu nha!
Triệu Ngọc Thư vờ đưa tay sờ mũi, sắc mặt lập tức trở nên xám xanh, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh. Sĩ tử chung quanh rốt cuộc nhìn ra chút mánh khóe, vội vàng hỏi:
- Giản Chi huynh, đây là người nào?
- Đây là một thần đồng của Tương Châu chúng ta, có thể uống rượu, có thể đánh lộn, lại còn đường đường cử nhân thi giải Tương Châu!
- Cử nhân?
Trong mắt đám sĩ tử đều lộ vẻ khinh thường, trong mắt dân chúng, có lẽ cử nhân cao không thể chạm, nhưng đám sĩ tử Thái Học này sớm chẳng thèm ngó tới cử nhân, ánh mắt họ đều tập trung vào Tiến Sĩ, một cử nhân Tương Châu sao lọt vào mắt họ, huống chỉ còn ở cùng một chỗ với thổ tài chủ Trịnh mập, tám chín phần mười cũng là một thiếu gia ăn chơi bất học vô thuật.
- Vị tiểu huynh đệ này cũng muốn tiến vào Phong Nguyệt Lâu sao? Vẫn nên trở về đọc sách mấy năm đi! Đây là Phong Nguyệt Lâu Đông Kinh, cũng không phải nơi phong nguyệt Tương Châu.
Trong miệng mấy sĩ tử mặc dù không có lời thô tục, nhưng nói chuyện tương đối cay nghiệt, giọng điệu mang theo ẩn ý người bình thường nghe không hiểu, Lý Diên Khánh cũng không tức giận, chỉ là mặt mũi không thay đổi lạnh lùng nhìn họ một cái.
Lúc này, đồng tử gác cổng thúc giục đám sĩ tử:
- Rốt cuộc có muốn đi vào hay không?
- Đi vào! Đi vào!
Đám sĩ tử cũng không để ý Lý Diên Khánh, đưa tác phẩm của mình đưa cho đồng tử. Đồng tử không vội cầm đi vào, mà nhìn Lý Diên Khánh:
- Vị tiểu quan nhân này có thi từ hay không? Ta cũng không muốn đi hai chuyến!
Tất cả mọi người nhìn lại Lý Diên Khánh:
- Một cử nhân còn muốn tiến vào Phong Nguyệt Lâu, không biết trời cao đất rộng!
Có người bĩu môi, lầm bầm một câu.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Đã tới, tóm lại phải thử một chút, chờ ta một lát!
Hắn quay người đi vào thư phòng, một lát đi tới, cũng đưa một tấm giấy cho đồng tử. Đồng tử khom người thi lễ:
- Mời các vị phu tử chờ một lát!
Đồng tử vội vào đi vào trong lâu, Trịnh Vinh Thái vội vàng kéo Lý Diên Khánh qua một bên, thấp giọng nói:
- Thừa dịp họ không chú ý, chúng ta vẫn nên đi thôi!
- Tại sao phải đi?
Lý Diên Khánh nói câu này hơi lớn, sĩ tử bên cạnh nghe được, gã lập tức gật gù đắc ý nói với mọi người:
- Phong Nguyệt Lâu chính là chiêu bài nạm vàng khảm ngọc của Phàn Lâu, sao phải người tầm thường có thể đi vào? Con cóc còn không biết thiên nga khó kiếm, sao lại có một số người ngay cả con cóc cũng không bằng?
Mọi người cùng cười to, nhìn lại Trịnh Vinh Thái và Lý Diên Khánh. Trịnh Vinh Thái vừa tức vừa buồn bực, thế nhưng lại bị người khác nói đúng tâm sự, quả thực khiến gã khó xử.
Lý Diên Khánh lại chẳng nóng giận không đâu, hắn mặc kệ không hỏi đám sĩ tử cuồng vọng này, cãi nhau tranh luận với họ sẽ chỉ kéo mình xuống, chỉ cần không vượt qua ranh giới cuối cùng của hắn, hắn sẽ không dễ dàng ra tay, quả thực buộc hắn ra tay, vậy thì không đơn gian gãy tay cụt chân như vậy.
Lúc này, đồng tử đi ra, ôm quyền nói:
- Các vị phu tử!
Đám sĩ tử cùng nhau tiến lên, lao nhao hỏi:
- Thế nào, thơ thông qua không?
Đồng tử áy náy:
- Thi quan nói, các vị phu tử học thức uyên bác, thơ văn xuất chúng, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, xin mọi người lấy việc học làm trọng, đừng tốn thời gian và tinh lực vào chỗ giải trí nho nhỏ, mời các vị phu tử về đi thôi!
Lý Diên Khánh cũng không khỏi bội phục trình độ nói chuyện của thi quan Phong Nguyệt Lâu, ngay cả cự tuyệt cũng hàm súc như thế. Đám sĩ tử nhìn nhau, họ đương nhiên nghe hiểu được thi quan nói bóng gió, ‘thơ của các ngươi còn chưa thể tiến vào Phong Nguyệt Lâu’.

Bạn cần đăng nhập để bình luận