Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 773: Tin tình báo bất ngờ

Chương 773: Tin tình báo bất ngờChương 773: Tin tình báo bất ngờ
Lý Diên Khánh lại lấy lý do không thể cho người Kim bỏ hiệp nghị, từ chối đề nghị của Tôn Phó bổ nhiệm hắn làm phó sứ phòng ngự kinh thành. Mặc dù Triệu Hoàn cũng có ý nghĩ để Lý Diên Khánh phụ trợ Tôn Phó, nhưng rốt cục cũng chỉ vì giữ sĩ diện, nên đành bỏ qua.
Tuy nhiên, Lý Diên Khánh cũng coi như nể mặt Triệu Hoàn, đồng ý viết thư thuyết phục Kinh Tiệu quân đóng ở Lạc Dương lập tức về Đông Kinh cần vương. Nghĩ đến việc kinh thành có đầy đủ quân đội, trong lòng Triệu Hoàn cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Lúc Lý Diên Khánh quay về Tào phủ đã là tối muộn. Hắn vừa xuống xe, Trương Phủ đã vội vàng chạy ra nói:
- Cuối cùng thì Đô thống cũng đã về.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Diên Khánh ít khi thấy Trương Hổ lo lắng như vậy. Hắn đoán chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
- Quả thực có việc lớn xảy ra, sáng hôm nay, …
- Vào phủ rồi nói. Không vội bây giờ.
Lý Diên Khánh ngăn Trương Hổ lại. Hắn xuống xe ngựa, bước nhanh vào phủ.
Vào trong thư phòng, Mạc Tuấn cũng nghe tiếng chạy đến. Lý Diên Khánh ngồi trên ghế rộng trong thư phòng mình, lẳng lặng nghe Trương Hổ khẩn cấp báo cáo.
- Sáng sớm nay Chúc Nam có tìm ta. Hôm qua gã nhận được một bức thư bồ câu rất lạ. Bức thư này gửi từ Từ Châu, chắc là gửi đi Đại Danh Phủ. Nhưng hình như mật thám của nước Kim bên Từ Châu có sơ sót, dùng bồ câu đưa tin, cuối cùng bồ câu lại bay đến Biện Lương đông kinh.
- Thôi nói mấy câu thừa này đi, mau nói nội dung thư.
Mạc Tuấn có vẻ sốt ruột giục.
Lý Diên Khánh nhìn Mạc Tuấn. Sao ngay cả Mạc Tuấn cũng mất bình tĩnh thế này?
Trương Hổ giọng thong thả trở lại, sợ Lý Diên Khánh nghe không rõ đồng dạng, y nhả từng chữ từng chữ một:
- Quân đội và xa giá đã qua sông Hoài! Đây chính là nội dung trong bức thư bồ câu, chỉ có một câu.
Lý Diên Khánh nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên đứng lên, bước nhanh đi vào trước bức tường phía đông. Hắn kéo xoạt một bức rèm vải, hiện lên trên tường một bức địa đồ to lớn các châu huyện Đại Tống. Mạc Tuấn bưng nến đi tới, nói:
- Đô thống cũng đã nhìn thấy, Quân Kim dương đông kích tây, tính toán rất xa đó.
Lý Diên Khánh đương nhiên cũng hiểu rõ. Quân Kim trông như có vẻ đang chuẩn bị quy mô tiến công đông kinh Biện Lương. Nhưng thực tế mục tiêu của bọn chúng lại là Thái Thượng Hoàng Triệu Cát.
Cái này khác hẳn lịch sử. Triệu Cát bị bắt sau khi công phá Biện Kinh. Hiện giờ, quân Kim lại chuẩn bị phục kích Triệu Cát trên đường trở về Biện Kinh. Thật là mưu kế lợi hại. Nếu không phải quân Kim mắc sai lầm trong việc đưa tin tình báo thì làm sao hắn có thể nhận ra được mưu đồ của chúng. Suy cho cùng, vẫn nhờ thu mua được Chúc Nam làm gián điệp hai mặt nên mới có thành quả này.
Có điều, … Lý Diên Khánh xem hết bản địa đồ, liền hiểu ngay mình biết tin vẫn hơi chậm. Từ lúc xa giá của Triệu Cát qua sông Hoài đến bây giờ hắn nhận được tin thì đã quá ba ngày. Trong ba ngày này, Triệu Cát đã di đến đâu rồi?
Triệu Cát một thân từ Đông Kinh Biện Lương ra đi, không mang theo con cái hay phi tần nào cả. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là có thể quay về vội vã ngay được. Y cũng rất kiêng kỵ con mình là Triệu Hoàn. Tất nhiên trở về phải hết sức cẩn thận, tốc độ tuyệt đối không thể nhanh được.
Cứ cho rằng y đi chậm thì giờ cũng phải đến huyện Phù Ly rồi.
- Đô thống, có phải vào cung nói cho quan gia hay không?
Mạc Tuấn nhỏ giọng hỏi
Lý Diên Khánh do dự hồi lâu rồi lắc đầu, nói:
- Hiện tại nói cho hắn biết đã không có ý nghĩa, huống hồ cũng không thể giải thích tình báo của ta làm sao mà có. Để hắn tự mình biết đi!
- Vậy chúng ta có thể làm chút gì?
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát rồi nói:
- Chúng ta bây giờ chỉ có thể làm một việc, tìm kiếm một chỗ khác an toàn trong kinh thành.
Đây là Lý Diên Khánh đã sớm nghĩ thông suốt. Thời khắc nguy cơ, chỉ sợ triều đình không nể trọng mình, mà là lại bán đứng chính mình.
Đúng lúc này, bên ngoài trong sân vang đến một tiếng chạy thình thịch. Một thân binh đứng ngay cửa ra vào gấp giọng bẩm báo:
- Khởi bẩm đô thống, trên đầu thành có lửa báo khẩn cấp.
Chủng Sư Trung đã hạ lệnh quân đội ở trạng thái khẩn cấp ngay sau khi Lý Diên Khánh rời đi. Đồng thời, lão cũng đã phái thân binh đến quan độ Trịnh Châu thông báo tình hình. Cùng lúc, Chủng Sư Trung lại phái người dỡ luôn mấy cầu tàu trên bến, đưa mấy trăm miếng hỏa lôi sắt chuyển đến bến tàu, củng cố tường phòng ngự. Bận rộn cả một ngày một đêm, quả thực Chủng Sư Trung đã có chút mệt mỏi.
Từ lúc bắt đầu giữa trưa, Chủng Sư Trung mới ngủ một giấc thật say. Mãi cho tới lúc đêm xuống, lão mới để binh sĩ gọi mình dậy.
Bóng đêm ngày càng sâu, Chủng Sư Trung một thân áo giáp, mang theo bảo kiếm đứng trước trướng. Trong lòng lão vô cùng lo lắng căng thẳng. Nếu như Lý Diên Khánh phán đoán không lầm, quân Kim có thể đã phát động tấn công từ hôm qua hay hôm nay rồi. Thế mà giờ đã hai ngày một đêm rồi, chỉ còn nốt đêm nay, quân Kim liệu có tới không? Trừ phi Lý Diên Khánh phán đoán sai. Nhưng từ trước tới giờ Lý Diên Khánh phán đoán luôn đúng.
Trong lòng Chủng Sư Trung thực sự hi vọng Lý Diên Khánh đoán sai lần này. Tuy nhiên, lão không dám chủ quan chút nào.
Đúng lúc này, trên cửa tháp canh vang lên tiếng gõ cảnh báo:
- Keng keng keng, …
Trong lòng Chủng Sư Trung như thắt lại. Quân Kim tới thật ư?
Binh sĩ nhao nhao tập kết. Ngoài hai ngàn binh sĩ bố trí bên ngoài bến tàu, còn lại ba ngàn binh sĩ đều ở trong đại doanh.
Chủng Sư Trung quay người lên ngựa, giục ngựa chạy tới cửa doanh, nghiêm nghị hỏi:
- Có tình hình gì?
- Khởi bẩm đại soái, phía tây có ánh lửa.
Trong lòng Chủng Sư Trung lập tức cảm thấy kinh hãi. Phía tây có ánh lửa khẳng định không phải Quan Độ. Quan Độ nằm ở bên ngoài phía tây bốn trăm dặm. Dù cho bọn họ không nhìn thấy ánh thì chắc cũng chỉ là thôn trang cách phía tây ngoài năm mươi dặm. Bên đó cũng có thể qua sông. Có điều bên bờ sông nước rất nông, không thể đỗ những chiếc thuyền lớn cỡ ngàn thạch trở lên. Giỏi lắm chỉ được loại thuyền năm trăm thạch. Chủng Sư Trung cho rằng khả năng quân Kim qua sông qua chỗ đó không lớn. Cùng lắm chỉ là chỗ cho thám tử qua sông, cho nên chỉ xếp có ba trăm tên lính.
Trong lòng Chủng Sư Trung có chút do dự. Dù lão đã hạ lệnh chỉ cần có bất cứ tin tức gì của địch thì đều gõ chuông cảnh báo. Tuy nhiên bên kia lại xuất hiện ánh lửa. Liệu có phải quân Kim tấn công thăm dò theo quy mô nhỏ để dụ quân ta tới rồi thừa cơ tiến công Bạch Mã Độ? Mấy chục năm kinh nghiệm mách bảo Chủng Sư Trung rằng đây rất có thể là kế giương đông kích tây của quân Kim.
Đúng lúc này, lại vang lên liên tiếp tiếng nổ ầm ầm. Đây là Chấn Thiên Lôi. Chủng Sư Trung biến sắc. Lão đã nói với tướng coi giữ bên đó, nếu có quân địch tấn công quy mô lớn liền nhóm lửa Chấn Thiên Lôi cảnh báo. Ba tiếng Chấn Thiên Lôi, rõ ràng là tín hiệu quân địch tấn công quy mô lớn.
Chủng Sư Trung lập tức ra lệnh:
- Mau truyền lệnh tới bến tàu, chạy về quân doanh tập kết.
Lão vừa dứt lời, một kỵ binh cả người máu me lao tới. Đến trước cửa doanh, gã rơi khỏi ngựa. Chủng Sư Trung thúc ngựa đi tới rồi xuống ngựa đỡ gã dậy, nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Binh sĩ hơi thở yếu ớt cất giọng nói:
- Bến tàu bị tập kích! Nhanh đi cứu….
Lời còn chưa dứt, binh sĩ liền đã tắt thở. Chủng Sư Trung hung hăng đập một quyền xuống đất, đứng dậy hô lớn:
- Đi bến tàu!
Lão quay người lên ngựa, dẫn ba ngàn binh sĩ về bến tàu. Còn chưa chạy được nửa đường, bốn phía ánh ửa quang sáng lòa. Chỉ thấy vô số kỵ binh người Kim chừng một hai vạn người bao vây bọn họ từ bốn xung quanh.
Chủng Sư Trung biết hôm nay đã không cách nào thoát thân, lão bi tráng hô lớn:
- Các huynh đệ, thời khắc tận trung vì nước đã đến, cùng ta giết!”
- Giết a ——
Tiếng ba ngàn binh sĩ sôi sục. Họ phóng theo Chủng Sư Trung về phía Nam. Lúc này, Hoàn Nhan tông hàn lạnh lùng mệnh lệnh tiêu diệt toàn bộ.
Trong đêm đó, danh tướng Chủng Sư Trung bỏ mình trên bến đò Bạch Mã, Năm ngàn quân Tống bị tiêu diệt hoàn toàn.

Sau khi Triệu Cát và nước Kim thông qua hiệp nghị hợp tác liền quay về Biện Lương Đông Kinh. Dù Triệu Cát lấy cớ dâng hương chạy tới Biện Kinh chỉ có Thái Du và hai mấy tên thị vệ bảo hộ. Nhưng ngay sau đó, Cao Cầu dẫn ba vạn thiên long cấm quân ra khỏi thành đuổi theo, cuối cùng đã đuổi kịp ở Thái Châu.
Hiện giờ, Triệu Cát đã quay về Biện Kinh. Ngoài ba vạn cấm quân thiên long của Cao Cầu còn có một vạn quân Giang Nam của đô thống Phạm Quỳnh. Đây bao gồm cả một vạn quân biên ải của ba xứ phủ Giang Ninh, Thường Châu, Tô Châu.
Ngoài ra, bên người Triệu Cát còn có mấy tên hoạn quan tâm phúc cùng hai phi tử mới lập ở Giang Ninh.
Triệu Cát đi thuyền trở về. Phủ Ninh Giang có một chiếc thuyền lớn năm ngàn thạch đã được sửa sang mới hoàn toàn trở thành thuyền dành cho Triệu Cát. Ngoài ra còn có ba trăm chiếc chứa đầy lương thực đi theo phía sau. Tất cả được mấy trăm phu thuyền kéo dọc theo bờ sông đi về phía Tây Bắc.
Ba vạn cấm quân Thiên Long được tạo thành từ năm ngàn kỵ binh và hai vạn rưỡi bộ binh. Binh giáp tốt nhất, đãi ngộ tốt nhất. Họ đều là những binh sĩ trai tráng được lựa ra từ tám mươi vạn cấm quân của Cao Cầu. Người nào người đấy đĩnh đạc khôi ngô khỏe mạnh, mặc áo giáp sơn son lại càng uy phong lạ thường.
Có điều cũng như các cấm quân khác. Đội quân này chưa hề trải qua chiến tranh, thậm chí ngay cả trong việc bình định Tống Giang, chiến tranh với Phương Tịch bọn họ cũng chưa từng tham gia. Sau khi Thang Hoài theo võ học, từng đợi ở cấm quân 1 năm. Gã hiểu rõ đội quân này. Nói theo cách của gã là đội quân này còn công tử bột hơn cả đám trưởng đích của các nhà giàu. Họ chính là một đám công tử bột, nhìn rất gọn gàng, đánh nhau tranh giành gái gú ở kinh thành thì ngon lành, nhưng muốn họ ra chiến trường thì còn chẳng bằng hương binh.
Năm ngàn kỵ binh hai bên bờ sông Biện giữ nhiệm vụ hộ vệ Triệu Cát trên chiếc thuyền năm ngàn thạch. Cờ xí rợp trời, quang cảnh vô cùng hoành tráng.
Bấy giờ, Triệu Cát chắp tay đứng ở đầu thuyền, hắn nhìn chăm chú cảnh trời chiều từng ráng mây đỏ rực, mặt trời chiều sắp xuống núi, gió sông ấp áp thổi tới. Tất cả đều mang hơi ấm mùa xuân khiến trong lòng Triệu Cát nhất thời có chút thanh thản.
Lúc này, phía xa xuất hiện một tòa thành. Triệu Cát cười hỏi hai phi tử mới lập:
- Hai vị ái phi đoán xem trước mặt là thành nào?
Hai phi tử mới đều là con cái thế gia phủ Giang Ninh. Để lấy lòng thế gia Giang Nam nên mới phong các nàng làm phi. Tuổi các nàng mới tầm mười bẩy mười tám, dung mạo vô cùng diễm lệ.
Một phi tử dáng cao cao vỗ tay cười duyên, nói:
- Ta biết. Chắc chắn là huyện Phù Ly.
- Thế còn nàng?
Triệu Cát hỏi một phi tử khác.
- Ừm! Ta đoán hẳn là Ứng Thiên phủ.
Triệu Cát ngửa đầu cười ha hả, nói:
- Huyện Phù Ly sáng hôm nay đã qua rồi. Ứng Thiên phủ phải trưa mai mới đến. Đây là huyện Vĩnh Thành.
- Bệ hạ xấu lắm, cố ý gạt chúng ta.
Hai tên phi tử dựa sát vào người y nũng nịu
Lúc này, Thái Du đằng sau cười bồi nói:
- Bệ hạ, Xem sắc trời đã không còn sớm nữa. Hay là đêm nay chúng ta nghỉ đêm ở huyện Vĩnh Thành thôi.
Triệu Cát hào hứng vô cùng, liền vuốt râu vui vẻ gật đầu, nói:
- Được! đêm nay chúng ta nghỉ đêm ở huyện Vĩnh Thành.

Cùng lúc đó, hai vạn kỵ binh Nữ Chân đã xuất hiện cách ngoài thành trăm dặm đang lao như chớp nhằm thẳng hướng huyện Vĩnh Thành đánh tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận