Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 668: Bình chi đạo

Chương 668: Bình chi đạoChương 668: Bình chi đạo
Lý Diên Khánh lập tức chạy về quân doanh tìm Lưu Kỹ, hai người ngồi xuống trong đại trướng của Lưu Kỹ. Lưu Kỹ rót cho hắn một chén trà nóng cười nói:
- Tìm ta vội vàng như vậy, chắc chắn có việc gấp. Nói đi! Cần ta làm gì?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tình Báo Ti quân Hà Đông, hiện giờ ai nắm giữ?
- Hẳn là Thiên tướng Tề Thắng, tâm phúc của Diêu Bình Trọng, xảy ra vấn đề gì?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Kim Hạ kết hợp rồi!
- Cái gì?
Lưu Kỹ nghe không hiểu.
Lý Diên Khánh liền nói cho Lưu Kỹ một lần tình hình điểm tình báo Kim Hạ hợp nhất. Lưu Kỹ lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Kinh Triệu bị Kim quốc thẩm thấu, càng không phải nói thành Thái Nguyên đang ở tiền tuyến. Phủ Đại Đồng còn tám vạn Kim binh đang nhìn chằm chằm, một khi nội bộ Thái Nguyên không yên, bị quân địch nội ứng ngoại hợp, thành trì khó mà giữ được.
Lưu Kỹ căng thẳng trong lòng, gã suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mặc dù Diêu Bình Trọng phản bội Chủng Soái, nhưng hắn quả thực là một nhân vật cực kỳ lợi hại, nếu không Đại Soái cũng không khổ tâm tài bồi hắn như vậy. Ta tin tưởng sau khi hắn hiểu được tình báo Kim Hạ hợp nhất, chắc chắn sẽ ra tay nhổ đi tai họa ngầm.
Lý Diên Khánh gật đầu, hắn tán thành suy đoán của Lưu Kỹ. Diêu Bình Trọng đã giữ lại Tình Báo Ti, nói lên Diêu Bình Trọng cũng là một chủ tướng cực kỳ coi trọng tình báo, gã sẽ không ngồi nhìn Kim quốc thẩm thấu vào Thái Nguyên thậm chí là Hà Đông.
Quan trọng là ai tới nhắc nhở Diêu Bình Trọng. Lý Diên Khánh vốn định tìm Chủng Sư Đạo, nhưng suy nghĩ tới chuyện Diêu Bình Trọng đang cố gắng thoát khỏi ảnh hưởng của Chủng Sư Đạo tại quân Hà Đông, tìm Chủng Sư Đạo chưa hẳn là cử chỉ sáng suốt. Cuối cùng Lý Diên Khánh nghĩ tới Lưu Kỹ, Lưu gia cũng là danh môn Tây Bắc, thông gia nhiều thế hệ với Diêu thị Thái Nguyên. Phụ thân Lưu Kỹ là Lưu Trọng Võ còn là huynh đệ kết nghĩa với Diêu Bình Trọng, thậm chí thê tử của Diêu Bình Trọng chính là cô cô của Lưu Kỹ. Để Lưu Kỹ nhắc nhở Diêu Bình Trọng hẳn là không khiến Diêu Bình Trọng phản cảm.
Đối với yêu cầu của Lý Diên Khánh, Lưu Kỹ đương nhiên đáp ứng. Lý Diên Khánh lập tức hạ mệnh lệnh hành động với Trương Hổ và Yến Thanh.
Vào ban đêm, một ngàn năm trăm tên lính hành động cùng lúc, một hành động phá hủy chín điểm tình báo của Tây Hạ và Kim quốc thiết lập tại Phủ Kinh Triệu. Họ đều lấy khách sạn, cửa hàng và quán rượu làm yểm hộ. Bởi vì Tình Báo Ti đã giám thị họ mấy tháng, hành động lần này cực kỳ đột nhiên, cũng cực kỳ thành công, gần hai trăm nhân viên tình báo quân địch bị tóm, thu được rất nhiều tình báo và tài vật.
Lúc canh hai, Lý Diên Khánh mặc giáp đội nón trụ cũng xuất hiện phía trước quán rượu Quảng Lan. Mười ba tên tiểu nhị của quán rượu Quảng Lan bị tóm toàn bộ, tìm ra hơn ba vạn lạng bạc trắng trong hầm rượu.
Lúc này, Yến Thanh giải hai người đàn ông trung niên tới, một người trong đó là chưởng quỹ quán rượu, đồng thời cũng là Phó Tổng quản tình báo Thiểm Tây Lộ. Một nam tử khác tuổi chừng ba mươi mấy, gọi là Lý Ấn, là trọng thần phụ trách tình báo của Tây Hạ, hôm nay hộ tống một thương đội vừa tới Phủ Kinh Triệu liền bị quân Tống bắt lấy.
- Khởi bẩm Thống Chế, thân phận của hai người này đặc thù, phải chăng cần thẩm vấn riêng biệt?
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Trước tiên tách họ ra giam riêng, phải phòng ngừa họ tự sát, chuyện thẩm vấn ngày mai hẵng nói.
- Tuân lệnh!
Lý Diên Khánh thấy tất cả mọi người bị giải ra, hắn liền bước nhanh vào quán rượu. Quán rượu này là sản nghiệp của Dương Tự Chu, trước đó em vợ y đang buôn bán, về sau bán giá cao cho người Tây Hạ, không nghĩ tới lại trở thành tổng trạm tình báo của người Tây Hạ. Mặc dù Lý Diên Khánh tạm thời không muốn truy cứu trách nhiệm của Dương Tự Chu, nhưng em vợ của Dương Tự Chu không cách nào bỏ qua, không tránh được nghiêm tra.
Lý Diên Khánh đi vào hậu viện, hậu viện treo mười mấy ngọn đèn lồng lớn, mười mấy quan văn đang chỉnh lý các loại tình báo lục soát được. Lý Diên Khánh đi vào trong viện, Trương Hổ liền tới đón:
- Vừa phát hiện cái này!
Gã đưa một phong thư cho Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh nhận thư nhìn một chút, thực tế là một bản danh sách, phía trên có đầu mục tình báo chủ yếu tại Phủ Kinh Triệu, cũng có tên tuổi của tám tên đầu mục tình báo Phủ Thái Nguyên, cùng với cửa hàng của họ, thứ này tìm được trong hành lý của Lý Ấn.
Lý Diên Khánh vui mừng, hắn cần chính là thứ này, có tình báo quan trọng này, Diêu Bình Trọng có thể một mẻ hốt gọn thám tử quân địch tại Thái Nguyên.
Lý Diên Khánh lập tức quay đầu ra lệnh:
- Lập tức để Lưu Thống Lĩnh tới gặp ta!
Hiện giờ là chuyện cấp bách, cần phải đưa danh sách đến tay Diêu Bình Trọng trước khi Tây Hạ và Kim quốc phát giác Phủ Kinh Triệu xảy ra chuyện.
Trời còn chưa sáng, Lý Diên Khánh liền quay về quân doanh, trong vòng một đêm quân đội phá hủy tất cả cứ điểm tại Phủ Kinh Triệu, bận rộn một đêm, Lý Diên Khánh quả thực hơi mệt mỏi. Hắn rút về quân doanh nghỉ ngơi một canh giờ, lúc trời vừa sáng, liền có binh sĩ bẩm báo hắn:
- Tri Phủ Dương Tự Chu cầu kiến.
Dương Tự Chu tới gặp mình, là chuyện trong dự liệu, Lý Diên Khánh gật đầu:
- Mời hắn vào trướng nói chuyện!
Quán rượu Quảng Lan biến thành tổng trạm tình báo của Tây Hạ, Dương Tự Chu không cho một lời giải thích sao được?
Không bao lâu, Dương Tự Chu vội vàng đi vào đại trướng, tiến tới chắp tay với Lý Diên Khánh:
- Quấy rầy Đồng Tri rồi!
Lý Diên Khánh đứng dậy cười nói:
- Thực sự là khách quý ít gặp nha! Mời Tri Phủ ngồi.
Chỉ sợ Dương Tự Chu là Tri Phủ uất ức nhất, theo lý y là trưởng quan quân chính cao nhất Phủ Kinh Triệu, nhưng quân đội có Đồng Tri nắm giữ, một giọt nước không để lọt. Y không chỉ không thể nhúng tay vào, thậm chí ngay cả quyền lực với hương binh và sương quân cũng bị Lý Diên Khánh tước đoạt không còn.
Mà phương diện chính vụ lại bị địa đầu xà Thông Phán Mã Thiện nắm giữ, chính vụ thường ngày y cũng không nhúng tay vào được. Chỉ có nhiệm vụ triều đình phát xuống y mới có quyền quản lý, nhưng công việc của triều đình lại không nhiều, một năm cũng chỉ ba bốn việc, cho nên phần lớn thời gian y đều trải qua nhàn rỗi.
Có lẽ quá nhiều thời gian rảnh, Dương Tự Chu cũng lợi dụng quyền lực trong tay để kinh doanh. Em vợ của y Khổng Địch liền trở thành người đại diện của y, mấy năm nay chỉ riêng quán rượu đã mở năm nơi, còn có khách sạn cửa hàng quán bạc vân vân. Quán rượu Khúc Giang mà cả nhà Lý Diên Khánh đi ăn cơm cũng là sản nghiệp của Dương Tự Chu. Nhưng Dương Tự Chu có nằm mơ cũng chẳng ngờ, quán rượu Quảng Lan mà y cho thuê giá cao lại biến thành tổng trạm tình báo của người Tây Hạ, chuyện này truyền đến triều đình, vị trí Tri Phủ của y mơ tưởng giữ được.
Điều này khiến Dương Tự Chu cực kỳ căng thẳng, cũng không phải y sợ Lý Diên Khánh báo cáo triều đình, mà y sợ Mã Thiện lợi dụng chuyện này làm tấu chương. Chỉ cần Lý Diên Khánh chịu che giấu thay y, mặc kệ Mã Thiện vạch tội y thế nào, y đều có thể giải thích.
Nhưng muốn để Lý Diên Khánh đảm bảo cho y, y phải lấy ra thành ý, nhưng thứ y có thể lấy ra cũng không nhiều, quả thực khiến y thấp thỏm bất an trong lòng.
Dương Tự Chu ngồi xuống, cúi thấp người nói:
- Lý Đồng Tri, ta muốn giải thích một chút chuyện quán rượu Quảng Lan.
Lý Diên Khánh cười vugn tay:
- Không cần phải vội vàng, chúng ta uống chén trà nóng trước!
Thân binh đưa vào hai chén trà nóng, Lý Diên Khánh uống một ngụm trà, đầu óc tỉnh táo một chút. Dương Tự Chu lại có vẻ tâm sự nặng nề, y uống một ngụm trà lại hỏi:
- Quán rượu Quảng Lan là sản nghiệp em vợ của ta, chẳng qua hắn mặc kệ kinh doanh, chỉ phụ trách thu tiền hàng năm, hắn hoàn toàn không biết gì về công việc cụ thể của quán rượu.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta có thể hiểu được tâm tình của Dương Tri Phủ, chẳng qua căn cứ kết quả thẩm vấn mới nhất, dường như rất bất lợi với Khổng Địch.
Dương Tự Chu giật mình:
- Lời này là sao?
- Kết quả thẩm vấn biểu hiện, Khổng Địch biết được hoạt động tình báo của quán rượu, nhưng vì nhận được tiền thuê gấp đôi, Khổng Địch liền im lặng. Không phải ta nói Khổng Địch tham dự dây chuyền tình báo, nhưng hắn quả thực có hiềm nghi bao che!
Dương Tự Chu lập tức nóng vội:
- Chuyện này xin Lý Đồng Tri nhất định phải giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ta đưa ra đề nghị cho Dương Tri Phủ thì sao?
Dương Tự Chu mừng rỡ, vội vàng nói:
- Mời nói!
- Vừa rồi ta đã nói, bản thân Khổng Địch không tham gia dây chuyền tình báo, nói rõ hắn không phải thám tử Tây Hạ, nhưng hắn chắc chắn có tội bao che. Nếu như Dương Tri Phủ có thể nhanh chóng cắt đứt với Khổng Địch, vậy mặc kệ Khổng Địch bị trừng phạt thế nào, đều không liên quan tới Dương Tri Phủ.
Qua hồi lâu Dương Tự Chu nói:
- Lý Đồng Tri để ta bỏ vợ sao?
- Bỏ vợ chỉ là một hình thức, trên bản chất nàng vẫn là thê tử của ngươi, chờ qua mấy năm chuyện này không giải quyết được gì tái giá là được. Đương nhiên, đây chỉ là một đề nghị, nếu như Dương Tri Phủ muốn gánh chịu nguy hiểm này, vậy coi như ta không nói gì.
- Không còn biện pháp khác sao?
Dương Tự Chu thở dài hỏi.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Thật ra đây không phải vấn đề của ta, Dương Tri Phủ nắm chắc trong lòng.
Dương Tự Chu đương nhiên hiểu được ý của Lý Diên Khánh, uy hiếp thật sự là Mã Thiện, Mã Thiện nắm được cơ hội đả kích mình thế này, y sao có thể bỏ qua?
Nhưng Dương Tự Chu không có khả năng đi cầu Mã Thiện, y chỉ có thể cầu Lý Diên Khánh hỗ trợ. Trầm mặc một lát, Dương Tự Chu thở dài:
- Ta và thê tử là thanh mai trúc mã, phu thê tình thâm nhiều năm, coi như mặt ngoài bỏ nàng, ta cũng không làm được. Nhưng chuyện này vẫn xin Đồng Tri dù thế nào cũng giúp ta một chút, đại ân của Lý Đồng Tri, Dương mỗ khắc ghi trong lòng.
Nói xong, Dương Tự Chu đứng dậy khom người thi lễ với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh muốn chính là thái độ này, về phần lời khai có thể sửa lại, hắn đổi vài chữ, Khổng Địch từ bao che biến thành không biết.
Hắn cần Dương Tự Chu nợ ân tình mình, lợi dụng quan hệ của y và Vương Phủ ổn định phải Phủ Kinh Triệu, sáng tạo một hoàn cảnh bên ngoài có lợi, khiến cho hắn có thể toàn lực ứng phó chuẩn bị chiến đấu.
Cuối cùng Lý Diên Khánh gật đầu:
- Được rồi! Lần này ta cho Dương Tri Phủ thể diện, sau này ta sai người thả Khổng Địch, hi vọng Dương Tri Phủ quản thúc lệnh đệ chặt chẽ, đừng có thêm lần sau.
Dương Tự Chu vui mừng:
- Đa tạ Lý Đồng Tri, đại ân lần này, ta khắc ghi trong lòng.
- Mời Dương Tri Phủ trở về đi! Ta đoán chừng chẳng mấy chốc Mã Thông Phán sẽ đến.

Lý Diên Khánh đoán không hề sai, ngay khi Dương Tự Chu vừa rời đi không lâu, Mã Thiện liền hứng thú bừng bừng chạy tới quân doanh. Y cũng nhận được tin tức quán rượu Quảng Lan bị phong tỏa, quả thực khiến y mừng rỡ. Em vợ Dương Tự Chu tư thông Tây Hạ, lần này Dương Tự Chu khó mà thoát kiếp, họ đấu hai năm cuối cùng sẽ phân kết quả rồi.
Vào đại trướng, Mã Thiện liền reo lên:
- Lý Đồng Tri, nghe nói tối hôm qua bắt được cá lớn rồi?
- Tin tức của Mã Thông Phán quả thực rất linh thông!
- Đương nhiên! Quán rượu Quảng Lan xảy ra chuyện, người khác sao có thể không quan tâm. Thế nào rồi? Khổng Địch bị bắt không?
Mã Thiện vội hỏi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Hiện giờ hắn đang ở trong tay ta.
- Vậy hắn tội gì? Thông đồng với địch sao?
- Không đến nỗi thông đồng với địch, chủ yếu là biết chuyện mà không báo. Vì thu thêm chút tiền thuê, biết rõ đối phương là người Tây Hạ, cũng cho đối phương thuê quán rượu, cung cấp tiện lợi cho người Tây Hạ thành lập điểm tình báo.
Mã Thiện mừng rỡ trong lòng, nếu như thế, một khi vạch tội Dương Tự Chu, y sẽ phải thu thập xéo đi.
- Lý Đồng Tri dự định bẩm báo triều đình thế nào?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Thật ra nếu ta là Mã Thông Phán, ta sẽ cố gắng giấu diếm chuyện này thay Dương Tự Chu.
Mã Thiện sững sờ:
- Lời này là sao?
- Thật ra rất đơn giản, Dương Tự Chu đi rồi, ai sẽ tới nhận chức Tri Phủ? Sẽ là Vương hệ hay Thái hệ, Mã Thông Phán cảm thấy thế nào?
Mã Thiện là người của Thái Kinh, mà Dương Tự Chu là người của Vương Phủ, Lý Diên Khánh miễn cưỡng coi như người của Thái tử. Trước mắt ba người họ giữ vững cân bằng ở Phủ Kinh Triệu. Mã Thiện hiểu trong lòng, triều đình không có khả năng để hai quan viên Thái hệ ôm đồm Tri Phủ và Thông Phán, Vương Phủ cũng sẽ không chấp nhận, Tri Phủ mới tới chắc chắn vẫn là người của Vương Phủ.
- Tri Phủ mới lại tới, hẳn là người của Vương Phủ.
Mã Thiện thẳng thắn nói.
- Ta cũng cho rằng Tri Phủ mới tới chắc chắn là tâm phúc của Vương Phủ, như vậy vấn đề liền có rồi. Nếu như Tri Phủ mới nhận chức, có chỗ gì tốt cho chúng ta, có thể tiếp tục không can thiệp quân quyền của ta hay không? Mà quyền chính vụ của Mã huynh còn có thể nắm giữ trong tay như hiện giờ hay không?
Mã Thiện trầm mặc, y phải thừa nhận Lý Diên Khánh nói rất có đạo lý. Mặc dù y đã sớm không nể mặt mũi với Dương Tự Chu, gặp mặt nhau cũng không nói chuyện, đều hận đối phương thấu xương. Nhưng bỏ qua phần cừu hận cá nhân này không nói, chỉ phân tích từ lợi ích, Dương Tự Chu gánh vác Tri Phủ vừa vặn là thời điểm lợi ích của Mã Thiện lớn nhất. Tính cách của Dương Tự Chu khá mềm, chính vụ cơ bản bị Mã Thiện giá không. Nếu như thay đổi một Tri Phủ mới, chỉ sợ qua một hồi tranh đoạt, lợi ích của Mã Thiện sẽ bị hao tổn.
- Lý Đồng Tri ý là vẫn giữ hiện trạng?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Nếu như một Tri Phủ cường thế đến, tiếp tục đấu tranh kịch liệt, chỉ sợ bị điều đi chính là Mã huynh, mà quân quyền của ta cũng sẽ bị can thiệp.
Mã Thiện trầm tư một lát, cuối cùng thở dài nói:
- Ta hiểu được, vậy theo đề nghị của Đồng Tri, làm lạnh chuyện này đi! Lúc đầu ta còn muốn lợi dụng chuyện này thu thập tên khốn kia, cuối cùng vẫn vô cớ làm lợi cho hắn!
- Cũng không tính vô cớ làm lợi cho hắn! Có chuyện này, về sau Mã Thông Phán càng thêm thuận buồm xuôi gió, ít nhất tất cả mọi người đều có chỗ tốt.
Mã Thiện cười ha ha:
- Cao! Vẫn là Lý Đồng Tri cao minh, chuyện này ta sẽ không hỏi đến, hết thảy do Lý Đồng Tri xử lý.
Mã Thiện rốt cuộc bị Lý Diên Khánh thuyết phục, rời khỏi đại doanh. Lý Diên Khánh lại trầm ngâm một lát, liền nói với binh sĩ:
- Đi truyền lệnh của ta, thả Khổng Địch!

Bạn cần đăng nhập để bình luận