Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 525: Đông Nam hãn tướng

Chương 525: Đông Nam hãn tướngChương 525: Đông Nam hãn tướng
Phạm Trí Hư quỳ xuống, trầm giọng nói:
- Bệ hạ, Lương Phương Bình ăn hối lộ, làm việc tắc trách, tội ác rất nặng. Mong bệ hạ hạ chỉ miễn chức, để Ngự Sử Đài điều tra trừng trị nghiêm!
Lý Ngạn cũng quỳ xuống rồi nói:
- Bệ hạ, Lương Phương Bình làm chuyển vận Hà Bắc, liên quan sâu sắc đến bắc phạt. Bệ hạ không thể chỉ nghe ý kiến một bề, ảnh hưởng đến đại lược bắc phạt!
Phạm Trí Hư tức giận, trừng mắt với Lý Ngạn:
- Tể tướng và Thiên Tử đang thương lượng quốc sự. Liên can gì đến ngươi?
Triệu Cát rất tức giận. Nhưng lời của Lý Ngạn cũng đã nhắc nhở y. Y đứng dậy rồi nói:
- Để Trẫm suy nghĩ một chút về việc này!
Phạm Trí Hư hơi lo, chỉ cần Thiên Tử suy nghĩ, Lý Ngạn sẽ không ngừng nói linh tinh. Thành quả quân giám lần này rất có thể sẽ lãng phí. Y vội vàng đứng dậy nói:
- Bệ hạ…
Không đợi y nói xong, Triệu Cát lại lạnh lùng nói:
- Trẫm hơi mệt rồi. Việc này để lần sau thương lượng cùng Tể Tướng đi!
Phạm Trí Hư hết cách, đành cúi đầu:
- Vi thần tuân chỉ!
Triệu Cát quay người, có thị vệ hét lớn:
- Bệ hạ hồi cung!
Lý Ngạn quay đầu trừng mắt với Phạm Trí Hư, rồi nhanh chóng đi theo. Phạm Trí Hư thầm thở dài. Thái độ của Thiên Tử quá mập mờ, sự việc hơi khó xử lý.

Triệu Cát bước vào hậu điện. Bỗng nhiên, y ngừng bước, quay đầu hỏi Lý Ngạn:
- Câu đó của ngươi có nghĩa là gì. Cái gì gọi là nghe ý kiến một bề?
Lý Ngạn vội nói:
- Bệ hạ, Phạm tướng công luôn phản đối bắc phạt. Nhưng bệ hạ thì kiên quyết, nhất định ông ấy sẽ nghĩ cách thuyết phục bệ hạ. Ti nô không muốn nói là bản báo cáo này có vấn đề gì. Nhưng ti nô tin rằng, Phạm tướng công nhất định mong muốn số liệu của bản báo cáo sẽ ảnh hưởng đến bệ hạ. Đặc biệt là Lương Phương Bình lại ủng hộ Vương Tướng Công điều chỉnh quan viên Hà Bắc, liệu có phải vì thế mà đắc tội với một số người không?
- Ý ngươi muốn nói đến Thái Kinh sao?
Triệu Cát rất nhạy bén. Vừa nghe đã nhận ra ý trong lời Lý Ngạn.
Lý Ngạn hơi thở dài:
- Bệ hạ, hôm nay Phạm tướng công quá gấp gáp!
Triệu Cát hừ một tiếng:
- Trẫm chỉ quan tâm đến việc bản báo cáo này có phải là thật không?
- Ti nô nghĩ rằng phải triệu kiến Đồng Thái Úy vào kinh. Ông ấy là người hiểu rõ về tình hình quân tư Hà Bắc nhất. Báo cáo có thật hay không, ông ấy nhìn là biết.
Triệu Cát gật đầu. Y muốn thương lượng cụ thể với Đồng Quán. Chỉ là không biết giờ đây cuộc chiến Đông Nam thế nào rồi?

Huyện Lâm An Hàng Châu. Phương Tịch tập trung hai mươi vạn đại quân chuẩn bị phản công một lần nữa, để đoạt lại Hàng Châu. Quân lương của họ đã thiếu thốn trầm trọng. Nếu không thể đoạt được Hàng Châu - nơi màu mỡ phì nhiêu, phải rút quân về núi, lương thực mà họ có cùng lắm là đủ cho năm vạn quân. Vậy thì cách thất bại chẳng còn xa. Phương Tịch rất lo lắng, y phải đặt cược một phen, để quyết tử chiến với quan quân.
Đại doanh của Phương Tịch nằm ở bờ bắc Cẩm Khê. Liên doanh của y cũng có đến hơn hai mươi dặm. Những căn lều nối tiếp nhau. Phía sau là một ngọn núi đồ sợ, thế núi rất hiểm trở.
Buổi chiều một ngày nọ, có một đội quân đi ra từ núi, khoảng hai mươi người. Họ dắt theo năm, sáu con la. Trên người mỗi con la đều mang theo hai chiếc túi nặng. Tổng cộng có hai mươi sĩ binh đều mặc áo giáp. Cơ thể họ cường tráng. Người đi đầu là một người đàn ông mặt vuông. Y chừng hơn hai mươi tuổi. Lông mày rậm, da màu nâu, đôi mắt nhanh lẹ như mắt báo.
Người này là một hãn tướng trong quân Tây Bắc. Tên y là Hàn Thế Trung, vốn là bộ tướng của Lưu Pháp, sau đó đi theo Lưu Diên Khánh.lần này quân tây bắc được điều đến đông nam. Hàn Thế Trung đảm nhiệm phó tướng trinh sát. Hôm nay, bị Lưu Diên Khánh phái đi làm nhiệm vụ đặc biệt.
Lưng Hàn Thế Trung đeo một đôi đoản mâu. Ánh mắt sắc bèn nhìn vào đại doanh của Phương Tịch bên dưới núi. Hiện họ đang ở trên ngọn núi đằng sau lưng đại doanh của quân Phương tịch. Bên dưới là kho, cách họ khoảng ba trăm bước.
- Tướng quân, bên dưới có sĩ binh tuần tra!
Một viên sĩ binh nói nhỏ.
Hàn Thế Trung gật đầu. Y đã nhìn thấy, có khoảng mấy trăm sĩ binh tuần tra bên ngoài. Dựa vào hai mươi người họ, không thể tiếp cận hàng rào.
Nhiệm vụ của Hàn Thế Trung rất đơn giản, là phá hủy kho lương thực của địch, đánh bại sĩ khí địch, khiến quân địch không đánh mà thua.
Phương án này là do Hàn Sĩ Trung chủ động đề ra, được sự cho phép của Lưu Diên Khánh. Y bèn ra lệnh cho ba trăm người đánh lén nơi đặt kho hậu cần của địch. Nhưng Hàn Thế Trung cho rằng số người thế là quá nhiều, dễ bị địch phát hiện. Y chỉ cần dẫn theo hai mươi người là đủ để phá địch. Liễu Diên Khánh đồng y, đưa cho y năm quả Chấn Thiên Lôi và hai mươi túi hỏa dầu, ra lệnh cho y chọn hai mươi người đi đường nhỏ vòng ra phía sau quân địch.
Hàn Thế Trung nhìn một lát lâu rồi ra lệnh:
- Mọi người nghỉ tại chỗ, buổi tối rồi hẵng hay!
Sau khi tối đến, gió thổi vù vù trong núi, phát ra những âm thanh kỳ dị. Hàn Thế Trung dẫn theo hai mươi người, mang theo Chấn Thiên lôi và hỏa dầu chầm chậm đi xuống. Địa hình núi rất hiểm trở. La không đi được nữa, họ đành dùng dây thừng và một vài dây leo để xuống núi. Tất cả xung quanh là một màu đen kịt. Mặc dù có ánh trăng, nhưng không nhìn thấy họ. Họ đã hòa vào làm một với màn đêm.
Đến một canh giờ, cuối cùng họ cũng xuống được núi, cách doanh trại địch chỉ còn năm mươi bước. Quả nhiên, không ngoài những gì Hàn Thế Trung dự liệu. Đến đêm, sĩ binh canh gác ngoài doanh trại giảm mạnh. Ở góc của họ, chỉ còn mười người.
Nhưng mười viên binh sĩ này đều đứng ở trên cao. Bên dưới là một lòng sông đã không còn dùng được. Dù họ đi qua thế nào cũng sẽ bị đội tuần tra phát hiện.
- Bắn giết chúng!
Hàn Thế Trung quyết đoán nói.
Hai mươi mũi tên dường như bắn ra cùng một lúc, vù vù lao về mười tên sĩ binh tuần tra.
- A! !! !
Một loại những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên ngoài doanh trại. Trong tiếng kêu thảm thiết đó, hai mươi sĩ binh xông xuống dưới núi, dùng chiến đao, nhanh chóng vượt qua hàng rào, lập tức lao vào doanh trại địch.
Hai mươi sĩ binh được Hàn Thế Trung dẫn sắt, giống như hai mươi con mãnh hổ lao về phía doanh trại bên trong. Từng chiếc lều bị lật lại, đổ dầu vào, những ngọn lửa cháy bùng lên. Rất nhiều sĩ binh hậu cần bị lửa đốt cháy. Người mang theo lửa, chạy trong doanh trại, kêu thảm thiết. Cả doanh trại như một biển lửa.
Lửa ngày càng lớn. Ba nghìn binh sĩ cố thủ ở hậu doanh vội chạy ra ngoài. Họ chạy tán loạn, giống như những con ruồi mất đất. Hai đầu đông tây của đại doanh hậu cầu bị lửa chặn đứng. Rất nhiều binh sĩ vội vàng nhảy xuống sông, bơi về phía bờ bên kia Cẩm Khê.
Giờ đây cả góc tây nam của quân doanh đã bị lửa thiêu rừng rực. Ở đó có nhiều lều, rất nhanh, liền biến thành biển lửa. Ầm! Ầm! Những tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên. Tiếng nổ kinh thiên động địa này khiến cho mười vạn quân của Phương Tịch hồn bay phách tán. Cả đất trời đang run rẩy, vô số người bò lên mặt đất rồi kêu lên.
Sắc mặt Phương Tịch trắng bệch. Người y run lên, không đứng vững được nữa, khụy xuống đất. Nhưng không phải là vì đất trời đang run rẩy, mà là vì lòng y đang tuyệt vọng…
Hai mươi mãnh sĩ được Hàn Thế Trung dẫn dắt rút về theo đường cũ. Nhưng họ lại bi hàng trăm sĩ binh đang rà soát bên ngoài bao vây. Hàn Thế Trung hét lớn, rồi rút song mâu, đâm tới, rất dũng mãnh. Hai mươi sĩ binh vô cùng dũng mãnh, khiến cho hàng trăm sĩ binh đang tuần tra chết rất nhiều. Đầu người rơi liên tục, máu chảy thành sông…
Lúc này, một con chiến mã chạy tới, đằng sau dẫn theo hơn một trăm sĩ binh. Đại tướng phía trên là cháu trai của Phương Tịch, Phương Thất Phật. Phương Thất Phật là tổng quản tuần tra bên ngoài. Vốn y đã ngủ, nhưng bị tiếng kêu thảm thiết trong đại doanh làm tỉnh giấc. Nên vội vàng lật người lên ngựa, lao về phía kho hậu cần đang chìm trong biển lửa. Vừa vặn gặp phải Hàn Thế Trung.
Phương Thất Phật vốn tưởng rằng là đại quân quan binh đến ăn cắp đồ. Khi y nhìn rõ đối phương chỉ là hai mươi sĩ binh, liền rất tức giận, quát lớn:
- Hãy ổn định lại, giết chết chúng!
Hàn Thế Trung đã cướp được một con chiến mã. Y cũng xoay người lên ngựa, cướp lấy một chiếc trường mâu rồi lao ra đánh. Chiến mã giống như sét, chớp lên ánh sáng màu xanh, nhanh như điện giật. Không đợi Phương Thất Phật kịp phản ứng, mũi nhọn đã đâm vào cổ y.
- Rắc!
Một tiếng kêu vang lên, xương cổ bị mũi nhọn của mâu cắt đứt. Hàn Thế Trung dùng sức nhấc lên. Đầu của Phương Thất Phật bị chém đứt, văng ra đến năm, sáu trượng. Lập tức chỉ còn lại một thi thể không đầu, máu đầm đìa tóe ra khỏi cổ.
Chủ tướng bị giết ngay tức khắc, khiến những sĩ binh khác cực kỳ hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn.
Chính trong lúc này. Tiếng kèn vang lên từ phía đằng xa. Tiếng trống ầm ầm. Lưu Diên Khánh dẫn năm vạn quân tây bắc tấn công về đại doanh Phương Tịch. Giờ đây, đại doanh Phương Tịch đã cực kỳ hỗn loạn. Ai nấy đều rất hoảng sợ, sĩ khí đang cực kỳ thấp, chỉ cần đánh là sẽ bại. Hai mươi vạn đại quân chạy trốn như ong vỡ tổ, xác chết chất đầy sông, máu tươi nhuộm đỏ sông, vô số kẻ đầu hàng.
Trận chiến Cẩm Khê, Lưu Diên Khánh dẫn đầu quân tây bắc giết bảy vạn tám nghìn địch, bắt sống hơn mười vạn người. Phương Tịch, vợ y và những đại tướng khác chạy trốn về phía tây.
Lưu Diên Khánh để lại một vạn người xử lý tù binh, rồi dẫn bốn vạn quân đuổi theo sát nút. Ba ngày sau, dưới chân núi Đồng Lĩnh, y lại đánh bại hai vạn viện quân của tể tướng Phương Phì. Toàn bộ quân đội Phương Phì đại bại. Phương Phì dẫn theo hơn trăm người trốn về phía nam, sau khi gặp tàn quân Phương Tịch, liền rút về hang ổ cũ ở huyện Thanh Khê.
Quân tây bắc đánh đâu thắng đó, thu được Phục Dương, Tân Thành, Đồng Lư. Đến đây, ngoài hàng vạn quân Phương Tịch ở huyện Thanh Khê, mấy chục vạn quân tạo phản đã bị quan quân tiêu diệt. Đồng Quán lấy đó làm công lao của mình. Giờ đây, y vừa vặn nhận được ngự chỉ gấp, Đồng Quán đắc ý, vội vàng về kinh thành để nhận công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận