Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 216: Phong ba ngựa trắng.

Chương 216: Phong ba ngựa trắng.Chương 216: Phong ba ngựa trắng.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một lát, hắn dứt khoát nói thẳng thắn:
- Ta đang nghĩ, hôm qua ta không nên đi tìm Gia Vương, thất sách.
Lương Sư Thành cười ha ha, y dựng ngón tay cái nói:
- Lý thiếu quân rất thông minh, cũng rất thẳng thắn, nói chuyện với Lý thiếu quân không mệt mỏi chút nào.
Lý Diên Khánh lập tức bắt được Lương Sư Thành nói bóng nói gió, nếu như hôm qua gặp Gia Vương đắc tội y, hôm nay y sẽ không gặp mình, y đã chịu gặp mình, vậy nói rõ chuyện còn có đường lùi.
- Không biết học sinh còn có biện pháp đền bù nào?
Lương Sư Thành thản nhiên nói:
- Con người ta không thích mang thù, cũng không phải bụng chuột ruột già gì, một chút khí lượng cũng không có. Lý thiếu quân đã kính tổ tiên ta, ta đương nhiên cũng phải có qua có lại, vậy ba vạn quan tiền kia sau này ta sẽ để trong phủ trả đủ số nợ, không khiến các ngươi khó xử.
Lý Diên Khánh hiểu được ý của Lương Sư Thành, ba vạn quan tiền chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo, chỉ là nói với hắn, y muốn thu thập hắn dễ như trở bàn tay, không chỉ hắn, ngay cả phụ thân Lý Đại Khí cũng sẽ không bỏ qua.
Hiện giờ trả ba vạn quan tiền lại cho phụ thân, có nghĩa giải trừ cảnh cáo, nhưng nếu như hắn không làm gì, Lương Sư Thành y sẽ tùy tiện giải trừ cảnh cáo này sao?
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, chờ đợi Lương Sư Thành nói tiếp.
Lương Sư Thành liếc nhìn hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng, tiểu tử này quả thực rất thông minh.
Y chậm rãi nói:
- Nhưng mà, ta cũng hi vọng Lý thiếu quân có thể giúp ta một vấn đề nhỏ.
Đây mới là điều kiện mấu chốt, Lý Diên Khánh không chút do dự nói:
- Chỉ cần ta có thể làm được, ta tuyệt đối không chối từ!
- Với sự can đảm của Lý thiếu quân, đương nhiên có thể làm được, ta muốn mời Lý thiếu quân giết một người thay ta.
Nụ cười trên mặt Lương Sư Thành biến mất, y thấp giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi làm thịt Dương Tiễn thay ta, chuyện Thượng Phương Bảo Kiếm, chúng ta sẽ xóa bỏ!
Trong ký túc xá Thái Học, Lý Diên Khánh đang yên lặng thu thập hành trang, Lương Sư Thành đưa ra một điều kiện khiến hắn không cách nào cự tuyệt, hắn đương nhiên biết ý đồ thực sự của Lương Sư Thành, lợi dụng hắn diệt trừ đối thủ một mất một còn trong cung, sau đó giá họa cho Gia Vương Triệu Giai, một tên trúng hai chim rất cao minh.
Chỉ là Lý Diên Khánh hắn sẽ để mặc cho Lương Sư Thành bài bố sao? Chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ không khiến Lương Sư Thành toại nguyện, Lý Diên Khánh biết mình nên làm thế nào.
Hắn đem hai hộp cờ tướng dùng đá hoa cương mài thành chứa vào trong túi bên ngựa, loại bỏ đoản kiếm vào, hắn nhặt cung đồng lên, hơi do dự một chút, có nên mang nó theo hay không?
Lúc này, bỗng nhiên có người cười nói:
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ không mang cung đồng.
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy Loan Đình Ngọc hai tay ôm ngực, dựa vào cửa sổ nhìn mình.
- Là Lương Sư Thành để ngươi tới?
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói.
Loan Đình Ngọc đi tới nói:
- Ngươi không nên tức giận, ta cũng không lừa gạt ngươi, ta nói đúng sự thật, cây đàn kia ta vốn định tặng cho Lý Sư Sư.
- Vậy chiếm được một tiếng cười của mỹ nhân không?
Loan Đình Ngọc lắc đầu:
- Nàng không chịu nhận, ta cầm cũng vô dụng, liền đem Thượng Ngu Thiếp cùng tặng cho Lương Sư Thành, đây là một nhiệm vụ khác của ta, tiền thù lao là ba ngàn lạng bạc.
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng:
- Trên thuyền cũng không chỉ ba mươi vạn lạng bạc, ngươi còn cần ba ngàn lạng bạc này.
- Ta làm việc giúp Lương Sư Thành không phải vì tiền, dù nói thế nào, ta cũng nợ ngươi một ân tình.
- Ngươi không chỉ nợ ta một món ân tình, còn nợ ta một rương châu báu hoàng kim. Ngươi đã đáp ứng chia cho ta một nửa, bên trong quán rượu nhỏ.
Lý Diên Khánh như cười như không nhìn gã.
Loan Đình Ngọc cười ha ha:
- Nhìn không ra tiểu sư đệ lại cảm thấy hứng thú với tiền tài.
- Tiền tài động lòng người, vì sao ta không hứng thú.
- Không có vấn đề, sau khi trở về ta đưa một rương châu báu hoàng kim tới cho hiền đệ.
- Lương Sư Thành cho Nhị sư huynh nhiệm vụ! Chờ sau khi ta đắc thủ, lại xử lý ta, là như vậy sao?
Loan Đình Ngọc chăm chú nhìn Lý Diên Khánh nửa ngày, cười khổ một tiếng:
- Lương Sư Thành vẫn quá coi thường ngươi, ngươi nói không hề sai, chờ ngươi giết Dương Tiễn, sẽ do ta xử lý ngươi, sau đó đặt một miếng ngọc bội Gia Vương trên người ngươi, Gia Vương có một trăm cái miệng cũng nói không rõ ràng.
- Nhị sư huynh định giết ta sao?
Loan Đình Ngọc nhịn không được cười lên:
- Nếu như Lương Sư Thành biết quan hệ của ta và tiểu sư đệ, tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không để ta đi giết ngươi, đây là thất sách lớn nhất của hắn.
- Sư huynh trở về giải thích thế nào?
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn gã hỏi.
- Tại sao ta phải giải thích với hắn?
Loan Đình Ngọc cười nhạt một tiếng:
- Đắc thủ lấy tiền, thất thủ rời đi, đây là quy củ của chúng ta, ta từng làm cho Thái Kinh, cũng từng làm cho Đồng Quán, thậm chí cũng từng làm cho Thiên tử, tại sao ta phải treo cổ trên cây Lương Sư Thành?
Lúc này, Lý Diên Khánh cũng nở nụ cười:
- Vậy ta sẽ nghe lời khuyên của sư huynh, không mang theo cung đồng.
Lý Diên Khánh cũng không rời kinh cùng Loan Đình Ngọc. Loan Đình Ngọc trước giờ đều đi lại một mình. Vào ban đêm, Lý Diên Khánh lưu lại một tờ giấy cho Hỉ THước, liền mang theo Báo Đầu Cung rời khỏi Biện Kinh.
Mục tiêu của Lý Diên Khánh là đại hoạn quan Dương Tiễn. Mặc dù Dương Tiễn luôn ở bên ngoài thu tiền tài thổ địa thay Tống Huy Tông, nhưng quyền thế trong cung của y ngang bằng với Lương Sư Thành, nhậm chức Tiết Độ Sứ ba trấn Trấn An, Thanh Hải, Trấn Đông; từ Kiểm Giáo Thiếu Bảo thăng tới THái Phó, là đối thủ chính trị lớn nhất của Lương Sư Thành.
Trước mắt Dương Tiễn chủ yếu hoạt động tại hai mặt Kinh Đông, đó là vùng Sơn Đông hiện giờ, nơi ở của y chính là Vận Châu Lương Sơn Bạc. Lý Diên Khánh ra vẻ một sĩ tử du học, một mình một ngựa tiến tới Vận Châu.
Thật ra Vận Châu cũng không xa, cách phủ Khai Phong chỉ trăm dặm hành trình, Lý Diên Khánh tới Từ Châu trước, sau đó rẽ qua hướng bắc, xuyên qua Duyện Châu phía tây bắc liền tiến vào địa giới Vận Châu.
Lúc này đã đến thời điểm cuối của tiết xử thử, mặc dù ban ngày còn chút nóng, nhưng sớm tối đã lạnh rồi. Trưa hôm nay, Lý Diên Khánh đi tới Đô Huyện trong Vận Châu, đầu hắn đội mũ Phạm Dương, trên người mặc áo cà sa màu xanh nhạt, eo đeo bảo kiếm, trên yên treo một bộ cung tên, vừa nhìn là biết người đọc sách hơi biết chút võ nghệ.
Chẳng qua hắn đã hóa trang, trên mặt bôi đen nhánh, mũi lót một chút, hai hàng lông mày nhuộm thành màu trắng, nhìn rất khác thường, hoàn toàn khác biệt với tướng mạo lúc trước. Mặc dù đây là vì phòng ngừa đám Tống Giang Lương Sơn nhận ra mình, nhưng Lý Diên Khánh hóa trang như vậy còn một thâm ý khác. Biện Kinh có một người tướng mạo khác thường như hắn, xưng là mặt đen mày trắng, chỉ là hắn đội nón lá vành trúc, che khuất hơn nửa khuôn mặt, người bình thường không nhìn thấy tướng mạo khác lạ của hắn.
Người bán hàng rong và thương nhân lui tới trên quan đạo, phần lớn đều cưỡi lừa hoặc đi bộ, rất hiếm thấy người cưỡi ngựa, xe ngựa càng không nhìn thấy, dù sao nơi này không phải kinh thành, một con ngựa chính mà thứ chói mắt, một thớt ngựa tốt càng chói mắt, cho nên Lý Diên Khánh đi đường đều bị người khác chú ý, ngựa của hắn hùng tráng có lực, tứ chi thon dài tráng kiện, đừng nói Vận Châu, ngay cả kinh thành cũng tương đối hiếm thấy.
Lúc này, Lý Diên Khánh thấy ven đường có một quán trà, bên trong có hai mươi mấy chiếc bàn nhỏ, ước chừng có một nửa khách đã ngồi. Hắn cũng hơi khát nước, liền tung người xuống ngựa, dẫn ngựa đi tới quán trà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận