Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 319: Cổ vũ vô hiệu.

Chương 319: Cổ vũ vô hiệu.Chương 319: Cổ vũ vô hiệu.
Phủ Học Thái Nguyên ở một nơi phong cách tú lệ cách huyện Dương Khúc hơn ba dặm về phía tây nam, là một học phủ nổi tiếng chiếm diện tích trăm khoảnh. Nó là thư viện lớn nhất Hà Đông Lộ, có gần ba ngàn học sinh, hơn trăm giáo viên ưu tú, hơn trăm kiến trúc to nhỏ.
Phủ Học Thái Nguyên là học phủ cấp cao giống như Thái Học Biện Kinh, hàng năm đều có hàng ngàn học sinh của Châu Học các Châu tiến vào Phủ Học đọc sách, cũng sẽ có hơn ngàn học sinh học thành rời khỏi Phủ Học, bắt đầu cuộc đời mới.
Hai ngày nay nội bộ Phủ Học Thái Nguyên bị một tờ bố cáo chiêu mộ làm nhiễu loạn. Đây là bố cáo do Quân Nha quân Tây Bắc Hà Đông tuyển mộ mười tên phụ tá Tham Quân Tòng Sự, đãi ngộ hậu đãi, hoan nghênh học sinh có chí báo quốc nô nức ghi danh. Tin tức này thật ra chỉ một giờ sau khi được dán đã truyền khắp toàn bộ Phủ Học Thái Nguyên. Hai ngày qua, tin tức này truyền đi xôn xao.
Buổi sáng ngày thứ ba, trong Cần Tri Lâu Phủ Học, hơn ngàn sĩ tử chen chúc nhau chật như nêm cối trong ngoài đại đường Cần Tri Lâu. Chủ Soái quân Tây Bắc Hà Đông Chủng Sư Đạo tự mình mở tọa đàm thế cục phương bắc cho đám sĩ tử, đồng thời giải đáp đủ loại nghi hoặc chiêu mộ phụ tá Tham Quân Tòng Sự cho các sĩ tử..
Mặc dù Chủng Sư Đạo gần bảy mươi tuổi, nhưng sắc mặt lão hồng nhuận, giọng nói lớn, là một tướng càng già càng dẻo dai.
- Từ ba năm trước đây sau khi quân Đông Lộ Nữ Chân chiếm lính phủ Liêu Dương Đông Kinh, quân Tây Lộ bắt đầu vây công Hoàng Phủ từ năm trước, hai bên đánh trận cực kỳ thảm thiết, nhưng phủ Đại Đồng Tây Kinh Liêu quốc vẫn đóng năm vạn quân, hiển nhiên phòng ngừa quân Tống bắc thượng Vân Châu. Nhưng đối với tây bắc Đại Tống mà nói, uy hiếp thật sự là Tây Hạ mà không phải Liêu quốc. Mọi người đều biết, từ trước đến nay Liêu quốc và Tây Hạ hỗ trợ nhau, khi cuộc chiến Tống Hạ bất lợi cho Tây Hạ, Liêu Đông sẽ vây Ngụy cứu Triệu tại phía đông, phát động chiến tranh, khiến quân Tống khó khăn trước sau, không thể không rút quân. Liêu quốc cực lực duy trì Tây Hạ, hi vọng Tây Hạ kiềm chế quân Tống ở phía tây, đồng thời khiến quân Tống khó thu hoạch được đất nuôi ngựa ở phía tây bắc, không cách nào thành lập kỵ binh cường đại đối kháng quân Liêu, đây cũng là quốc sách nhất quán của Liêu quốc.
Giọng nói vang dội của Chủng Sư Đạo quanh quẩn trong hành lang, hơn tám trăm sĩ tử phía dưới lắng nghe hết sức chăm chú. Lý Diên Khánh ngồi ở hàng thứ nhất, hắn đi cùng Chủng Sư Đạo bắt đầu tọa đàm cho sĩ tử Phủ Học Thái Nguyên, đồng thời cũng để chuẩn bị cho chiêu mộ phụ tá Tham Quân Tòng Sự.
Chủng Sư Đạo diễn thuyết nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tiếp theo tiến vào khâu hỏi đáp, do Chủng Sư Đạo trả lời các vấn đề đám sĩ tử quan tâm, phần lớn vấn đề đều tập trung trong lần chiêu mộ này.
Một sĩ tử đứng dậy cao giọng hỏi:
- Xin hỏi Chủng Soái, phụ tá Tham Quân Tòng Sự cụ thể làm gì?
Chủng Sư Đạo khẽ cười nói:
- Lần này chiêu một Tham Quân Tòng Sự chủ yếu làm việc trong Tham Mưu Trướng, cái gì gọi là tham mưu? Chính là ý tham mưu quân sự, thu thập tình báo, phân tích tình báo, đả kích mật thám Tây Hạ thay Chủ soái. Các quyết sách tác chiến của Chủ soái cũng không phải vỗ đầu mà nghĩ ra được, cần rất nhiều tình báo duy trì. Nói thẳng thắn hơn, Tham Mưu Trướng chính là Tình Báo Ti của Quân Nha quân Tây Bắc Hà Đông.
Trong hành lang xôn xao, hóa ra là thành lập Tình Báo Ti, có người lại hỏi:
- Phụ tá Tòng Sự này rốt cuộc là chức quan gì?
- Đây chỉ là phân công, tạm thời không có chức quan, một khi chiến tranh kết thúc, rất có thể sẽ giải tán, ta đều nói với mỗi phụ tá như vậy. Trên thực tế, phụ tá đi theo ta ba mươi năm qua rất nhiều người đã làm quan, có người làm Huyện Lệnh, thậm chí làm đến Tri Châu. Vì sao ta từ Tiểu Chủng Kinh Lược gọi tới lão Chủng Kinh Lược, cũng bởi vì ta giao thiệp rất rộng ở vùng Hà Đông Lộ và Thiểm Tây. Các ngươi vừa tiến vào, kinh nghiệm và tư lịch không đủ, chỉ có thể làm từ Tòng Sự. Hai ba năm sau, có người trong số các ngươi biểu hiện xuất sắc, sẽ thăng làm Tham Quân, đây thuộc về văn lại cao cấp. Mấy năm tiếp theo, có lẽ có thể thăng làm Chủ Sự Tham Quân, lên tới cấp này bình thường đều sẽ có được danh hiệu tán quan tòng cửu phẩm, cũng có nghĩa chính thức nhập sĩ. Ta không thể cam đoan mỗi người đều có thể đi tới bước này, nhưng phần lớn phụ tá của ta đều đi từng bước một như vậy.
Lời này của Chủng Sư Đạo khiến đám sĩ tử dưới đại sảnh hưng phấn lên, mọi người xì xào bàn tán. Chủng Sư Đạo lại cao giọng nói:
- Ta cũng xuất thân Tiến Sĩ, dùng quan văn nắm giữ chính ấn, ta rất rõ ràng quá trình làm quan trước mắt. Tiến Sĩ thi đậu năm nay, cho tới giờ còn gần một nửa số người đang chờ phong quan. Mà học sinh Thái Học từ hai năm trước đã không còn phong quan, chỉ có thể tới Châu Học dạy học. Còn có rất nhiều môn ấm quan đang xếp hàng, sư nhiều cháo ít, cạnh tranh cực kỳ kịch liệt. Quan lại văn chức quân đội lại là một đường tắt để nhập sĩ. Hiện giờ triều đình rất coi trọng quan văn có kinh nghiệm chiến tranh thực tế. Quan văn tham gia chiến tranh, có cơ hội thăng chức thậm chí lớn hơn Tiến Sĩ. Chiến tranh không phải lúc nào cũng có, nếu như nắm được cơ hội này, sẽ viết được một bút vô cùng bắt mắt trong lý lịch, tương lai Xu Mật Viện và Lại Bộ đều sẽ ưu tiên cân nhắc.
- Đãi ngộ thế nào?
Có người cao giọng hỏi.
Chủng Sư Đạo khẽ cười nói:
- Trong lúc chiến tranh, bổng lộc quân đội rất phongp hú, bao gồm sĩ quan văn chức. Ba tháng sau trên cơ bản các ngươi sẽ có thể cầm được thu nhập quan tòng cửu phẩm, lương tháng cơ bản mỗi tháng mười lạng bạc, các loại liệu kim, phụ cấp, lương thực khác, mỗi tháng đại khái khoảng mười lạng bạc, cộng lại là hai mươi lạng bạc. Ta đã nói chuyện trước với giáo viên của các ngươi, giữ lại học tịch của các ngươi, sau khi chiến tranh kết thúc cũng có thể trở về tiếp tục học.
Tiếng nghị luận phía dưới càng lớn hơn, nhìn ra được rất nhiều người đều động tâm, trong mắt tràn ngập mơ ước. Công việc đãi ngộ hậu đãi, tiền đồ quang minh, tràn ngập khiêu chiến, khiến những người trẻ tuổi này không kìm được kích động trong lòng. Nhưng rất nhiều người đều không để mắt đến một điểm quan trọng, cũng không phải người nào cũng có thể cầm được cơ hội tốt như vậy, chỉ có mười người trúng tuyển, còn khó hơn nhiều thi giải.
- Các vị an tĩnh một chút!
Chủng Sư Đạo đứng dậy nói với mọi người:
- Nếu có chí đền đáp quốc gia, sau khi tọa đàm kết thúc có thể báo danh, địa điểm báo danh ngay trong Phủ Học. Sau ba ngày thi, không cần chuẩn bị bất cứ thứ gì, chỉ là thi năng lực của các ngươi.
Chủng Sư Đạo diễn thuyết hoàn toàn kích phát nhiệt tình tòng quân của sĩ tử Phủ Học Thái Nguyên. Sau khi diễn giảng kết thúc, đội ngũ xếp hàng trước Cầu Tri Lâu dài tới hơn trăm trượng, hơn hai ngàn sĩ tử báo danh tham gia thi. Trong đội ngũ thậm chí còn xuất hiện bóng dáng trợ giáo trẻ tuổi, họ cũng không cam chịu hao phí năm tháng thanh xuân trong Phủ Học, đều hi vọng có thể vật lộn một phen, tương lai có thể nhập sĩ làm quan.
Mười mấy binh sĩ duy trì trật tự. Lý Diên Khánh mang theo ba quan viên tiếp nhận đám sĩ tử báo danh. Báo danh rất đơn giản cũng rất nhanh chóng. Trên thực tế trước tiên nhận một tấm phiếu báo danh, sau khi điền xong giao lên nhận được một tấm phù phiếu, cũng chính là cho phép thi cử.
Đoàn người Lý Diên Khánh bận rộn đến lúc hoàng hôn, mới mệt mỏi trở về quân doanh.
Vừa trở lại đại trướng, Dương Lượng chạy đến nói:
- Khởi bẩm Lý Tham Quân, có một Đội Đầu của Ô Long Trại tìm ngài, nói là đồng hương của ngài.
Lý Diên Khánh lập tức nghĩ ra, đây là Vương Quý tới. Hắn bước nhanh vào đại trướng, thấy hai người ngồi trong đại trướng, một người là Vương Quý, một người khác là Ngưu Cao đã lâu không gặp.
- Lão Ngưu cũng tới rồi!
Lý Diên Khánh cười to đi tới. Ngưu Cao nhảy lên, ôm chặt lấy Lý Diên Khánh, lập tức không nhịn được oán trách hắn:
- Ta vừa mới biết hai tháng trước ngươi suýt chút nữa bị người Tây Hạ xử lý, ta ngay ở cách đây bốn mươi dặm, vì sao ngươi không phái người tới thông báo cho ta một tiếng?
- Lúc ấy tình thế nguy cấp, thực sự không phái được người. Chuyện đã qua rồi, đừng canh cánh trong lòng nữa.
- Ta có thể không canh cánh trong lòng sao? Ta vẫn là Áp Quan, nhưng A Quý đã thăng làm Đội Đầu rồi, cơ hội lập công như vậy ta lại không mò được?
Vương Quý nhếch miệng cười to:
- Lão Lý, loại người này rất phiền đúng không?
Lý Diên Khánh cũng không để ý tới Ngưu Cao, cười nói:
- Hai người các ngươi ăn cơm chưa?
- Không có đâu! Nếu không chứng ta ngoài uống một chén?
Vương Quý tràn ngập phấn khởi đề nghị.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Trừ khi đêm nay ngươi không trở về, mùi rượu đầy mình trở về, chắc chắn phải chịu roi.
Lý Diên Khánh đi tới trước đại trướng, nói với Dương Lượng:
- Tới Hỏa Đầu Trướng chuẩn bị ba phần cơm canh, phải là đồ ăn thượng đẳng tốt nhất, ghi vào sổ của ta.
Dương Lượng chạy đi như bay. Vương Quý kỳ quái hỏi thăm:
- Ăn cơm trong quân đội còn phải tốn tiền sao?
- Phải xem ngươi muốn ăn cái gì, bình thường tướng sĩ không cần bỏ tiền, nhưng cũng không có lựa chọn. Quan văn thì ngoại lệ, quan văn có thể lựa chọn đồ ăn tốt nhất, nhưng phải đền bù giá, nhưng cũng không đắt, một phần đồ ăn tốt nhiều nhất bổ sung năm mươi văn tiền, còn có thay rượu.
- Thay rượu là cái gì?
Vương Quý càng thêm kỳ quái.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Thay rượu là đồ uống, hôm nay hẳn là nước ô mai ướp lạnh.
Ngưu Cao chép miệng mắng:
- Thời tiết bên này còn hung ác hơn chó hoang Biện Kinh, ban ngày có thể nướng chín ngươi, nhưng ban đêm lại phải đắp thêm tấm thảm, giữa trưa mỗi ngày chỉ hi vọng có thể uống chút nước đá nước ô mai.
- Không có nước giếng sâu sao?
Ngưu Cao lắc đầu:
- Điều kiện Thần Tuyền Trại kém xa Ô Long Trại, không có cái gì, đừng nhắc tới nữ nhân, một sợi lông cũng không nhìn thấy.
Lúc này, Vương Quý ở bên nói:
- Lão Lý, đừng nghe hắn nói mò, nói chính sự đi! Gọi những sĩ tử Võ Học chúng ta đến Thái Nguyên làm gì?
Ngưu Cao cũng không lên tiếng, mặt mũi nghiêm túc nhìn Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Đại Soái muốn thành lập Tham Mưu Trướng, cũng chính là Tình Báo Ti, cần một nhóm phụ tá Tham Quân và Tòng Sự. Tòng Sự chúng ta dự định chiêu mộ từ Phủ Học Thái Nguyên. Hôm nay chính là tới Phủ Học Thái Nguyên. Mà phụ tá Tham Quân dự định lựa chọn mấy người trong số sĩ tử Võ Học các ngươi, đương nhiên cũng không cưỡng ép, xem ý nguyện bản thân.
- Để chúng ta làm quan văn sao?
Vương Quý hỏi.
- Tạm thời còn chưa thể!
Lý Diên Khánh nói với hai người bằng giọng điệu cổ vũ:
- Trước làm chuyện của quan văn, mặc dù thân phận của các ngươi tạm thời vẫn là quan võ, nhưng chỉ cần các ngươi có thể thông qua võ cử thi tỉnh, sẽ có tư cách trực tiếp đảm nhiệm Chủ Sự Tham Quân, đó chính là con đường quan văn. Ta cảm thấy chuyện này cũng là cơ hội của các ngươi.
Vương Quý và Ngưu Cao nhìn nhau, cùng nói:
- Chúng ta không được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận