Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 362: Quyết chiến tiến đến.

Chương 362: Quyết chiến tiến đến.Chương 362: Quyết chiến tiến đến.
Hai mươi vạn đại quân Tây Hạ tiến đánh mạnh mẽ thành Thạch Châu đã kéo dài mười lăm ngày, hai bên đều bỏ ra thương vong cực lớn. Quân đội Tây Hạ thương vong hơn bốn vạn người, quân Tống cũng thương vong hơn một vạn năm ngàn người, nhưng thành Thạch Châu vẫn đứng vững không ngã.
Đây cũng không phải một chiến dịch thực lực cách xa, mà là lựa chọn chiến lược của Chủ soái tuyến đông Chủng Sư Đạo, dùng thủ thành chiến để suy yếu ưu thế kỵ binh của quân đội Tây Hạ, lại tránh cho nhân số quân Tống hơi thua kém, đồng thời cũng có thể phát huy sở trường trang bị tốt đẹp của quân Tống.
Quyết sách này nhìn như bảo thủ, nhưng kết quả cuối cùng chứng minh nó là chính xác không thể nghi ngờ. Thắng mà không kiêu, bại mà không nản, từ đầu đến cuối bình tĩnh tỉnh táo, cũng chỉ có lão tướng kinh nghiệm phong phú như Chủng Sư Đạo mới có thể đưa ra quyết định sáng suốt như thế.
Lý Bỉnh Liệt kiêu ngạo kết thúc lần tấn công đầu tiên với thất bại thảm hại, mặc dù gã được Lý Càn Thuận đảm bảm không bị Lý Sát Ca xử tử, nhưng cuối cùng vẫn ép cái đầu cao ngạo của gã phải cúi xuống, cụp đuôi ẩn mình sau lưng chúng tướng, không dám lộ thân hình.
Cho dù Lý Sát Ca dạy dỗ chất tử cuồng vọng này, nhưng cuộc sống của gã cũng không dễ chịu. Quân đội Tây Hạ tiến đánh thành trì trước giờ không vượt qua năm ngày, lần này lại kéo dài nửa tháng, vẫn không có chút dấu hiệu đánh hạ thành trì, điều này cũng là một đả kích nặng nề đối với Lý Sát Ca.
Hoàng huynh chưa từng thúc giục gã, cũng chưa từng chỉ trích gã, mà buông tay để gã tiến đánh thành Thạch Châu, bên ngoài nhìn như tín nhiệm nhưng bên trong lại ẩn giấu sự bất mãn thờ ơ lạnh nhạt, mang đến áp lực cực lớn cho Lý Sát Ca.
Nửa tháng qua, Lý Sát Ca chưa có ngày nào ngủ ngon giấc, mỗi ngày đều đang dốc lòng suy nghĩ nên đánh hạ thành trì thế nào, thân thể gày đi rõ ràng. Gã suy nghĩ các loại chiêu số, đều bị Chủng Sư Đạo nhẹ nhõm hóa giải. Từ đầu đến cuối gã không tìm được thượng sách đánh hạ thành Thạch Châu. Lý Sát Ca rốt cuộc không thể không thừa nhận, ngoại trừ cường công ra, gã đã không còn lựa chọn khác.
Trời còn chưa sáng, Lý Sát Ca liền bị một thân binh đánh thức.
- Điện hạ, bệ hạ có việc gấp triệu kiến!
Lý Sát đẩy mỹ kỹ ngủ cùng co quắp trong lòng gã ra, xoay người rời giường mặc quân phục, mấy tên thân binh cùng tiến lên khoác khôi giáp giúp gã.
- Hiện tại là lúc nào rồi?
Lý Sát Ca cảm giác bên ngoài dường như còn chưa sáng.
- Hồi bẩm điện hạ, chưa tới canh năm!
Lý Sát Ca nao nao, chưa đến canh năm hoàng huynh tìm gã qua, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn sao?
Lý Sát Ca rửa mặt một chút, liền dẫn mười thân vệ cưỡi ngựa phi nhanh về phía vương trướng cách vài dặm. Sớm có thị vệ chờ trước cửa doanh vương trướng, thấy Tấn Vương đến, thị vệ vội vàng đến đón:
- Quân vương đang chờ điện hạ, xin mời đi theo ta!
Lý Sát Ca tung người xuống ngựa hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cụ thể ti chức cũng không biết, điện hạ vào đại trướng sẽ biết.
- Dẫn đường phía trước đi!
Một lát, Lý Sát Ca đi theo thị vệ bước nhanh tới trước vương trướng. Thị vệ đi vào bẩm báo, không lâu đi ra thi lễ:
- Mời điện hạ!
Lý Sát Ca sải bước đi vào vương trướng. Trong vương trướng to lớn ánh sáng ôn hòa, quân vương Tây Hạ Lý Càn Thuận chắp tay đứng sững sờ trước một bức bản đồ, dường như không ý thức được gã đến.
- Hoàng huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lý Sát Ca bước nhanh tới hỏi.
Lý Càn Thuận thở dài trầm thấp:
- Vừa nhận được tin khẩn, người Nữ Chân đã công phá Thượng Kinh rồi.
Lý Sát Ca cũng ngẩn cả người, qua nửa ngày nói:
- Sau đó thì sao?
- Chuyện sau đó ta cũng không biết, chúng ta cũng chỉ nhận được chim ưng đưa thư của thám tử Liêu quốc, nhận được tin tức Thượng Kinh thất thủ mà thôi.
Lý Càn Thuận quay đầu chăm chú nhìn Lý Sát Ca:
- Tình thế Liêu quốc kịch biến, chắc chắn sẽ tác động đến Tây Hạ. Người Nữ Chân mới thực sự là đại địch của ta. Quốc lực của ta có hạn không thể tiếp tục tiêu hao với quân Tống như vậy, ta dự định nghị hòa với triều Tống.
- Thế nhưng mà… chúng ta toàn diệt hơn mười vạn quân Tống, lấy được đại thắng, hẳn là triều Tống cầu hòa chúng ta mới đúng, chúng ta chủ động cầu hòa, kết quả sẽ bất lợi cho chúng ta!
Lý Càn Thuận thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi có thể công phá thành Thạch Châu trong ba ngày, vậy ta cho phép ngươi tiếp tục dẫn đại quân xuôi nam, bức bách triều Tống chủ động cầu hoa. Nhưng nếu như trong vòng ba ngày ngươi còn không công hạ được thành Thạch Châu, vậy chúng ta chỉ có thể thỉnh cầu ngưng chiến nghị hòa.
Lý Sát Ca không nói nên lời, họ đã tiến đánh Thạch Châu nửa tháng, nhưng vẫn không công được thành trì. Trong vòng ba ngày gã làm sao có thể làm được, kỳ thực hoàng huynh đã không cách nào chịu đựng được sự thất bại của gã nữa.
Trầm tư thật lâu, gã cắn răng nói:
- Không cần ba ngày, lại cho ta một cơ hội cuối cùng, nếu như hôm nay ta không công được Thạch Châu, hết thảy do hoàng huynh làm chủ.
Lý Càn Thuận muốn chính là câu nói này, gã gật nhẹ đầu:
- Vậy một lời đã định!

Trời vừa sáng ngày tiếp theo, trong đại quân Tây Hạ vang lên tiếng trống trận ầm ầm. Lý Diên Khánh đang ngủ gật trên tường thành đông đột nhiên bị tiếng trống bừng bỉnh, đây là đêm thứ mười lăm hắn ở trên đầu thành đông,. Nửa tháng qua, thành đông vẫn luôn là điểm tấn công mạnh mẽ nhất của quân Tây Hạ, vượt xa thành bắc, khiến cho quân phòng thủ thành đông thương vong thảm trọng nhất. Quân Hà Đông và sương binh thương vong hơn tám ngàn người, vượt qua một nửa số người thương vong của quân Tống.
Nhưng có mất tất có được, Lý Diên Khánh và đồng bạn của hắn bỏ ra mồ hôi và sức lực rất lớn, các binh sĩ bỏ ra vô số sinh mệnh và máu tươi, nhưng các tướng lĩnh thế hệ trẻ bọn hắn lại thắng được sự tán thưởng cao độ của tướng sĩ quân Tây Bắc.
Tiếng trống trong quân doanh Tây Hạ kinh động tất cả tướng sĩnh đầu thành, họ vội vàng đứng dậy ngóng nhìn về phía Vô Định Hà xa xa. Vương Quý phản xạ có điều kiện chạy về một chiếc hỏa phái, giọng nói khàn khàn gầm rú:
- Bộ hỏa pháo này xây xong chưa?
Rãnh bắt của bộ hỏa pháo này bị đứt gãy, đêm qua Vương Quý tuần hành trinh sát mới phát hiện, gã lập tức tìm công tượng tới sửa chữa. Sáu tên công tượng đang đổ mồ hôi lắp đặt rãnh bắn mới lên hỏa pháo, mười mấy sương binh đang giúp đỡ họ. Một công tượng nơm nớp lo sợ nói:
- Xong ngay đây, hãy cho chúng ta một chút thời gian.
- Trước khi quân địch tiến công nhất định phải xây xong, nếu không xử lý theo quân pháp!
Hỏa pháo và máy ném đá là vũ khí tiêu hao nhất trong nửa tháng kịch chiến, họ đã không còn hàng tồn, mỗi một chiếc đều rất trân quý. Vương Quý trân quý mỗi chiếc hỏa pháo và máy ném đá, coi chúng là huynh đệ của mình.
Nhưng Vương Quý nhớ mãi không quên Chấn Thiên Lôi, lại để gã nghĩ được một phương án tuyệt diệu, nhất cử giải quyết vấn đề tiết lộ phối phương Chấn Thiên Lôi ra ngoài. Gã đề nghị đem tất cả bột tiêu, bột lưu huỳnh và bột than chia thành từng phần một cân được chừng mấy trăm phần, sau đó lấy số lượng theo nhu cầu.
Phương Án này nhận được sự đồng ý của Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh liền dựa theo tỉ lệ nhanh chóng chế thành năm trăm cân thuốc nổ Chấn Thiên Lôi, lại chế thành hai mươi lăm quả Chấn Thiên Lôi.
Đáng tiếc nguyên liệu thuốc nổ họ mang theo cũng không nhiều, cơ bản đều là thuốc nổ thành phẩm. Trước đó Lý Diên Khánh cũng từng nghĩ tới tiến hành cải tạo thuốc nổ thành phẩm, nhưng đều thất bại. Phối phương chế tạo Chấn Thiên Lôi yêu cầu cực kỳ tinh chuẩn, còn phải xác định chế độ dày vỏ sắt, nhiều hơn một phần hoặc ít hơn một phần đều không thể đạt được hiệu quả nổ mạnh mẽ, thậm chí nổ không được vỏ sắt.
Điều này cần vô số lần thí nghiệm mới dần đi tới thành công, sẽ hao tổn thái gian dài cùng với tài lực, nhưng hiện giờ là lúc chiến tranh, họ không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy.
Lúc này, Lưu Kỹ bước nhanh tới cười nói:
- Lý Tham Quân, hôm nay lại thêm một bữa ăn nữa!
Đồ ăn mà Lưu Kỹ chỉ chính là ý dùng Chấn Thiên Lôi, Lưu Kỹ rất hứng thú với loại hỏa khí sắc bén này. Mặc dù Chấn Thiên Lôi do Lý Diên Khánh chế ra, nhưng nó lại do Chủng Sư Đạo phân phối, thành đông là khu phòng ngự trọng điểm, phân phối ba mươi quả Chấn Thiên Lôi, trong tay Lý Diên Khánh và Lưu Kỹ mỗi người mười lăm quả, họ đã dùng hai lần, trong tay mỗi người chỉ còn lại năm quả.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Xem tình huống đi! Nếu như tình thế nguy cấp, tự ngươi quyết định sử dụng, chỉ là đừng nổ sập thành trì của mình.
- Làm sao có thể!
Lưu Kỹ cũng bật cười:
- Uy lực của thứ này rất cường đại, chỉ là số lượng quá ít, nếu có mấy trăm quả, đừng nói giữ vững thành Thạch Châu, ta xem diệt Tây Hạ cũng không phải không được.
Lý Diên Khánh thầm lắc đầu, hỏa khí Nam Tống cường đại hơn, không phải cũng bị Mông Cổ tiêu diệt sao. Bắc Tống cũng có rất nhiều hỏa khí, vẫn đánh không lại Kim quốc. Hỏa khí nói cho cùng chỉ là một loại vũ khí chiến lược, có lẽ sẽ chiếm chút ưu thế trong chiến dịch cục bộ, nhưng muốn quyết định thắng bại toàn cục, cũng không phải một hai loại hỏa khí tiên tiến có thể làm được.
- Bởi vì số lượng Chấn Thiên Lôi quá ít mới là bí mật, nếu như trang bị quy mô lớn cho quân Tống, như vậy Tây Hạ và Liêu quốc sẽ nhanh chóng xuất hiện.
- Tham Quân nói đúng, Chủng Soái cũng rất lo lắng Chấn Thiên Lôi trong tay Đồng Thái Úy, toàn quân đã bị diệt, rất có thể Chấn Thiên Lôi trong tay họ đã rơi vào tay người Tây Hạ, đoán chừng lúc này người Tây Hạ đang dốc sức nghiên cứu!
Đây cũng là chuyện Lý Diên Khánh cực kỳ lo lắng, nếu có vật thật rơi vào tay quân Tây Hạ, chỉ sợ không tới nửa năm, quân Tây Hạ sẽ nghiên cứu ra, nhưng việc đến nước này, hắn lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
- Tham Quân, kẻ địch đến rồi!
Một tên lính hô lớn.
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn về phía bờ sông, liền thấy quân đội đen nghịt đang nhanh chóng qua sống, từng chiếc thang mây và máy ném đá hạng nặng xen lẫn trong đó. Lý Diên Khánh đã có kinh nghiệm, từ trang bị và khí thế của quân đội hắn có thể lập tức đánh giá, đang tới là quân đội người Đảng Hạng, đây chắc chắn là một lần công thành quy mô lớn.
Hắn lập tức nói với Lưu Kỹ:
- Có thể sử dụng Chấn Thiên Lôi, nhưng không được sử dụng hết, trộn lẫn trong Phích Lịch Pháo, làm một phát vào thời điểm mấu chốt!
Lưu Kỹ vui mừng:
- Ti chức hiểu được!
Gã ôm quyền thi lễ, vội vàng trở về. Lý Diên Khánh lại nói với Vương Quý:
- Giữ lại một chiếc hỏa pháo tốt nhất sử dụng Chấn Thiên Lôi, nghe theo mệnh lệnh của ta mới có thể bắn!
- Tuân lệnh!
Vương Quý nhanh chân chạy vội tới một bên, khàn giọng hô lớn với sương binh đang nghỉ ngơi dưới thành:
- Quân địch sắp công thành, tất cả đứng dậy cho ta!
Lúc này, Chủ soái Chủng Sư Đạo cũng đang nghe báo trên Quan Chiến Đài, lão chăm chú nhìn quân địch qua sông quy mô lớn, quân địch công thành hôm nay ít nhất cũng có năm vạn người. Chủng Sư Đạo bỗng nhiên hiểu được, rất có thể tình thế bên ngoài bất lợi với quân đội Tây Hạ, họ cũng bắt đầu nóng vội.
- Truyền mệnh lệnh của ta, gõ vang trống lớn Kinh Thiên!
Tiếng trống cũng là một loại phương thức ra lệnh, tiếng trống lớn nhỏ khác nhau đại biểu hàm nghĩa khác nhau. Trống lớn Kinh Thiên là một trống lớn đường kính một trượng, cần ba người cùng gõ vang, nó đại biểu ý quyết chiến trong quân Hà Đông. Chủng Sư Đạo hiểu được hôm nay chính là một trận đại chiến chưa từng có từ trước đến nay, lão yêu cầu tất cả tướng sĩ đều lấy tư thái ứng phó toàn lực.
- Đông! !! Đông! !! Đông! !!
Tiếng trống lớn chấn động trời xanh vang vọng bốn đầu thành, mấy vạn quân Tống vội vàng chạy về đầu tường, từng chiếc máy ném đá và hỏa pháo bắt đầu vận chuyển, phát ra tiếng kít kít. Binh sĩ quân Tống tay cầm Thần Tí Nỏ và cung lớn vội vàng vào chỗ, trường mâu như rừng, cờ lớn phấp phới, mấy vạn binh sĩ tập trung tinh thần, chuẩn bị nghênh đón đại chiến sắp tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận