Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 416: Ngẫu nhiên gặp cố nhân

Chương 416: Ngẫu nhiên gặp cố nhânChương 416: Ngẫu nhiên gặp cố nhân
Lý Diên Khánh và mấy tên binh sĩ đi vào một ngôi nhà gần Nam Thành. Đây vốn là phủ đệ của Lý Cách Lâm, thông phán Tề Châu. Lý Cách Lâm là phụ thân của Lý Thanh Chiếu, nhị đệ của Lý Cách Phi. Lý Cách Phi đã bị bệnh qua đời mười năm trước nhưng Lý Cách Lâm thì vẫn còn khỏe mạnh, năm nay đoán chừng cũng sáu, bảy mươi tuổi.
Binh sĩ gõ cánh cửa lớn, tiểu đồng mở cửa thấy là quân lính liền không khỏi rụt rè hỏi:
- Các ngươi có chuyện gì?
Lý Diên Khánh cười lấy ra một tấm thiếp đưa cho tiểu đồng, nói:
- Không cần phải sợ, ta chỉ là đến đây thăm chủ nhân nhà ngươi. Phiền tiểu ca chuyển cái này hộ ta.
- Thu nhi, là ai?
Một lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện tại cửa ra vào. Lão nhìn Lý Diên Khánh bằng vẻ dò xét rồi nói:
- Các ngươi là….. quan binh triều đình?
- Tại hạ là Lý Diên Khánh, vừa mới dẫn quân lấy được huyện Lịch Thành
- Hóa ra người lấy được huyện Lịch Thành là Lý Thám Hoa, lão phu ngưỡng mộ đã lâu.
Lão giả cười thi lễ, nói:
- Lão phu Lý Cách Lâm.
- Hóa ra là tiền bối. Thất lễ. Thất lễ.
- Lý Thám Hoa, xin mời vào.
Lý Cách Lâm mời Lý Diên Khánh vào trong phủ nói chuyện. Lý Diên Khánh dặn mấy tên binh sĩ chờ ở bên ngoài. Hắn đi theo Lý Cách Lâm đi vào sảnh khách. Vừa ngồi xuống, hắn đã nghe một loạt tiếng bước chân, chỉ thấy từ cửa nhỏ bên cạnh có hai người đi vào, nói:
- Nhị thúc, là ai tới thăm vậy?
Lý Diên Khánh “A! ” một tiếng rồi đứng lên, ngay lập tức cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hai người một nam một nữ vừa bước vào chính là LýThanh Chiếu và trượng phu của nàng - Triệu Minh Thành,
- Các ngươi…. Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Lý Thanh Chiếu và Triệu Minh Thành cũng lấy làm kinh ngạc. Cả hai người đưa mắt nhìn nhau.mãi lâu Lý Thanh Chiếu mới hỏi:
- sao Lý thiếu quân lại tới đây?
Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng nói:
- Một canh giờ trước ta dẫn quân dẹp xong huyện Lịch Thành, nhưng lại không biết huynh trưởng cùng đại tẩu cũng trong thành.
Lý Thanh Chiếu như hiểu ra, cười duyên nói:
- Hóa ra Lý thiếu quân đã bỏ văn theo võ.
- Thực không có chuyện bỏ văn theo võ. Triều đình quy định võ tướng không thể một mình cầm binh nên ta mới cố mà làm.
- Các ngươi mau ngồi xuống.
Lý Cách Lâm mời bọn họ ngồi xuống, lại quay ra dặn tiểu đồng
- Thu nhi, lấy thêm hai bát trà đến đây!
Ba người ngồi xuống, Triệu Minh Thành thở dài nói:
- Ta và Thanh Chiếu vốn ở Thanh Châu. Kết quả quân Lương Sơn đánh hạ Thanh Châu, Lư Tuấn Nghĩa mời ta ra làm Tri Châu. Ta không chịu đi theo giặc, nên mới cùng Thanh Chiếu chạy trốn tới huyện Lịch Thành, trốn ở trong phủ Nhị thúc.
Lý Thanh Chiếu cũng cười nói:
- Chúng ta vừa mới cũng nghe nói quan binh triều đình tấn công vào Lịch Thành. Cũng đang đi xem thế nào đây. Không ngờ được người dẫn quân vào thành lại là Lý thiếu quân.
Mặc dù mấy năm không gặp nhưng Lý Thanh Chiếu vẫn diễm lệ như lúc ban đầu, không có sự thay đổi nào khác biệt. Trong nụ cười lộ ra vẻ tự tin và tươi sáng. Ngược lại, trượng phu của nàng Triệu Minh Thành thì có vẻ sa sút về cảm xúc. Trông y hơi u ám. Lý Diên Khánh nhìn hắn một cái, hỏi:
- Minh Thành huynh có tâm sự?
- Hắn thì tâm sự gì, chỉ đang lo lắng những bia đá ở nhà kia thôi.
Lý Thanh Chiếu trêu đùa chồng rồi cười nói:
- Vài ngày trước người nhà viết thư đến, nói trong nhà bia đá vẫn còn nguyên vẹn mà hắn cũng không tin. Hắn chỉ lo bia đá bị loạn phỉ đưa đi làm đá lăn thủ thành.
Lý Diên Khánh nghe Lý Thanh Chiếu nói liền cảm thấy hứng thú. Hắn cũng không nhịn được bật cười ha hả. Lý Cách Lâm cười hỏi:
- Lý tướng quân tới đây nhất định là có chuyện?
Lý Diên Khánh gật gật đầu, nói:
- Quan huyện đều chạy mất cả. Huyện Lịch Thành không người chủ trì chính vụ. Ta muốn xin tiền bối rời núi, tạm nắm chức tri huyện, không biết tiền bối có nguyện ý chủ trì đại cục hay không?
Lý Cách Lâm thản nhiên nói:
- Ta đã sáu mươi tám tuổi, không còn sức để xen vào chính vụ nữa. Nhưng ta có thể đề cử một người cho Lý tướng quân.
Nói rồi lão nhìn thoáng sang Triệu Minh Thành. Lý Diên Khánh nở nụ cười, nói:
- Tiền bối và ta có cùng suy nghĩ rồi.
Hắn đứng dậy hướng Triệu Minh Thành thi lễ, nói:
- Mời Minh Thành huynh nhất thiết phải rời núi tương trợ!
Triệu Minh Thành có chút do dự. Y đã từng làm quan nên cũng không chối bỏ chuyện này. Có thể đáp ứng Lý Diên Khánh nhưng y cũng muốn về Thanh Châu xem tàng vật thư họa kim thạch của mình. Lý Thanh Chiếu bên cạnh động viên chồng:
- Nếu Lý thiếu quân đã có thành ý như vậy thì Minh Thành đồng ý đi thôi. Đóng góp một phần sức cho triều đình cũng là việc nên làm mà.
Vợ đã có nhời nên Triệu Minh Thành gật đầu, nói:
- Được, ta đứng ra là được chứ gì.
Lý Diên Khánh đứng dậy cáo từ, Lý Thanh Chiếu và trượng phu tiễn hắn ra cửa phủ. Khi sắp tới cổng phủ Lý Thanh Chiếu nháy mắt cho trượng phu, Triệu Minh Thành hiểu ý, liền cố gắng đi chậm lại. Lúc này Lý Thanh Chiếu thấp giọng cười nói:
- Nếu như ta không có đoán sai, Sư Sư chắc là bị Thiếu Quân kim ốc tàng kiều hẳn!
Trong lòng Lý Diên Khánh hơi giật mình, nhưng lập tức lại như không. Vợ chồng Lý Thanh Chiếu biết mối quan hệ của hắn với Sư Sư. Nếu họ đoán được nơi của Sư Sư cũng là hợp lẽ. Mặt Lý Diên Khánh hơi đỏ lên, nói:
- Nàng hiện giờ ở Giang Ninh. Xin đại tẩu hết sức giữ bí mật cho.
Lý Thanh Chiếu dựng thẳng lên ngón cái khen:
- Lý thiếu quân có tình có nghĩa, khiến người ta phải khen ngợi. Yên tâm đi! Chúng ta nhất định sẽ giữ bí mật.
Lúc này, Triệu Minh Thành đi lên trước ôm quyền nói:
- Ta thu dọn một chút trước đã rồi buổi chiều sẽ tới huyện nha. Mong Lý thiếu quân thu xếp cho ta.
- Vậy ta sẽ cử một đội binh tới hỗ trợ Minh Thành huynh. Chiều nay gặp nhé!
Lý Diên Khánh thi lễ rồi vội vàng đi khỏi. Triệu Minh Thành bóng lưng hắn đi xa, trong lòng không khỏi khẽ thở dài một tiếng. Lý Diên Khánh còn trẻ như vậy đã làm được thất phẩm hầu Ngự Sử, còn bản thân y thì…
Có mặt Triệu Minh Thành, nha huyện Lịch Thành bắt đầu hoạt động trở lại. Lý Diên Khánh gọi một trăm tên lính giúp đỡ y thu dọn sắp xếp huyện nha. Hắn lại mời mấy người có học ở Châu học về làm huyện lại với mức lương đãi ngộ cao. Huyện Lịch Thành mau chóng khôi phục lại trật tự. Cửa hàng đồng loạt mở cửa kinh doanh. Trên đường cái xuất hiện ngày càng nhiều người buôn bán nhỏ. Huyện thành dần dần lại trở nên náo nhiệt.
Lý Diên Khánh lập tức lấy thân phận hầu Ngự Sử đưa tin cho các huyện Tề Châu, yêu cầu các tri huyện tới Lịch Thành, cùng bàn bạc kế hoạch ổn định Tề Châu. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, Lý Diên Khánh đã đứng vững chân tại Tề Châu. Hắn lập tức gửi quân báo cho Chủng Sư Đạo xin chỉ thị bước hành động tiếp theo.
Lúc này, đại quân của Chủng Sư Đạo đã vào Tế Châu. Chủng Sư Đạo càng thêm cẩn thận. Lão hạ lệnh xây dựng doanh trại trên một bãi đất trống gần thôn Đại Vương bờ nam Ngũ Trượng. Nơi này cách hồ khẩu Lương Sơn Bạc chỉ khoảng mười dặm. Khoảng cách đường cái quan chỉ còn có hai dặm. Đây là nơi gần Ngũ Trượng hà nhất. Mục tiêu thứ nhất của Chủng Sư Đạo chính là huyện Cự Dã của Tề Châu.
Trưa nay, một đôi quân kỵ binh hai mươi mấy người vượt qua vùng bỏ hoang hơn chục dặm từ huyện Cự Dã tới. Bọn họ xông lên một ngọn đồi nhỏ, tiến vào mảnh rừng trên núi.
Đây là một đội kỵ binh trinh sát, được cử ra từ doanh trinh sát. Cầm đầu chính là tướng Thang Hoài. Thang Hoài nhờ võ cử đã được làm quan cửu phẩm giáo úy bồi nhung. Hiện tại gã là đội trưởng của doanh tình báo. Đây là nhiệm vụ bình thường của đội. Nhạc Phi cũng là một đội trưởng, cùng vượt qua võ cử với gã. Ngưu Cao là đô đầu vì có tình huống đặc biệt.
Đô đầu cũng tốt mà đội trưởng cũng được. Tất cả đều là chức vụ tạm thời. Sau khi chiến tranh kết thúc tất cả đều giải tán. Điều quan trọng là quan ký lộc, cũng chính là cấp bậc quan. Ngoại trừ Vương Quý dược thăng hàng bát phẩm do có công trong cuộc chiến Tây Hạ, cả ba người bọn họ đều là giáo úy bồi nhung hàng cửu phẩm.
Mặc dù chức quan của Thang Hoài không cao nhưng lại được Trương Thúc Dạ coi trọng. Y lệnh cho gã dẫn năm mươi kỵ binh phụ trách trinh sát các ngả đường.
- Thang đội trưởng, chính là chỗ kia kìa.
Một tên lính chỉ vào một lối nhỏ dưới chân núi, nói:
- Ti chức phát hiện hàng ngày đều có mấy tên lính gác đi qua chỗ này.
Thang Hoài nhận được nhiệm vụ là do thám tình hình quân đóng của huyện Cự Dã. trước đó Bọn gã đã bắt được một thám báo của quân Lương Sơn, biết trú binh trong huyện Cự Dã tầm tám ngàn người. Chủ tướng ở đó là Lâm Xung. Nhưng là một trinh sát theo đúng nghĩa, gã nhất định phải xác nhận tin tình báo ít nhất từ hai đầu thông tin mới có thể khẳng định được tính chính xác của nó. Thế nên, nhất định gã phải bắt được một thám tử của địch.
Thang Hoài nhìn chăm chú vào con đường nhỏ. Gã để hai người trông chiến mã rồi dẫn những binh sĩ khác xuống núi. Lúc này, từ xa vang tới tiếng vó ngựa, Thang Hoài vội thấp giọng ra lệnh:
- Mọi người nhanh ẩn nấp, đừng để quân địch phát hiện.
Các binh sĩ đồng loạt trốn trong lùm cây đại thụ. Thang Hoài nhìn về hướng xa, chỉ thấy có hai tên thám tử kỵ binh lao tới. Bọn họ vội vã quay đầu ra hiệu bằng tay cho thủ hạ.
Mọi người hiểu ý, bắn ngựa bắt người. Cả đám đồng loạt bỏ cung tên xuống, giương cung lắp tên sẵn sàng. Hai tên thám tử kỵ binh chạy vội tới, Thang Hoài hô to:
- Bắn ngựa.
Hắn dẫn đầu đứng lên. Một mũi tên lao thẳng vào con chiến mã của tên kỵ binh đi đầu. Mũi tên này bắn trúng cổ ngựa. Một tiếng hí vang, lập tức những kỵ binh khác đồng loạt phát tên, hai thớt chiến mã trúng tên ngã trên đất, đè kỵ binh xuống đất.
Thang Hoài rút đao xông lên, dùng mũi đao dí trúng yết hầu một tên kỵ binh. Tên lính kia cũng trong tình cảnh tương tự. Cả hai đều bị dọa đến kinh hoảng, hô to:
- Gia gia xin tha mạng.
Các binh sĩ cùng động thủ, kéo hai con ngựa vào giấu trong bụi cỏ. Hai thám tử địch bị áp giải lên đồi. Thang Hoài lệnh tách hai người ra thẩm vấn.
- Muốn sống thì thành thật khai báo.
Thang Hoài dùng đao dí vào yết hầu một tên, cất giọng hung dữ:
- Huyện Cự Dã có bao nhiêu quân?
- Có, … có khoảng tám ngàn người. Thám tử nơm nớp lo sợ nói.
- Bao nhiêu kỵ binh, bao nhiêu bộ binh, mặc khôi giáp gì?
- Không có kỵ binh, đều …. Đều là bộ binh. Phần lớn là giáp da, cũng có một số thiết giáp.
- Chủ tướng là ai?
- Là, … Lâm đô đầu.
Thang Hoài hỏi xong một đao giết thám tử. Tổ phụ gã chết trong tay quân Lương Sơn. Trong lòng gã hận thấu xương đối với quân Lương Sơn. Quân Lương Sơn không còn tác dụng đều bị gã giết sạch.
Lúc này, một thủ hạ cũng quay về, nói lại kết quả tra hỏi cho Thang Hoài. Đáp án cùng thông tin gã có là một.
Như vậy, Thang Hoài có thể xác định tin tình báo là chính xác.
- Diệt khẩu rồi chứ?
- Xử xong rồi.
- Chúng ta đi! Về đại doanh
Thang Hoài lên ngựa, dẫn kỵ binh xuống núi, quay về đại doanh cách đó ba mươi dặm về phía tây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận