Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 677: Dư luận sôi trào

Chương 677: Dư luận sôi tràoChương 677: Dư luận sôi trào
Nếu như nói chuyện quân Tây Hạ xé bỏ hiệp nghị ngưng chiến rút quân còn bị triều đình che lấp, chỉ có một số ít trọng thần biết được. Như vậy chuyện Kim quốc chính thức tuyên chiến với triều Tống lại không cách nào che giấu được. Ngay ngày thứ ba sau khi Kim binh giết vào Phủ Yến Sơn, Quách Dược Sư đầu hàng, Phủ Yên Kinh bị Kim quốc chiếm lĩnh, sáu vạn quân Tống bị diệt toàn quân, tin tức liền truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Trong lúc nhất thời triều đình chấn động, toàn bộ kinh thành xôn xao.
Trong khoảng thời gian này Lý Đại Khí cực kỳ bận rộn. Từ mấy tháng trước y đã lục tục chuyển cửa hàng và phường chế tác tới Hàng Châu. Y đã đóng ba cửa hàng Bảo Nghiên Trai tại kinh thành, chỉ còn lại Bảo Nghiên Trai ở Ngự Nhai cùng Bảo Nghiên Trai ở đường phố Phan Lâu vẫn chưa đóng cửa, hai cửa hàng này y sẽ giữ đến cùng.
Mấy ngày nay bắt đầu di chuyển cửa hàng tổng. Giữa trưa, Lý Đại Khí tới quán rượu Hồng Kiều giống như ngày thường, đây cũng là sản nghiệp của Bảo Nghiên Trai, bán rượu sớm tối giữa trưa bán trà giống như phần lớn quán rượu quán trà, chẳng qua coi như uống trà cũng có chút điểm tâm ăn vặt.
Quán rượu hôm nay làm ăn cực kỳ thịnh vượng, khách ngồi đầy, trên cơ bản đều là đông chủ mỗi cửa hàng chúng quanh, tiếng người ồn ào trong quán rượu.
- Lý viên ngoại, đã lâu không gặp!
- Đã lâu không gặp, Trương đông chủ lại béo hơn rồi!
- Lý viên ngoại, nghe nói Bảo Nghiên Trai cũng muốn chuyển về phía nam?
- Đúng vậy! Tất cả mọi người chuyển về phía nam, Bảo Nghiên Trai cũng phải cân nhắc đường lui.

Lý Đại Khí chào hỏi trên đường, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi cố định của mình ở trước cửa sổ. Đối diện là một lão giả gầy còm, lão giả họ Trương, là đại chưởng quỹ của hiệu gạo Vạn thị một trong ba hiệu gạo lớn nhất kinh thành, cửa hàng chính ở gần bến tàu Hồng Kiều, giữa trưa mỗi ngày Trương đại trưởng quỹ cũng sẽ tới đây uống trà, vị trí của y cũng cố định, vừa vặn đối diện Lý Đại Khí.
Lý Đại Khí ngồi xuống, Trương đại chưởng quỹ liền cười gật đầu nói:
- Hôm nay viên ngoại muộn hơn một chút.
- Có khách tới tiệm thăm hỏi, làm chậm trễ một lát.
Tiểu nhị nhanh chóng dâng trà và hai món điểm tâm cho Lý Đại Khí. Lý Đại Khí rót cho mình một ly cười hỏi:
- Hiệu gạo dự định bao giờ chuyển về phía nam?
- Trước tiên chuyển người đi, gia quyến của đông gia sẽ xuôi nam Tô Châu vào ngày mai, cửa hàng sẽ muộn hơn một thời gian. Đội tàu của Lý viên ngoại đã tới chưa?
- Hôm nay hẳn là sẽ tới, chúng ta cũng chuyển gia quyến của thủ hạ đi trước.
Trương đại chưởng quỹ lại nói:
- Hôm nay các tiệm bạc ở kinh thành đã ngừng đổi bạc, giá bạc chợ đen đã tăng tới hai ngàn năm trăm văn một lạng bạc, vàng thì ngay cả chợ đen cũng không đổi được.
Tiền đồng trong tay Lý Đại Khí cũng không nhiều lắm, đã đổi toàn bộ thành bạc trắng, nhưng y vẫn có mười mấy vạn quán, y vội vàng hỏi:
- Vậy còn ngân phiếu?
- Tình hình ngân phiếu cũng không ổn, nghe nói tài chính của triều đình căng thẳng, mọi người rất lo lắng sẽ kéo dài thời gian thu hồi ngân phiếu, cho nên một phần thương gia đã không nhận ngân phiếu. Nghe nói tiệm bạc đổi ngân phiếu cũng chiết khấu chính thành. Hai ngày nay ta bận rộn chuyện đổi ngân phiếu, Lý viên ngoại cũng phải nắm chặt nha.
Lý Đại Khí yên lặng gật đầu, Bảo Nghiên Trai các nơi còn có không ít ngân phiếu, nhất định phải thanh lý nhanh chóng.
Lúc này, chưởng quỹ quán rượu đi tới chào hỏi Lý Đại Khí. Lý Đại Khí nhấp một ngụm trà nói:
- Hôm nay có tin tức gì mới phía Phủ Yến Sơn không?
- Hôm nay có tình huống rất lớn nha!
Chưởng quỹ quán rượu thở dài:
- Sáng sớm hôm nay truyền tới tin tức, thủ tướng Dịch Châu Hàn Dân bị Quách Dược Sư khuyên hàng, Dịch Huyện bị người Nữ Chân chiếm lĩnh, Tri Châu và Thông Phán đều bị bắt làm tù binh. Quách Dược Sư thực sự là lòng lang dạ sói, quan gia ân trọng với hắn như thế, hắn vẫn bán Phủ Yến Sơn.
Một trà khách bên cạnh hừ một tiếng:
- Chỉ có thể nói quan gia bị mù mắt, lại giao Phủ Yến Sơn cho một hàng tướng Liêu quốc. Hắn phản bội Liêu quốc, cũng sẽ phản bội Đại Tống, loại người làm phản trong xương này lại còn được trọng dụng, rốt cuộc là ai ngu xuẩn?
Lý Đại Khí cực kỳ cảm ân với Triệu Cát, y không muốn nghe lời phê bình Triệu Cát, vội vàng biện bạch:
- Việc này cũng không thể trách quan gia, Phủ Yến Sơn bị Liêu quốc thống nhất quản lý trăm năm, lòng dân hướng Liêu, dùng Liêu tướng trấn thủ Phủ Yến Sơn là hành động sáng suốt. Lại nói, lúc trước khi Quách Dược Sư tới kinh thành, tất cả mọi người đều tán dương lòng hắn có Hán thất, trọng tình trọng nghĩa, cũng không thấy ai nói hắn có khí chất làm phản trong xương. Chỉ có thể nói Quách Dược Sư quá giỏi ngụy trang, lừa được hết thảy mọi người.
Một trà khách bên cạnh cao giọng nói:
- Lý viên ngoại, chuyện này quả thực là trách nhiệm của quan gia. Lúc trước Phạm tướng công cực lực phản đối bắc phạt, kiên trì giữ lại Liêu quốc làm bình chướng cho Đại Tống, là ai cứ muốn bắc phạt? Không tiếc tạo ra án Phạm đảng, khiến trung thần bị oan, không phải chính là vị trong Diên Phúc Cung kia sao? Chúng ta đều cho rằng một khi Kim binh xuôi nam, hắn phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
- Tôn chưởng quỹ nói không sai, đúng là trách nhiệm của quan gia, tất cả mọi người đều sáng suốt. Là hắn cứ muốn kết minh với Kim quốc, ham mối lợi nhỏ. Rút quân khỏi biên cảnh Tây Bắc là hắn, khiến cho quốc khố Đại Tống hiện giờ rỗng không, loạn trong giặc ngoài cũng là hắn. Nếu hắn không gánh trách nhiệm, trời đất không dung!
Trong quán trà lập tức ồn ào, ngoài một số ít người cho rằng quan gia bị gian thần che mắt, phần lớn trà khách khác gần như đều nhất trí lên án đương kim Thiên tử, cho rằng y mới là kẻ cầm đầu dẫn đến Kim quốc xâm nhập phía nam.
Ngay cả Lý Đại Khí cũng phải thừa nhận trong lòng, quan gia quả thực xử lý không tốt ở một số chuyện nào đó. Ví dụ như một tháng trước con trai y đã dâng tấu triều đình, Tây Hạ đã xé bỏ hiệp nghị rút quân, trú đóng trọng binh tại biên cảnh, hi vọng triều đình lập tức ứng đối. Nhưng triều đình lại che giấu tin tức quan trọng này, cũng không có bất kỳ biện pháp ứng đối nào, điều này khiến Lý Đại Khí phải hoài nghi có phải quan gia bị gian thần che mắt hay không?
Công kích ngày càng nghiêm khắc trong quán rượu khiến Lý Đại Khí không ngồi nổi nữa, y nói với Trương chưởng quỹ:
- Buổi chiều ta còn có việc gấp, đi trước một bước.
- Ta cũng phải rời đi, buổi chiều còn phải đi đổi ngân phiếu.
Hai người vén màn, lục tục đứng dậy rời khỏi quán rượu. Lý Đại Khí vội vàng tới Bảo Nghiên Trai, vừa vào cửa, tiểu nhị liền tiến tới nói:
- Đông chủ, Tần đông chủ lại tới rồi, đã chờ một lát trong phòng khách.
Tần đông chủ chính là đông chủ cửa hàng bên cạnh Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều. Lúc trước Lý Đại Khí chỉ mua mười mẫu đất dọc theo bờ sông, cửa hàng bên đường thuộc về Tần đông chủ này, kiên quyết không chịu bán cho y, mà mở tiệm lương thực. Về sau Lý Đại Khí dùng giá cao thuê lại, đổi lương thực thành tiệm son Lý thị, về sau lại đổi tên thành tiệm son Trương Cổ Lão.
Khoảng thời gian này Tần đông chủ đã tìm y mấy lần, muốn bán cửa hàng cho y, nhưng lúc này Lý Đại Khí làm sao có thể tiếp nhận?
Lý Đại Khí trở nên đau đầu, đành đi vào phòng khách:
- Khiến Tần đông chủ chờ lâu rồi!
Tần đông chủ là người trung niên, là địa chủ nổi danh ở kinh thành, có ba thành cửa hàng vùng Hồng Kiều là đất đai của y, đương nhiên đều do tổ tiên lưu lại, mấy chục năm nay mang đến lợi ích cực kỳ phong phú cho gia tộc họ, dựa vào thu nhập cho thuê đất khiến gia tộc họ chen người vào một trong mười phú thương lớn ở kinh thành. Nhưng hiện giờ thế cục phương bắc bất ổn, bất động sản nóng nảy mấy chục năm bắt đầu nguội lạnh, giá thuê nhà sụt giảm, giao dịch gần như đóng băng, người thuê thì còn, nhưng gần như không có người nào chịu tốn mấy vạn quan tiền mua nhà.
Tần đông chủ đứng dậy vội vàng hành lễ:
- Ngại quá, lại tới quấy rầy Lý viên ngoại rồi.
- Mời Tần đông chủ ngồi!
Lý Đại Khí để tiểu nhị pha trà, cười nói:
- Nghe nói mấy ngày nay Tần đông chủ đang đổi bạc, thế nào rồi?
- Đừng nói nữa!
Mặt mũi Tần đông chủ tràn ngập khổ sở nói:
- Hôm nay ta tới tiệm bạc giàu nhất đổi bạc, hôm qua vẫn là hai ngàn năm trăm văn một lạng bạc, hôm nay tăng tới ba ngàn văn một lạng, nói là vì thành Yên Kinh thất thủ.
- Không phải tiệm bạc đang ngừng đổi bạc sao? Chỉ có thể tới họ Vạn giao dịch chợ đen đổi bạc.
Lý Đại Khí khó hiểu.
- Tiệm bạc ngừng đổi giá tiêu chuẩn, nếu như chấp nhận giá chợ đen, họ cũng đồng ý đổi, chỉ là quá độc. Đầu năm chỉ một ngàn năm trăm văn tiền đổi một lạng, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đã tăng gấp đôi, hiện giờ ta đang thảm đây.
Mặt Tần đông chủ đắng đến vặn chảy nước, y không chỉ gặp tổn thất nghiêm trọng trong bất động sản, dưới hầm nhà họ còn mấy chục vạn quan tiền, căn bản không chở đi được, hiện giờ muốn đổi bạc đã hơi trễ rồi.
Lý Đại Khí biết vấn đề của Tần gia xuất hiện ở quá tham lam, năm ngoái mình khuyên y tranh thủ thời gian bán nhà đổi bạc, nhưng nhà họ cho rằng quá thua lỗ, không chịu bán, cũng không chịu đổi bạc, muốn chờ giá cả khôi phục rồi ra tay, nhưng chờ từ mùa thu tới mùa đông.
Lý Đại Khí cũng không tiện nói gì, đành khuyên nhủ y:
- Mấy ngày trước con trai ta viết thư nói cho ta, Kim binh sắp tiến đánh Hà Đông rồi. Ta cảm thấy giá bạc sẽ còn tăng, thậm chí sẽ ngừng đổi, đông chủ có thể đổi được bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu đi!
- Ta biết, hiện giờ hối hận thì đã muộn rồi. Lý viên ngoại, cửa hàng này ta nhường ra một chút, tám ngàn lạng bạc, ngươi cầm lấy đi!
Cửa hàng năm mẫu bên đường lúc trước giá thị trường là năm vạn quan tiền, nhưng Lý Đại Khí đồng ý bỏ giá cao sáu vạn lạng bạc mua lại nó, Tần đông chủ lại kiên quyết không bán. Hai tháng trước Tần đông chủ tới tìm y, đồng ý bán cho y với giá năm vạn quan tiền, Lý Đại Khí lại không muốn mua. Một tháng trước Tần đông chủ lại tìm đến y, đồng ý hạ giá một vạn quan tiền, dùng giá bốn vạn quan tiền bán cho y, Lý Đại Khí vẫn không chịu đáp ứng.
Những ngày này Tần đông chủ thường xuyên tìm đến y, nói giá cả có thể thương lượng, nhưng Lý Đại Khí lại không động. Hôm nay tin tức thành Yên Kinh bị Kim binh công chiếm truyền đến, giá cả lại giảm mạnh, hiện giờ Tần đông chủ chỉ cần tám ngàn lạng bạc, tương đương hai vạn bốn ngàn quan tiền.
Nhưng Lý Đại Khí rất rõ ràng đây là tính toán nhỏ nhặt của Tần đông chủ, một khi Kim binh xâm lấn phía nam quy mô lớn, giá bạc chắc chắn sẽ tăng vọt lần nữa, vượt qua năm ngàn văn là không cần nghi ngờ. Khi đó tám ngàn lạng bạc tương đương bốn vạn quan tiền, cuối cùng Tần đông chủ cũng không chịu thiệt thòi. Nói khó nghe một chút, một khi Kim binh đánh tới Biện Lương, một mồi lửa đốt nhà cửa ngoài thành, những cửa hàng này sẽ không đáng giá một đồng. Người thông minh như Lý Đại Khí, sao có thể bị gạt.
Lý Đại Khí thở dài:
- Không dối gạt Tần đông chủ, hiện giờ đội thuyền của ta đã tới rồi, cửa hàng tổng của Bảo Nghiên Trai cũng lập tức xuôi nam, mảnh đất này ta cũng định bán đi. Nhưng vấn đề ta báo giá năm ngàn lạng bạc cũng không ai muốn, hiện giờ thuê, mỗi tháng cũng chỉ có thể cho thuê giá ba mươi quan tiền. Lúc trước mua lại mảnh đất này ta cũng thiệt thòi lớn, còn có khách sạn và quán rượu Hồng Kiều cũng hỏng trong tay rồi. Tần đông chủ, hiện giờ ta cũng vô kế khả thi nha!
Sắc mặt Tần đông chủ trở nên hết sức khó coi, y ngồi hồi lâu nói:
- Được rồi! Cửa hàng ta sẽ nghĩ biện pháp khác, hôm nay đến đây muốn thương lượng với Lý đông chủ một chút, có thể cho ta mượn đội tàu một tháng hay không, ta nguyện ra giá tiền gấp đôi.
Lý Đại Khí giật nảy mình, hiện giờ thue thuyền còn khó hơn bán nhà, Tần đông chủ này nghĩ hay thật, mình còn chưa đủ dùng, lại còn muốn cho y thuê, nằm mơ đi!
Lý Đại Khí lắc đầu áy náy nói:
- Thực sự xin lỗi, gia quyến thủ hạ của ta đều đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay sẽ ngồi thuyền xuôi nam, họ còn không thể dọn nhà, chỉ có thể mang theo quần áo chăn mền tùy thân. Như vậy đi, xem như giao tình nhiều năm, ta cho Tần đông chủ một con thuyền, đưa vợ con đi trước rồi tính sau.
Sắc mặt Tần đông chủ trở nên hết sức khó coi, chính y cũng có xe bò, người nhà hoàn toàn có thể ngồi xe bò xuôi nam. Y chỉ muốn dùng thuyền chở tiền, một chiếc thuyền dùng cái rắm à, còn nợ Lý Đại Khí một ân tình. Y đành đứng dậy nói:
- Đa tạ Lý viên ngoại, ta sẽ nghĩ biện pháp khác! Quấy rầy rồi.
Tần đông chủ có vẻ không vui rời đi. Lúc này, một tiểu nhị vội vàng chạy tới bẩm báo:
- Đông chủ, đội tàu tới rồi!
Lý Đại Khí vui mừng, vội vàng phân phó:
- Đi thông báo tất cả mọi người, tới Bảo Nghiên trai tập hợp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận